Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 162
La Hồng Hà đang nổi giận, Củng Kiến Trung nói cái gì cũng không nghe lọt.
Mà đúng lúc này cửa lớn phòng bao bị đẩy mạnh ra.
"Dừng hết lại cho tôi!"
Lời này vừa nói ra trong phòng lập tức an tĩnh lại, mọi người khó hiểu quay đầu nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng.
Nam nhân âu phục giày da, vóc dáng rất cao, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, tổng thể nhìn lại đặc biệt tinh xảo.
Hắn bước nhanh tới trước mặt La Hồng Hà, một tay kéo người ra, cả giận nói: "Cô dám đụng đến vợ cùng con tôi sao?"
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt.
Vu Na Linh sững sờ nhìn Phương Thanh Nghiên, dùng ánh mắt hỏi đây là chuyện gì xảy ra.
Phương Thanh Nghiên cũng lắc đầu, cô cũng không rõ.
Tuy nhiên cẩn thận quan sát người đàn ông kia cô lại thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp người này ở nơi nào rồi.
La Hồng Hà sửng sốt hơn nửa ngày mới nói: "Cái gì mà vợ với con gái, anh đang nói đến bọn họ sao?"
Người đàn ông lấy làm hiển nhiên nói: "Không phải vậy thì ai? Chẳng lẽ tôi nói cô?” La Hồng Hà đỏ mặt, người này nhìn mặt nhìn dáng, cả cơ thể đều tỏa ra khí chất sang trọng
Tần Kiệt cũng ý thức được mình diễn hơi lố, bình thường làm bảo vệ đã lâu vô tình sinh ra khí chất kiểu người sống chớ tới gân, mà điều này hiển nhiên không phù hợp với thân phận một phú thương, lập tức thu liễm vài phần.
Hắn tiến lên một bước che chắn cho Vu Na Linh cùng Phương Thanh Nghiên ở phía sau, nói ra: "Tôi nhớ rõ là tôi mời các người đến làm nhân chứng, thế mà dám động thủ với vợ con tôi?"
"Tôi...
Trong lòng La Hồng Hà hỗn loạn thành một đống, căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ có thể hướng ánh mắt xin trợ giúp về phía chồng mình.
Viên Hồng Huy đánh giá Tần Kiệt từ trên xuống dưới một lượt, nghe khẩu âm người này là giọng Bắc Kinh lại một thân hàng hiệu, trong lòng tuy có hoài nghi cũng chỉ có thể nén lại, thử hỏi: "Anh làm sao chứng minh đây là vợ và con gái của anh?”
"Tôi dựa vào cái gì phải chứng minh với anh?" Tần Kiệt lộ ra vẻ mặt buồn cười nói.
Viên Hồng Huy ức đến không nói thành lời, nói như vậy quả thật cũng không sai, nhưng chuyện này nghĩ thế nào cũng không hợp lý cho lắm.
Phương Thanh Nghiên phản ứng cực nhanh, cô ý thức được người này nhất định là tới giúp mình, tự bóp đùi mình một cái thật mạnh cố nén ra vài giọt nước mắt, cao giọng nói: "Cha, bọn con vốn đang nói chuyện rất tốt, tự dưng bà lão này nhảy vào bới móc đủ kiểu, sau đó hai người bọn họ còn chỉ trích con cùng mẹ con lừa gạt người khác!" Đôi mắt cô bé bởi vì đau đớn mà phiếm hồng, nhìn thật đáng thương.
Nếu không phải đã từng thấy bộ dạng hung hãn của Phương Thanh Nghiên, Tần Kiệt chắc chắn sẽ không nhìn ra đây chỉ là diễn xuất.
Hắn rất lạnh lùng mà đảo mắt liếc mấy người đó rồi búng tay một cái.
Bên ngoài phòng bao đi vào mấy người mặc áo đen, đứng chỉnh tê chắn ở cửa phòng bao.
Những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa nhìn liền có thể nhận ra đây là bảo vệ của những nhà có tiên mới mời được, ở đây ngoại trừ Phương Thanh Nghiên thì có lẽ những người khác mới chỉ gặp cảnh tượng này trên TV mà thôi!
Tần Kiệt lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi ai còn dám gây chuyện đều ném hết ra ngoài cho tôi!"
Lời nói đanh thép khiến toàn bộ phòng bao trong nháy mắt liền an tĩnh lại, ngay cả Lưu Bội Trân vẫn luôn tự cao tự đại cũng không dám thở mạnh một hơi.
La Hồng Hà lại càng sợ hãi, bà hiện tại chỉ hận chính khi nãy mình quá xúc động, thế mà lại tin cái chuyện quái quỷ mà bà già kia nói!
Trong lòng Viên Hồng Huy cũng bồn chồn, hắn ta trời sinh tính tình cẩn thận, trong lòng còn đang hoài nghi, mà đúng lúc này, ánh mắt Tần Kiệt dừng trên người mình khiến hắn ta không khỏi giật mình.
Tần Kiệt nhìn chằm chằm Viên Hồng Huy gắn từng chữ: "Hai vợ chồng chúng tôi từ thành phố xa xôi lặn lội tới chỉ để tìm con gái ruột trở về, giờ có kiện lên tòa cũng chẳng thành vấn đề, đơn giản là tốn chút thời gian thôi!"
Lời này nói ra khiến Viên Hồng Huy suýt thì quỳ xuống, ai mà chẳng thấy người này thật sự có bản lĩnh, trong túi cũng chẳng có gì ngoài tiền, chút vấn đề đơn giản này có là cái gì!
Viên Hồng Huy giờ đã hối hận đến xanh ruột, hắn ta đáng ra không nên xúc động như vậy, đắc tội nhân vật lợi hại đến thế thì còn gì lợi ích nữa, không bị người ghi hận rồi gây khó dễ cũng coi như không tệ rồi!
"Anh trai à... không dám làm anh trai thất vọng..." Hắn ta run tay lấy điếu thuốc lá, Tần Kiệt lại không thèm liếc mắt nhìn một cái, hắn ta đành phải trừng mắt nhìn La Hồng Hà,"Cô cái đồ không biết điều, cô xem cô làm ra chuyện tốt gì đi!"
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận