Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 106
Mới vừa lên trung học cơ sở nên mọi người vẫn rất tích cực làm quen với bạn học mới.
Tính tình Tân Viện hướng ngoại nên rất nhanh liền có thể hòa hợp với mọi người, bộ đồ dùng học tập của cô ấy cũng bị mấy bạn nữ cùng phòng nhìn trúng, sau đó liền nhao nhao hỏi cô ấy mua ở đâu.
Tần Viện nói lại giống như hôm nay Phương Thanh Nghiên nói, ngày hôm sau liền mang theo vài đơn đặt hàng đưa cho Phương Thanh Nghiên.
Mấy bạn nữ trong lớp cũng nhớ chuyện đồ dùng học tập nên đã sớm chạy tới hỏi.
Phương Thanh Nghiên lại nói: Hôm qua tớ vừa mới hỏi mẹ mà bên người ta vẫn chưa trả lời nên mọi người đợi thêm một chút nhé."
Vẻ mặt các bạn nữ thất vọng.
Đợi đến khi các bạn nữ này rời đi thì Tân Viện mới kỳ quái nói: "Tại sao không nói cho họ biết giá tiền vậy?"
Phương Thanh Nghiên giải thích cho cô ấy: "Không cần gấp gáp, hàng của chúng ta vốn không nhiều.
Nếu muốn những đơn đặt hàng này đều có thể bán hết thì phải kiên nhẫn một chút."
Tần Viện không hiểu Phương Thanh Nghiên nghĩ như thế nào, nhanh chóng bán đi không phải tốt hơn sao?
Trường trung học thực nghiệm có căn tin nhưng diện tích của căn tin quá nhỏ, không chứa nổi giáo viên và học sinh toàn trường cho nên căn tin mỗi buổi trưa đều đựng cơm trưa trong thùng giữ nhiệt to đi đưa cho học sinh, bình thường đều là một món mặn hai món chay, chủ nhiệm lớp sẽ sắp xếp mấy học sinh đảm nhiệm vai trò "bác gái căn tin".
Học sinh đi đưa cơm có thể nhận được một ít "phúc lợi”, ví dụ như chuẩn bị nhiều cơm hơn cho mình hoặc bạn học thân thiết.
Học sinh đưa cơm là luân phiên nhau, sau một học kỳ mỗi học sinh trong lớp đều có thể đến phiên mấy lần nên có rất ít người ỷ vào đặc quyền đi đưa cơm để bắt nạt bạn học khác.
Nhưng mà mọi chuyện đều có thể xảy ra, ví dụ như từ khi khai giảng thì Thẩm Khả Di đã không được mọi người thích nên cô ta liền bị đối xử không công bằng.
Hôm nay món mặn có thịt viên, phòng bếp quy định mỗi học sinh là ba viên nhưng đến Thẩm Khả Di thì lại thiếu mất một viên.
Thẩm Khả Di không cam lòng nhưng vừa dị nghị thì đối phương chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
"Có bản lĩnh thì đi tố cáo đi, cái loại miệng rộng như cậu không phải thích tố cáo người khác lắm hay sao?
Thẩm Khả Di bị vặn đến mức một câu cũng nói không nên lời, cô ta biết nếu thật sự đi tố cáo thì danh hiệu chuyên đi tố cáo người khác này khẳng định sẽ gắn trên người cô ta không rũ sạch được, về sau còn bị xa lánh nhiều hơn.
Trở lại chỗ ngồi, cô ta nhìn hai viên thịt viên trong hộp cơm, càng nghĩ càng ủy khuất.
Những điều này... Lẽ ra Phương Thanh Nghiên mới phải lại người nhận lấy!
Thẩm Khả Di không nhịn được nhìn sang Phương Thanh Nghiên, so với cô ta ở bên này lẻ loi thì bên phía Phương Thanh Nghiên rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều.
Mấy bạn nữ ngồi vây quanh Phương Thanh Nghiên vừa nói vừa cười.
Đã hai ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng họ thảo luận về đồ dùng học tập.
Nghe Phương Thanh Nghiên mang bảng giá tiền đồ dùng học tập đến, các bạn nữ sớm đã chờ không kịp liên sáp lại gân xem như sợ bỏ lỡ mất.
Trên bảng giá đồ dùng học tập này của Phương Thanh Nghiên còn có hình ảnh vẽ tay nên vừa xem là hiểu được ngay.
Có một bạn nữ không nhịn được hỏi: "Phương Thanh Nghiên, hình này là cậu tự vẽ sao?"
Phương Thanh Nghiên gật gật đầu: "Đúng vậy, sợ các cậu không phân biệt được nên tới liền vẽ sơ qua một chút."
Hình ảnh rất đơn giản nhưng vài nét bút ít ỏi liền phác họa ra hình dáng, so sánh với vật thật cũng không khác lắm.
Nhưng hình vẽ đơn giản như vậy cũng không có mấy người có thể vẽ được.
Mọi người nhao nhao khen Phương Thanh Nghiên vẽ tranh giỏi, nhưng sau khi nhìn thấy giá tiền thì họ lại nhịn không được nhíu mày.
Thành thật mà nói, những đồ dùng học tập này tuy là rất đẹp nhưng giá cả lại không rẻ, đắt hơn nhiều so với cửa hàng ở trước cổng trường.
Nhưng chờ đợi lâu như vậy rồi lại trải qua vài lần hụt hãng nên giờ nhìn thấy giá cả của những đồ dùng học tập này, hình như cũng không cảm thấy quá đắt nữa.
Hơn nữa, những đồ dùng học tập này thật sự rất đẹp.
Thấy vẻ mặt do dự của mấy người họ, Phương Thanh Nghiên liền nói thêm một câu... "Các cậu phải mau chóng quyết định nhé, người muốn mua có rất nhiều mà tớ không có khả năng mang nhiều hàng tới được, ai đến trước thì được trước!
Vừa nghe Phương Thanh Nghiên nói như vậy, trong lòng các bạn nữ sinh đều có chút sốt ruột.
Các cô ấy đợi lâu như vậy mới hỏi được giá tiền, kết quả lại còn có rất nhiều người muốn tranh với mình, cho nên các cô không thể đợi vô ích như vậy được!
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận