Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 208
Cô đương nhiên biết Vu Tĩnh Văn có nỗi khổ riêng, người phụ nữ này sống chết không chịu thừa nhận cô là con gái của mình không phải có bất kỳ hiểu lầm hay ẩn tình cẩu huyết nào, đơn thuần chỉ là vì bà ta có bệnh tâm thần mà thôi!
Mùa hè năm 1980.
Vu Tĩnh Văn sinh ra một đôi con gái, nhưng không ngờ chỉ trong mười phút ngắn ngủi, lại gặp phải hai biến cố lớn trong cuộc đời.
Cha mẹ bà ấy trên đường tới bệnh viện không may gặp phải tai nạn xe tử vong tại chỗ, mà ngay sau đó thì hai đứa con gái của bà cũng bị kẻ thù của Phương gia theo dõi, bắt đi.
Con gái lớn thì may mắn được cảnh sát thành công cứu trở về, còn đứa con gái nhỏ lại bị bọn bắt cóc mang đi.
Thẳng đến mấy tháng sau, cảnh sát phát hiện bọn bắt cóc bị sóng biển cuốn vào bờ khi đang trên đường bỏ trốn, chuẩn bị đi nhập cư trái phép vào nước ngoài.
Kể từ đó, tin tức về cô con gái nhỏ của họ cũng bị đứt đoạn, sau khi thời hạn mất tích hết hạn thì được phía cảnh sát xác định là đã chết.
Vu Tĩnh Văn bị hai tâng kích thích đột nhiên ập đến, tâm lý không chịu được nữa mà mắc bệnh tâm thần, trong tiềm thức của bà không muốn thừa nhận sự tồn tại của con gái nhỏ, hơn nữa bà còn đem tất cả tình yêu của mình đổ hết lên trên người của con gái lớn.
Căn bệnh này thậm chí còn nghiêm trọng đến mức, sau khi đứa con gái nhỏ của mình được tìm về, bà cũng vẫn như cũ không chịu thừa nhận đây là đứa con gái ruột thịt của mình.
Phương Mậu đưa giấy giám định ADN của hai người cho Vu Tĩnh Văn xem, Vu Tĩnh Văn cũng không chịu tin tưởng, nói giấy giám định kia là làm giả, bà từ chối tiếp nhận bất cứ sự thật nào, hoàn toàn sống trong thế giới của mình.
Thậm chí, khi chồng lấy lòng cô con gái nhỏ, bà cũng hay nghỉ thần nghi quỷ, thỉnh thoảng còn nổi giận.
Phương Mậu không dám kích thích bà, vì sợ bệnh của bà ngày càng nghiêm trọng hơn cho nên ông chỉ có thể cố ý giữ khoảng cách với cô con gái nhỏ.
Những chân tướng của chuyện này là sau khi Phương Thanh Nghiên bị Từ Ngôn Chi lừa đến chết đi sống lại, mất đi tất cả mới biết được.
Trước đó, Phương Mậu cũng không hy vọng mọi người đều biết chuyện Vu Tĩnh Văn có bệnh tâm thần, cho nên ông đã rất nhiều lần đem sự thật che giấu đi.
Mà bởi vì có sự áy náy đối với đứa con gái nhỏ, cho nên trong mối quan hệ căng thẳng của hai mẹ con họ thì ông lại như bùn nhão, còn ở sau lưng thì không ngừng cung cấp vật chất cho cô, vì ông ta nghĩ đó là sự đền bù thích đáng nhất.
Phương Thanh Nghiên vẫn luôn không rõ, tại sao cha mẹ ruột của mình lại đối xử với mình như vậy, không nghĩ tới sau khi biết được chân tướng thì lại châm chọc buồn cười đến thế.
Bi kịch của cô quả nhiên là do ông trời đã định trước.
Bởi vì vận khí của cô không tốt, cho nên cô không thể được cứu trở về từ trong tay bọn bắt cóc.
Bởi vì mẹ cô có bệnh nên đã quên mất đi sự tồn tại của cô.
Mà cô không chỉ phải tiếp nhận sự thật là mẹ mình không chịu thừa nhận sự tồn tại của mình, mà còn phải bị cha xem như tai họa, phải tìm mọi cách để tránh đi.
Dựa vào cái gì chứ?
Xét cho cùng, vẫn vì cô sống ở trong gia đình này là dư thừa.
Không có cô, thì bệnh của mẹ ruột cũng sẽ không phát tác; Không có cô, thì cha ruột cũng không cần vì bệnh của mẹ cô mà sống trong lo lắng không yên.
Cô không muốn sống trong một gia đình có một người mẹ dứt khoát quên đi con mình để giảm bớt đi thống khổ; có một người cha vì thanh danh của vợ mình mà có thể giấu tất cả chân tướng đi, dung túng cho người khác ngày ngày hiểu lầm, ức hiếp cô.
Khi cô bị tra tấn đến nỗi tâm trạng ngày càng biến dạng, thì họ lại nhảy ra nói sự thật và cho cô biết rằng cô đang sống như một trò đùa.
Bệnh của mẹ cô tại thời khắc đó cũng đã được trị khỏi, sau đó hai người bọn họ thay nhau diễn cảnh "bảo vệ nghé con đầy tình thâm, ý đồ muốn che giấu đi sai lầm của mình, đồng thời cứu vãn lại tình hình trước mắt, giống như là những tổn thương kia chưa từng xảy ra.
Mà cô thì lại bị người ta lên án chỉ trích, bởi vì không thông cảm cho trưởng bối.
Phương Thanh Nghiên từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó lại dùng sức mở ra, tất cả cảm xúc cuồn cuộn trong nháy mắt đã bị cô đè xuống, biểu tình cùng ngữ khí trên mặt của cô càng thêm lạnh lùng.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận