Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 217
Phương Thư Nhiên nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của mẹ thì vô cùng đau lòng, nhưng cô cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa.
Tư liệu cần điều tra đều đã điều tra qua, tất cả mọi chuyện đều trùng khớp với tư liệu mà Lục Khiên đưa ra.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách sạn vang lên.
Phương Thư Nhiên nhận điện thoại, là quây lễ tân gọi tới.
"Cô Vu, có một vị tên là Tân Thục Huệ muốn gặp cô, xin hỏi cô có đồng ý gặp không?"
Phương Thư Nhiên sửng sốt, đây không phải là mẹ nuôi của Phương Thanh Nghiên sao?
Cô vội vàng gật đầu: “Anh sắp xếp người đưa bà ấy lên đây."
"Vâng."
Cúp điện thoại, ước chừng năm phút sau, tiếng gõ cửa phòng khách sạn vang lên.
Phương Thư Nhiên mở cửa, sau đó liền thấy Tần Thục Huệ đang đứng trước cửa.
Tần Thục Huệ ăn mặc nghiêm túc, bà mặc một bộ trang phục công sở cao cấp, tóc búi gọn lên đỉnh đầu, trên mặt trang điểm nhạt, khí chất cả người được nâng lên, đáy mắt lộ ra vài phần kiên nghị, bình tĩnh, một bộ dáng nữ cường nhân.
Phương Thư Nhiên chỉ mới gặp bà một lần, suýt chút nữa không nhận ra.
“Cháu chào dì."
Cô vội vàng mời bà vào phòng: "Dì ngồi xuống trước chờ mẹ cháu một lát, mẹ cháu đang tắm.
Hôm nay mẹ với cháu đi ra ngoài, cũng vừa mới trở về."
Tần Thục Huệ tháo túi xách trên vai xuống, ngồi trên sô pha, một tay vịn vào túi, thân sắc lạnh nhạt: "Không sao, dì cũng không vội."
Ước chừng qua mười phút, Vu Tĩnh Văn mới từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Nhìn thấy Tân Thục Huệ xuất hiện trong phòng khách, vẻ mặt của bà hết sức kinh ngạc, sau đó liền nhíu mày: "Cô tới đây làm gì?"
Đây có thể là người thứ ba chen chân vào hôn nhân của bà ấy và chồng, bà đương nhiên không thể có sắc mặt tốt với Tân Thục Huệ.
Tần Thục Huệ bình tĩnh đáp lại ánh mắt không thiện ý của bà ấy, nói: "Cô Vu, tôi muốn nói chuyện với cô."
"Chúng ta thì có gì để nói?" Vu Tĩnh Văn nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Phương Thư Nhiên vội vàng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ nghe dì ấy nói đi, con ở đây với mẹt"
Thật ra lỗ tai Vu Tĩnh Văn rất mềm, nghe con gái nói như vậy, thái độ liền dịu xuống.
Bà ấy ngồi xuống sô pha, ánh mắt lại không rơi trên mặt Tần Thục Huệ, nói: “Có chuyện gì cô nói nhanh đi.
Thời gian không còn sớm, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Thục Huệ lấy ra một quyển album từ trong túi xách, mở ra đặt trước mặt Vu Tĩnh Văn.
Vu Tĩnh Văn nhìn album ảnh kia, con ngươi hơi co lại.
Trong album toàn bộ là ảnh của Phương Thanh Nghiên, những tấm ảnh chụp từ lúc còn đang cắn ti giả tập đi... đến là người kéo cờ trong nghi thức kéo cờ của trường học sau này, thậm chí còn có ảnh chụp vừa tỉnh lại ở bệnh viện, trên đầu còn quấn băng gạc.
Tần Thục Huệ ở trước mặt Vu Tĩnh Văn lật từng trang trong quyển album một lần, sau đó nói: "Vu phu nhân, đây đều là những chuyện cô không thể tham dự, thuộc về thời thơ ấu của Nghiên Nghiên."
Vu Tĩnh Văn siết chặt năm ngón tay, nhíu mày: "Những chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?"
Tần Thục Huệ đột nhiên cao giọng, ngắt lời bà ấy: "Tôi không hiểu nổi cô vì cái gì mà không chịu nhận đứa con gái này, thời điểm chồng của cô liên lạc với tôi còn nói rằng cái tên Phương Thanh Nghiên này là do cô tự mình đặt cho con bé."
Vu Tĩnh Văn sửng sốt, trước mắt hình như có một luồng ánh sáng hiện lên, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không bắt được.
Tâm trạng bà căng thẳng, phản bác: "Nói bậy, điều này sao có thể chứ... Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cảt"
Cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng.
Bà ấy vừa nghe nghe được Tần Thục Huệ nói như thế trong lòng liên ẩn ẩn có một loại trực giác, trực giác này nói cho bà biết đây có thể là sự thật, nhưng mỗi khi bà muốn nghĩ lại thì đầu sẽ bắt đầu đau đớn kịch liệt...
"Điều này làm sao có thể, con bé là con gái ruột của cô!" Tân Thục Huệ giơ tay chỉ vào một bức ảnh trên quyển album, bé gái trong ảnh da thịt trắng nõn, cười ngốc nghếch với máy ảnh đối diện, đáng yêu đến mức làm lòng người đều tan chảy.
Ánh mắt Vu Tĩnh Văn không tự chủ được dừng lại trên tấm ảnh, cả người không nhịn được run lên.
Tần Thục Huệ cũng nhìn tấm ảnh kia, nói: "Đây là thời điểm Nghiên Nghiên một tuổi, khi còn bé thân thể nó không tốt, vừa gầy vừa nhỏ, vừa uống sữa vào liền nôn mửa, tiêu chảy, từ nhỏ đến lớn dạ dày của con bé đều không tốt.
Tôi cứ cho rằng nguyên nhân là do tôi khó sinh, say này mới biết được là vì khi còn bé bị bọn buôn người bắt cóc, bữa đói bữa no, cũng không được ăn uống tử tế, cho nên mới bị bệnh này!"
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận