Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 165
Lâm Khiên hừ một tiếng, quyết định không nghĩ về mấy thứ phiên phức này nữa.
Hắn từ trên sô pha nhảy dựng lên, Husky đang nằm ở dưới cửa sổ thấy thế, lắc lắc đầu vẫy đuôi đi theo tới.
"Cô đi theo tôi!"
Lâm Khiên một tay đút trong túi, một tay kéo ống tay áo Phương Thanh Nghiên đi vê phía một căn phòng.
Cửa phòng bị mở ra, bên trong tối om nhưng lại có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở đè nén.
Phương Thanh Nghiên kỳ quái nhìn qua Lâm KhiênAnh muốn cho tôi xem cái gì?"
Lâm Khiên nhấn công tắc đèn, trong phòng lập tức sáng lên.
Sau khi thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất hiện, Phương Thanh Nghiên nhìn thấy trên giường đang trói một người, đó chính xác là Thẩm Khả Di.
Mặt Thẩm Khả Di mang theo vẻ hoảng loạn, trong hai mắt tràn ngập nước mắt, nhưng bởi vì miệng bị chặn nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ô đây sợ hãi.
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, liên tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra ở phòng bao, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Tại sao nhân viên phục vụ lại đột nhiên xuất hiện muốn chúc mừng cái gì mà kỷ niệm ngày cưới, mà Lưu Bội Trân chạy tới quấy rối có lẽ cũng không phải ngẫu nhiên...
Sắc mặt Phương Thanh Nghiên không ngừng thay đổi, Lâm Khiên ở một bên giải thích.
"Thứ sáu hôm đó chúng ta gặp nhau ở cửa khách sạn, cô còn nhớ không, lúc ấy cô ta cùng một bà lão đã lén lút đi theo cô!"
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, lúc ấy cô thật sự không chú ý tới, người đứng đắn ai lại chơi trò theo dõi?
Tiếp theo, Lâm Khiên dương dương tự đắc nói ra kế hoạch của mình.
Sau khi hắn phát hiện Thẩm Khả Di theo dõi Phương Thanh Nghiên liền phái vệ sĩ bên cạnh theo dõi Thẩm Khả Di, nắm giữ nhất cử nhất động của đối phương.
Lúc Lưu Bội Trân đi quấy rối, Thẩm Khả Di cũng động tay động chân.
Lâm Khiên ngay lập tức bắt Thẩm Khả Di lại, sau đó để Tần Kiệt ngụy trang thành cha của Phương Thanh Nghiên tiến vào phòng bao, sau đó mới có có màn như vậy.
Nghe đến đó, Phương Thanh Nghiên lại đánh giá Tần Kiệt, xem ra cô không nhận lầm, đây chính là nam vệ sĩ đeo kính râm bên cạnh Lâm Khiên, khi những vệ sĩ áo đen kia đứng thành một hàng xuất hiện, cô liền nhận ra chuyện này và Lâm Khiên nhất định có liên quan.
Lâm Khiên hưng phấn kể lể kế hoạch mình đã sắp xếp, trên mặt đều là vẻ đắc ý không che giấu nổi, ánh mắt hắn thỉnh thoảng đảo quanh trên mặt Phương Thanh Nghiên, ý định bắt lấy khoảnh khắc kinh ngạc cùng tán thưởng trên mặt cô...
Tuy nhiên, không có gì.
Phương Thanh Nghiên chỉ là bình tĩnh gật gật đầu, ngữ khí nhàn nhạt,"Không sai, anh rất cẩn thận!"
Lâm Khiên: "..."
Thật đáng ghét!
Lâm Khiên lập tức ïu xìu.
Phương Thanh Nghiên không chú ý tới tâm tư mẫn cảm của thiếu niên kia, cô bước tới trước mặt Thẩm Khả Di, xé băng dính bịt miệng xuống.
Thẩm Khả Di đau đến nước mắt tràn ra, cô ta tràn ngập căm hận trừng mắt Phương Thanh Nghiên"Phương Thanh Nghiên, bắt cóc là phạm pháp, cậu tốt nhất mau thả tôi raIl"
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, Cậu biết rất nhiều."
Chắc chắn một học sinh trung học không thể có nhiều hiểu biết như vậy, còn có tâm cơ hiểm ác cũng không thuộc về lứa tuổi.
Thẩm Khả Di nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cười lạnh một chút,"Cũng như nhau...
Cô xem như đã hiểu bản thân hiện tại đang đụng tới Phương Thanh Nghiên hoàn toàn khác xa với nữ phụ ác độc trong nguyên tác!
Trong sách Phương Thanh Nghiên không ngu xuẩn, ngược lại thông minh hơn rất nhiều những nhân vật phụ trong tiểu thuyết, chỉ là tâm tư vặn vẹo tới cực điểm, còn vì ánh hào quang của nữ chính mà ghen ghét nên về sau mới không ngừng bị vả mặt.
Hiện tại Phương Thanh Nghiên không hề giống với kiếp trước, chẳng lẽ sau lưng còn có ai nâng đỡ?
Một thế giới trong tiểu thuyết, còn có thể tiếp tục nương tựa cốt truyện như thường nữa hay không?
Thẩm Khả Di biết mình đã thua, trong lòng cũng tràn ngập sợ hãi, sau khi mất đi khả năng tiên tri này, cô ta chỉ còn lại sự mờ mịt vô định đối với tương lai của mình.
Sớm biết như thế, lúc trước cô ta đã cố lôi kéo Phương Thanh Nghiên làm bạn bè, chỉ cần không dính líu quấy rầy gì đến nhau, thì có thể yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức chờ cơ hội lại đi kết bạn nữ chính, như vậy có khi tốt hơn tình huống bây giờ rất nhiều.
Đem Phương Thanh Nghiên làm cầu nối.
Thì ra cô ta đã đưa ra quyết định tồi tệ nhất ngay ban đầu.
Thẩm Khả Di cắn răng không nói gì, cô ta không dám tưởng tượng tiếp theo còn có thể xảy ra chuyện gì.
Ngay khi Thẩm Khả Di đang suy nghĩ lung tung, Phương Thanh Nghiên cũng đang suy nghĩ nên xử trí đối phương như thế nào.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận