Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 95
Đợi đến khi Phương Thanh Nghiên tới thì Hồng Minh Viễn đã rời đi.
"Con... con đến thôn Thương Thủy một chuyến sao?"
Tần Thục Huệ liếc mắt một cái liền nhận ra những đồ dùng trong xe tải là đồ Lưu Bội Trân cướp đi.
Phương Thanh Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, vốn dĩ là đồ của nhà chúng ta nên đương nhiên phải lấy lại rồi."
Tần Thục Huệ vẻ mặt lo lắng: "Bọn họ không làm khó con chứ?"
Đời trước đấu trí đấu dũng với người Phương gia nhiều năm như vậy, Phương Thanh Nghiên sao có thể không nắm được tính tình của những người Phương gia kia hay sao?
Không có Lưu Bội Trân ở đây, những người khác trong Phương gia đều là cá thối tôm nát, không ai ngăn được cô.
Hơn nữa, cho dù có Lưu Bội Trân ở đây, Phương Thanh Nghiên cũng không sợ, những thứ này vốn dĩ là của nhà cô, cô hoàn toàn quyền lấy lại.
Phương Thanh Nghiên cười với mẹ: "Mẹ yên tâm, con như này không tốt sao?"
Có công nhân chuyển nhà ở đây hiệu suất rất nhanh, tới trưa đã giải quyết xong chuyện chuyển nhà.
Hai mẹ con cần quét dọn vệ sinh một chút, thu dọn lại một ít là được.
Phương Thanh Nghiên nghiệm thu công tác chuyển nhà rồi trả phí cho các công nhân, tính cả tiền lì xì lúc trước mời Mã Minh bọn họ hỗ trợ thì hôm nay tiêu xài không ít.
Chẳng qua đây đều là chi phí cần thiết nên cô cũng không đau lòng.
Trong khi hai mẹ con dọn vào nhà mới, thời gian tạm giam của Lưu Bội Trân cũng kết thúc.
Bị nhốt trong đồn công an một tuần, bà ta đầu tóc rối bù thoạt nhìn trông giống như một bà điên.
Lưu Bội Trân vừa được thả ra liền quên, chuyện đầu tiên muốn làm sau khi ra khỏi đồn công an chính là gây phiền toái cho hai mẹ con kia.
Nhưng khi bà ta đến nhà máy mới biết được là hai mẹ con kia đã dọn đi từ lâu, thở phì phò trở lại thôn Thương Thủy, cảnh tượng trong nhà trống rỗng kích thích khóe mắt bà ta đỏ tươi.
Sau khi biết được mọi chuyện đã xảy ra, Lưu Bội Trân tức giận đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu, hung tợn nghiến răng: "Phương Thanh Nghiên, chờ xem tao lột da con tiểu tiện nhân kial"
Lưu Bội Trân không lột được da Phương Thanh Nghiên, bởi vì cô vê nhà chưa được mấy ngày đã bị người của đồn công an gọi tới vì chuyện đập hỏng quầy bún ốc mà tiến hành bồi thường.
Trong đồn công an, hai bên ngồi đối diện nhau.
So sánh với dung quang tỏa sáng của hai mẹ con bên này làm bộ dạng mặt mày xám như tro của Lưu Bội Trân càng rõ ràng.
Lưu Bội Trân không chỉ phải bồi thường chi phí sửa chữa xe ba bánh mà còn bao gồm cả những nôồi niêu xoong chảo bị đập hỏng lúc đấy.
Số tiền bồi thường không cao nhưng lại khiến Lưu Bội Trân cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Một người là con dâu mình, một người là đứa con hoang do con trai mình tự tay nuôi lớn, đập hỏng đồ đạc của hai người này thì dựa vào cái gì mà bà ta phải bồi thường tiên?
Nhưng không bồi thường cũng không có biện pháp khác, đây là cảnh sát cưỡng chế chấp hành, nếu dám không trả thì cảnh sát có thể có biện pháp khác để phạt bà ta.
Lưu Bội Trân không tình nguyện bồi thường tiền, nhịn không được nói: "Vậy hai con tiện nhân này thừa dịp tôi không có nhà đem đồ đạc nhà tôi dọn sạch đi mất thì tính thế nào?"
Phương Thanh Nghiên cười lạnh một tiếng: "Đó rõ ràng là đồ vật bà cướp của nhà tôi, người trong nhà máy đều có thể làm chứng, hiện tại chẳng qua là vật về với chủ mà thôi."
Lưu Bội Trân nhìn bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng này của Phương Thanh Nghiên liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta quay đầu nhìn về phía cảnh sát, rồi ra vẻ đáng thương: "Đồng chí cảnh sát, đó đều là di vật của con trai tôi, tôi một bà lão muốn để ở lại bên người làm kỷ niệm, họ không thể lấy đi như thế được..."
Cảnh sát Dương không chút xúc động: "Chuyện này cảnh sát chúng tôi đã điều tra qua, đồ vật ngài nói là tài sản chung thuộc về vợ chồng họ, ngài không có quyên tự mình lấy đi."
Lưu Bội Trân thấy giả vờ đáng thương cũng vô dụng, ánh mắt lại lộ ra vài phần hung ác: "Cái gì mà tài sản chung của vợ chồng, giữa bọn họ ngay cả một đứa con cũng không có, con trai tôi chết lâu rồi, coi như vợ chồng cái rắm!"
Nhưng mặc kệ bà ta năn nỉ như thế nào, cảnh sát Dương vẫn không thả ra.
"Lưu Bội Trân tôi cảnh cáo bà, bà nếu còn dám đi dây dưa hai mẹ con họ, thậm chí là sử dụng bạo lực lời nói, tính chất liền cùng trước đó không giống nhaul"
Vì vậy, Lưu Bội Trân chỉ có thể mặt mày xám xịt rời khỏi đồn công an.
Sau khi Lưu Bội Trân đi, cảnh sát Dương gọi hai mẹ con lại.
"Chúng tôi đã thử rất nhiều cách nhưng không thể tìm được Viên Hồng Huy, các vị có thể cung cấp thêm thông tin về anh ta hay có người khác có thể liên lạc với anh ta không?”
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận