Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 150
Cô đã nhượng bộ, chắc chắn đối phương sẽ tiếp tục bới móc!
"Mẹ, con không thích anh ta, anh ta làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng chúng ta rồi!" Phương Thanh Nghiên thử thuyết phục mẹ.
Nhưng Tần Thục Huệ lại thở dài một hơi,"Vừa rồi là Tiểu Lâm giúp mẹ, con thế mà đuổi người ta đi rồi, kể cả không thích thì cũng đừng nặng lời đến vậy chứ!"
Phương Thanh Nghiên sửng sốt: "Giúp mẹ cái gì?"
Đúng lúc này, Tôn Lai Hương từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một đĩa rau xà lách xào, cùng với một xấp đậu phộng, xem ra vốn là muốn bưng cho Lâm Khiên ăn.
Cô ta nhìn chỗ ngồi trống, lại nhìn bát bún ốc chưa ăn, kỳ quái nói: "Sao lại đi rồi, không phải nói đói bụng cả ngày còn chưa ăn cơm sao!"
Lúc này, hàng người xếp hàng chờ ăn bún ở bên ngoài bắt đầu thúc giục, Tần Thục Huệ liền nói với Phương Thanh Nghiên: "Mẹ vào bên trong chuẩn bị đồ ăn, con hỏi mợ đi!"
Nói xong liền xoay người đi vào trong bếp.
Tôn Lai Hương biết Tần Thục Huệ đang nói đến chuyện của Lâm Khiên, liền kéo Phương Thanh Nghiên sang một bên, cảm thán nói: "Thanh Nghiên à, bạn học của cháu thật sự là thần!" Đầu tiên cô ta kể lại chuyện Lâm Khiên đuổi mấy tên vô lại kia đi, sau đó lại nói đến chuyện gần đây trong tiệm thường xuyên có loại người như vậy xuất hiện, mỗi lần tới đều chọn thời điểm trong tiệm chỉ có hai người phụ nữ.
Những người này luôn dùng đủ loại phương thức quấy rối, có đôi khi là ở trong tiệm ồn ào hết sức, có đôi khi là đùa giỡn khách nữ trong quán, thậm chí còn có thể cố ý đi đụng người khác bàn...
Sau khi Lâm Khiên đuổi mấy tên vô lại kia đi, trong tiệm lại có thêm một nhóm khách tới ồn ào gây chuyện.
Cuối cùng, Lâm Khiên liền lấy cớ bao trọn rồi đuổi đám người ấy đi, sau đó phái mấy người kia canh giữ ở cửa, không cho mấy tên có bộ dạng khả nghỉ kia tiến vào.
Tôn Lai Hương còn ra vẻ trách móc nói: "Mợ nghe nói đó là bạn học của cháu, rốt cuộc cậu ta có lai lịch thế nào, bên cạnh còn có vệ sĩ, chuyện này còn lợi hại hơn cả trên TVI"
Phương Thanh Nghiên cũng có chút bối rối, giờ nghe vậy liền cảm thấy mấy người ở ngoài cửa kia quả nhiên bụng dạ khó lường, dường như oán giận Lâm Khiên cùng người đàn ông đeo kính râm, mỗi câu nói đều mang theo ý tứ kích động nào đó.
Mà hành vi như vậy thật sự là quá quen thuộc, không phải lúc trước Mã Minh cũng gây rối như vậy ở cửa hàng của Phương Chí Dũng hay sao? Bây giờ chỉ là lặp lại cùng một loại phương thức, trình diễn trong cửa hàng nhà côi
Đây rất có thể là Phương gia trả thù các cô, mà cô lại trách lầm Lâm Khiên?
Phương Thanh Nghiên rất ít khi xúc động như vậy, chỉ là vừa vặn hồi tưởng lại đoạn ký ức kiếp trước, khi trở về lại bắt gặp một màn này, không khỏi khiến cho cô liên tưởng chúng lại với nhau.
Huống hồ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Khiên đã không hợp bát tự với mình, sau khi gặp nhau chuyện gì gặp phải cũng xui xẻo!
Điêu này khiến cô vô thức cảm thấy, Lâm Khiên vừa xuất hiện sẽ không có chuyện tốt.
Loại ý nghĩ này ít nhiều có chút phiến diện.
Kỳ thật, Phương Thanh Nghiên cảm thấy lúc ở bệnh viện, mẹ mình chăm sóc Lâm Khiên như vậy, Lâm Khiên có báo đáp cũng là việc nên làm, nếu không làm sao xứng với những bữa cơm của côi
Tuy rằng hắn đã giúp mình, nhưng cách giúp đỡ cũng có chút cực đoan, ngoại trừ những người cố ý đến quấy rối, những vị khách bình thường xếp hàng chờ ăn bún ốc đều tỏ vẻ không vui.
Tần Thục Huệ chắc chắn cũng có thể nhìn ra điểm này, chỉ là bận tâm với lòng tốt Lâm Khiên nên không nói gì.
Hơn nữa, đã giúp rồi mà không thể nói chuyện tử tế hay sao?
Con người cô cũng tương đối ích kỷ, cô chỉ quan tâm người mình để ý, người khác nghĩ cô như thế nào căn bản không quá quan trọng.
Phương Thanh Nghiên đảo mắt thấy bên ngoài đã không còn bóng dáng Lâm Khiên, liền thả lỏng tâm tư trở vê phòng bếp an ủi mẹ.
Cô nhìn ra được Tần Thục Huệ có chút tức giận, cô phải nói rõ ràng suy nghĩ của mình với mẹ, không thể để cho mẹ cô cảm thấy cô đang khi dễ Lâm Khiên!
Trong xe con ở phía đối diện, Lâm Khiên nhìn chằm chằm cửa tiệm bún ốc, đợi suốt mười lăm phút, cũng không thấy bóng dáng Phương Thanh Nghiên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ cô ấy thật sự nghĩ tôi đang làm khó cô ấy sao?"
Người đeo kính râm nghiêm túc nói: "Tiểu thiếu gia, không ai dám khi dễ cậu!"
Lâm Khiên lườm hắn ta một cái, dường như kìm nén một bụng lời muốn nói, cuối cùng trút giận,"Không biết tốt xấu! Nếu không nể tình cô ấy có một người mẹ tốt, tôi tuyệt đối sẽ không giúp!"
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận