Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 118
Hơn nữa, giống chó Husky ở niên đại này không được tính là chủng loại thường thấy, sao cô lại thấy nó có chút quen quen.
Phương Thanh Nghiên nhìn dạo qua một vòng xung quanh, cuối cùng tại buồng điện thoại đối diện ven đường kia, cô nhìn thấy bóng dáng của một thiếu niên.
Cô không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng từ hình dáng của người đó, cô đoán hẳn là cái tên thiếu niên mà cô đụng phải ở Thôn Tuyền Sơn.
Hình như là... Lâm Khiên?
Phương Thanh Nghiên tháo dây thừng xuống, túm túm đầu kia của Husky, con chó này bị đun nóng đến không muốn cử động, cô phải túm lấy nó nhiều lần thì nó mới không tình nguyện đi tới bên chân cô ngửi ngửi, sau đó cái đuôi mới vây cao hơn một chút.
Cô nhận ra, nó chính là con Husky cô gặp ở trên núi vào ngày hôm đó.
Phương Thanh Nghiên dắt theo Husky, trực tiếp đi về phía buồng điện thoại.
Thiếu niên một tay bỏ vào túi, một tay cầm ống điện thoại, bộ dáng cà lơ phất phơ kia khiến Phương Thanh Nghiên muốn cho hắn ăn một cước.
Mà lúc này, Lâm Khiên đang hướng về phía đầu kia của microphone phun ra một tràn từ ngữ: "Mẹ nó, các người muốn ly hôn là chuyện của các người, tôi không quản được, cũng không muốn quản!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn trực tiếp quăng microphone trở về, sau đó xoay người muốn đi ra khỏi buồng điện thoại.
Vừa quay đầu bước ra thì liền đụng phải Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên thật vất vả mới nhịn được không cho hắn ăn một cước, nhưng không nghĩ lại nghe được chuyện của người ta nên trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Dường như cô đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe.
Sắc mặt Lâm Khiên như bị ai tát một cái vậy, trên mặt không ngừng biến đổi vô số màu sắc, phải nói là rất đẹp.
Phản ứng đầu tiên của hắn là che mặt, sau đó lùi lại một bước.
Phương Thanh Nghiên vẫn còn đắm chìm trong lượng tin tức khổng lồ vừa rồi nên vẫn chưa khi phục hồi tinh thân, cô cảm thấy phản ứng của tên người này hình như có chút kỳ quái, dù sao thì cô cũng chưa có động thủ mà?
Lâm Khiên thấy cô không có động tác gì, dường như có thêm vài phần lo lắng, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại là cô! Cô còn dám nghe lén điện thoại của tôi?"
Phương Thanh Nghiên không khỏi mở to mắt ra nhìn hắn: "Ai lại nhàm chán như cậu chứ?”
Cô ném sợi dây thừng trong tay vào lòng Lâm Khiên: "Cậu thân là chủ nhân của nó, có thể có chút trách nhiệm được không? Trời nóng như vậy, nó nóng đến mức sắp mất nước rồi, cậu còn tùy tiện buộc nó ở ven đường, dây thừng thì buộc như vậy khiến cho người đi đường suýt đã vấp ngã vì nó!"
Lâm Khiên theo bản năng liếc mắt nhìn đến Husky, đầu lưỡi có nó hiện đang nhếch lên, bộ dạng đúng là sắp không chịu nổi.
Tâm hắn nhất thời cũng có chút mềm nhũn, nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên nói: "Mắc mớ gì tới cô?"
Tiếng nói vừa dứt, hắn tựa hồ ý thức được cái gì, liền cười nói: "Không phải người thiếu chút nữa bị ngã là cô đấy chứ?”
Khóe miệng hắn mang theo nụ cười ác ý, trong giọng nói cũng tràn đầy châm chọc.
Phương Thanh Nghiên cảm thấy người này thật sự là không được ai dạy dỗ tốt, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của hắn, cô mới nhịn mở miệng ra mắng mà xoay người đi về phía bệnh viện.
Lâm Khiên nhìn theo bóng lưng cô rời đi, hắn do dự một chút mới đuổi theo.
Phương Thanh Nghiên vẻ mặt cảnh giác, nói: "Cậu đi theo tôi làm gì?"
"Bệnh viện là của nhà cô mở à?" Lâm Khiên tức giận nói.
Phương Thanh Nghiên từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lần, đối phương thoạt nhìn không bệnh không đau, chỉ là mặt hình như có chút xanh mà thôi.
Cô cũng không quan tâm hắn đi đến bệnh viện làm gì, vì thế cô xoay người bước đi càng nhanh hơn.
Hai người một trước một sau, ai cũng không để ý tới ai, đi thật nhanh vào bệnh viện.
Phương Thanh Nghiên sau khi trở lại bệnh viện liền đi thẳng đến phòng bệnh của Hồng Minh Viễn, trước khi lên lầu cô còn cố ý nhìn thử xung quanh một chút, sau khi thấy Lâm Khiên không có đi theo thì cô mới đi vào.
Cái thằng nhóc này rất mang thù, không chừng hiện tại trong đầu hắn lại có cái ý đồ xấu gì nữa đây.
Nhưng cô lại không biết, sau khi Lâm Khiên nhìn thấy cô đi vào bệnh viện, hắn cũng đi đến một gian phòng nghỉ gần đó, đưa dây thừng cho một y tá bên trong.
Y tá hiển nhiên rất quen thuộc với Trứng Kho, yêu thích không buông tay vuốt ve nó.
Lâm Khiên làm như vô tình hỏi: "Dưới phòng của tôi có ai tên Phương Thanh Nghiên, nhỏ hơn tôi hai tuổi không? Cô ta ở phòng bệnh nào vậy?"
Y tá nghe vậy liền có chút sửng sốt, hỏi: "Sao cậu lại đến hỏi chuyện này?"
"Cô đừng quan tâm, tôi chỉ hỏi cô là có hay không thôi." Lâm Khiên không kiên nhẫn nói.
Y tá không còn cách nào khác, đành phải buộc chặt con chó lại, sau đó đi kiểm tra ghi chép phòng bệnh.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận