Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 72
Người ta là một lão cảnh sát với kinh nghiệm dày dặn thâm sâu, nào có thể chịu được ủy khuất như vậy, nhất thời xanh mặt phản bác: "Đồ ăn còn có thể ăn bậy, chứ nói thì nhất định không thể nói bậy! Tôi cùng lão Hồng đã có mấy chục năm giao tình, làm sao có thể lấy loại chuyện này nói lung tung?”
Hồng Minh Viễn cũng thêm lời: "Giấy chứng nhận xuất ngũ của tôi để ở nhà, nếu các anh muốn xem tôi có thể lập tức đi lấy!"
Đến nước này thì việc gì phải đi lấy giấy chứng nhận xuất ngũ nữa, đã có cảnh sát ra mặt làm chứng, cũng đủ chứng minh Hồng Minh Viễn trong sạch rồi.
Phương Thanh Nghiên nghĩ thầm, Lưu Bội Trân thật sự là bắt gian kiểu "giết nhâm còn hơn bỏ sót", hiển nhiên là bắt được một người qua đường không hề liên quan, nói trắng ra là tâm địa quá ác, đã muốn đem người đẩy vào chỗ chết, kết quả ngược lại thành tự bê đá đập chân mình!
Nhân cơ hội tốt, Phương Thanh Nghiên chắc chắn sẽ không bỏ qua, lập tức chỉ vào Lưu Bội Trân cao giọng nói: "Bà đây là thấy cha tôi đã chết, lại không muốn để tôi cùng mẹ sống yên ổn nên mới ra sức hắt nước bẩn lên người chúng tôi đúng không?”
"Đồ điên này đừng cho bà đây nói bậy!" Lưu Bội Trân vô thức mà phản bác, sau cùng lại phát hiện ánh mắt những người xung quanh nhìn bà rất không bình thường.
Một già một trẻ này, một người thì xảo quyệt, một người nhỏ yếu đáng thương, trong lòng mọi người khẳng định là nghiêng về phe yếu thế hơn.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều thấy Lưu Bội Trân là người tới cửa bới móc trước, không phân biệt tốt xấu mà bắt đại một người qua đường rồi nói thành gian phu.
Dựa vào một cái miệng của bà ta, tùy tiện chỉ trích Phương Thanh Nghiên không phải con ruột của con trai bà thì sẽ có người tin sao?
Trong đám người có người nhịn không được nói: "Bà già này, bà đâu cần phải làm quá, nói gì đi nữa thì đây cũng là cháu gái ruột của bà, thù gì mà lại oán người ta đến chết?"
Không đợi Lưu Bội Trân mở miệng, Phương Thanh Nghiên đã tranh lời bà đáp lại: "Bởi vì tôi là con gái, mẹ tôi không sinh được con trai cho Phương gia, bởi vì bà ta tham lam lại ích kỷ, không muốn bất kì đồng tiền trợ cấp nào trong nhà đến tay mẹ tôi!"
Thanh âm cô bé nghẹn ngào, vừa nói vừa rơi nước mắt, mỗi câu mỗi từ thốt ra đều như đang đâm vào trái tim mọi người.
Theo như kế hoạch hóa gia đình hiện nay, mỗi nhà chỉ có thể có một đứa con, số nhà không sinh được con trai chiếm ít nhất một nửa.
Phụ nữ ở đây không ít, và cũng không ít người có mẹ chồng giống như Lưu Bội Trân, tư tưởng còn dừng lại ở thời đại trước, cho rằng con gái không đáng giá, con gái chính là đồ bỏ đi!
Nhưng chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, phụ nữ vẫn có thể có tiền đồ, thậm chí không yếu hơn bất cứ người đàn ông nào!
Chị Mã là người có cảm nhận sâu sắc nhất, bởi vì chính bà ta sau khi kết hôn không thể sinh con trai, thế nên cả ngày bị mẹ chồng gây khó dễ, sau đó đành phải ly hôn.
Sau khi ly hôn, nhà chồng còn liều mạng bịa đặt khiến thanh danh bị bại hoại.
Hiện tại, bà ta kinh doanh quán ăn sáng, thu nhập một tháng gấp năm lần tên chồng cũ, tuy rằng đơn thân sống cùng con gái vừa khổ vừa mệt, nhưng không còn phải nhìn sắc mặt bất kì kẻ nào mà sống nữa, trong lòng vô cùng sảng khoái!
Không chỉ vậy, con gái nhà họ Mã ai ai cũng đều là nhân tài kiệt xuất, ngược lại đứa con trai trong nhà cái gì cũng sai sót, về sau chính là sâu mọt bên trong xã hội!
Nghĩ tới đây, chị Mã hung hăng trừng mắt nhìn Mã Minh, khiến Mã Minh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Lưu Bội Trân không nghĩ tới tâm tư suy nghĩ của mình sẽ bị một con nhóc nhìn thấu như vậy, nhưng bà tuyệt nhiên không cảm thấy chột dạ, mắng ngược lại: "Làm sao, mày còn không phải là cái thứ bỏ đi à? Con ả Tần Thục Huệ kia chính là đồ vô dụng, mới sinh được một đứa con gái đã không thể đẻ tiếp, tao chưa bắt con trai tao đuổi cô ta ra khỏi nhà xem như tốt lắm rồi, cô ta còn muốn lấy tiền trợ cấp con trai tao, không có cửa đâu!"
Chị Mã đã không nhịn được xắn cao tay áo muốn lên nghênh chiến, bỗng dưng lại bị người khác đẩy qua một bên.
Người nọ không nói một lời, giơ tay tát vào mặt Lưu Bội Trân một cái.
Lưu Bội Trân bị đánh đến choáng váng, sửng sốt nửa ngày mới nhận ra người trước mắt hình như là... Tân Thu Phượng?
Phương Thanh Nghiên cũng lắp bắp kinh hãi, sao bà ngoại lại ở đây?
Nhìn theo phía sau Tân Thu Phượng, cô phát hiện còn có không ít gương mặt thôn dân Sơn Tuyền mới lập tức hiểu ra.
Lúc trước ở thôn Sơn Tuyên, hành động của Tần Thu Phượng có chút kì lạ, thì ra là đã sớm phát hiện chuyện gì đó, chuẩn bị sẵn sàng ra mặt cho mẹ cô!
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận