Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 216
Nhưng hiện tại, những lời nói trước kia của Phương Thanh Nghiên dần dần ứng nghiệm, vợ của ông ta bị nhà máy cắt giảm biên chế.
Hiệu quả và lợi nhuận của nhà máy càng ngày càng kém, công nhân từng người một đều rời đi, xem ra cửa hàng lương thực và dầu khí của ông ta cũng sắp không mở tiếp được nữa.
Ông chủ Lưu nhịn không được lại nhắc tới chuyện này với vợ mà trong lòng Trân Mai cũng không thoải mái, dẫn đến hai vợ chồng lại cãi nhau một trận.
Thật ra thì Trân Mai sao có thể không hối hận cơ chứ.
Bà ta đã sớm biết được Tần Thục Huệ phát tài rồi.
Lúc trước trong nhà máy có tin đồn muốn cắt giảm biên chế, mấy người đồng nghiệp muốn tìm đường lui nên lôi kéo bà ta cùng đi ra ngoài xin việc.
Kết quả vừa vặn gặp phải lúc cửa hàng của Tần Thục Huệ đang tuyển nhân viên phục vụ.
Trần Mai vừa trông thấy bà chủ là Tân Thục Huệ thì nào có mặt mũi đi ứng tuyển, mặt mày xám xịt rời đi.
Trong số mấy người đồng nghiệp có người quen biết Tần Thục Huệ, trong đó còn có một người được chọn.
Người đó lúc về kể đến chuyện tiền lương, thưởng với quyên lợi được hưởng của nhân viên thì vô cùng vui sướng, đây là công việc tốt đến nỗi dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm được.
Trân Mai đang hối hận đến xanh ruột, trong lòng đã rất không thoải mái mà chồng còn lôi chuyện này ra nói nữa, có thể không tức giận được sao?
Ông chủ Lưu không biết vợ mình đã trải qua một chuyện như vậy, ông ta chỉ cảm thán biết thế thì nghe lời Phương Thanh Nghiên từ sớm.
Vu Tĩnh Văn lại bởi vậy mà khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.
Bà không phải chưa từng điều tra qua Tần Thục Huệ, bà biết người phụ nữ này có chút bản lĩnh, tự mình kinh doanh buôn bán kiếm được không ít tiền, người đàn ông kết hôn lần thứ hai cũng không tồi, ở huyện Nam Hương được cho là một ông chủ có uy tín.
Nhưng những điều này cũng không thể nói rõ là Tân Thục Huệ không có quan hệ gì với chồng của bài
Tư liệu có thể làm giả, một người phụ nữ có thể có mối quan hệ không rõ ràng với chồng người khác thì cũng có thể mặt dày một chân đạp hai thuyên, lai lịch tài chính gây dựng sự nghiệp có thể cũng không sạch sẽ!
Nhưng bây giờ người đàn ông này lại nói cho bà biết, sự nghiệp của Tần Thục Huệ có thể thành công như bây giờ thật ra là nhờ Phương Thanh Nghiên?
Vu Tĩnh Văn cảm thấy rất khó tin, ánh mắt hoài nghi đánh giá ông chủ Lưu: Sao đột nhiên anh lại chạy tới nói với tôi những chuyện này?”
Ông chủ Lưu bị hỏi đến sửng sốt, ông ta chỉ là nhất thời cảm khái.
Bình thường ở nhà không thể nhắc đến mẹ con Tần Thục Huệ, hôm nay vừa lúc có người tới hỏi, liền nhịn không được mà nói không ngừng.
Ông ta có chút ngượng ngùng nói: "Xem tôi kìa, bệnh cũ lại tái phát.
Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ thấy cô bé kia có chút đáng thương với mẹ con họ sống cũng không dễ dàng gì.
Trước kia lúc còn ở nhà máy đã bị mấy lời đồn thổi tra tấn không ít, ở trước mặt người khác không ngẩng đầu lên được... Vừa rồi tôi nghe các người hỏi thăm chuyện của Tần Thục Huệ thấy có người nói hươu nói vượn, nói sự nghiệp của Tần Thục Huệ thành công được như bây giờ là do dựa vào đàn ông mà có nên tôi mới nhịn không được mà qua đây làm sáng tỏ một chút!"
Vu Tĩnh Văn trầm mặc một lát: "Ý của anh là, Tân Thục Huệ không phải là người như vậy?”
Ông chủ lưu Lưu liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, cô ấy với Phương Chí Cường trước kia rất ân ái.
Nếu không phải xảy ra sự cố kia, hai người hiện tại nhất định vẫn là một đôi vợ chồng kiểu mẫu... Khi đó tra ra được Phương Thanh Nghiên không phải là con ruột của Phương Chí Cường, mẹ chồng cô ấy liền một mực khẳng định là cô ấy ở bên ngoài có người đàn ông khác.
Kết quả cuối cùng lại tra ra, Phương Thanh Nghiên cũng không phải con ruột của Tân Thục Huệ, đứa bé là Phương Chí Cường cướp được về từ trong tay bọn buôn người, chuyện này còn đăng lên báo nữa..."
"Đăng lên báo lúc nào?”
"Hơn ba năm trước, lúc ấy Tần Thục Huệ còn vì chuyện này mà kiện mẹ chồng nữa"
Sắc mặt Vu Tĩnh Văn thay đổi nhanh chóng.
Nếu như những thứ này là Phương Mậu nói với bà, có thể bà sẽ một chữ cũng không tin.
Nhưng bây giờ lại là một người ngoài xuất hiện nói những chuyện này cho bà nghe, vậy tính chân thực liên đáng tin hơn nhiều.
Chẳng lẽ thật sự là bà đã hiểu lầm, chân tướng sự việc như lời Phương Mậu nói?
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận