Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 124
Tần Thục Huệ tất nhiên là vô cùng hoan nghênh hắn, mà Phương Thanh Nghiên nghĩ dù sao thì Hồng Minh Viễn cũng sắp xuất viện rồi, nên cô cũng mắt nhắm mắt mở làm lơ.
Sau giờ ngọ hôm nay, Phương Thanh Nghiên theo thường lệ phải về nhà nấu cơm, nhưng do chậm trễ, nên cô đã đụng phải các ông lão bà lão ở trong ngõ nhỏ sau khi ăn cơm trưa xong ra ngoài tán gẫu.
Trong ngõ nhỏ cũng chỉ có mấy hộ này ở, tất cả mọi người đều quen biết lẫn nhau, nên hiện tại ai cũng nhao nhao hỏi Tần Thục Huệ vì sao không tiếp tục mở quán bán nữa.
Tần Thục Huệ phải đến bệnh viện chăm sóc Hồng Minh Viễn, nên việc kinh doanh bún ốc của bọn họ cũng chỉ có thể gác lại.
Tần Thục Huệ trước giờ luôn là một người cần cù, mặc kệ mưa gió thế nào, bà đều kiên trì, mỗi ngày cứ đúng năm giờ rưỡi là sẽ xuất hiện để bày quán, hiện tại đã hai ngày rồi không gặp được bà, nên mọi người xung quanh tất nhiên là vô cùng tò mò.
Phương Thanh Nghiên cũng chỉ giải thích với bọn họ là do trong nhà có thân thích sinh bệnh, nên mẹ cô phải đi chăm sóc.
Mọi người thấy cô vẫn còn nhỏ, sợ cô ở nhà một mình không có cơm ăn, nên muốn mời cô đến nhà ăn cơm.
Nhưng Phương Thanh Nghiên đều uyển chuyển từ chối hết, cô thật vất vả mới thoát khỏi những người này.
Cô vội vàng chạy vào trong nhà, thì đầu bên kia đã có một bóng người lén lút đi tới, hỏi thăn những cô bác hàng xóm kia: "Con bé nói chuyện cùng với mọi người lúc nãy, có phải là con gái của Tân Thục Huệ hay không?"
Người phụ nữ này vẻ mặt cay nghiệt, nhìn không giống người tốt, bây giờ lại đột nhiên hỏi thăm về một cô bé như vậy, không khỏi khiến cho tất cả mọi người ở đây có vài phần cảnh giác.
Gần đây tin tức thường xuyên đưa tin về hoạt động buôn người của đám tội phạm, bọn chúng không chỉ càng manh động hơn, mà còn chuyên chọn con cái của những gia đình đơn thân để lừa bán.
Một ông bác gần đó đánh giá bà ta một phen, cảnh giác hỏi: "Bà là ai, hỏi những chuyện này để làm gì?"
Lưu Bội Trân vội vàng nặn ra nụ cười, mặt dày nói: “Tôi là bà nội con bé."
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là không tin.
Tất cả mọi người ở đây đều biết, Tân Thục Huệ vốn là một quả phụ, những người bình thường lui tới với hai mẹ con họ cũng rất ít, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người mẹ chồng vậy chứ?
"Bà có cái gì chứng mình không?”
Lưu Bội Trân không nghĩ tới tính cảnh giác của những người này lại cao như vậy, trong lòng cũng rất không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn cố giữ một nụ cười được bà ta cho là hiền lành.
"Con bé kia tên là Phương Thanh Nghiên, mẹ con bé tên là Tân Thục Huệ, trước kia cô ta đã từng làm việc ở xưởng máy Hoành Nhuận, tháng trước mới chuyển đến đây, tôi nói có đúng không?”
Mọi người nghe bà ta nói tỉ mỉ như vậy, nhất thời cũng có chút hoài nghị, chẳng lẽ đây thật sự là bà nội của Phương Thanh Nghiên? Nhưng nếu cô thật sự có bà nội, vì sao hai mẹ con cô lại còn một thân một mình dọn đến thành Nam này được chứ?
Lưu Bội Trân lại nói: "Lúc trước tôi còn muốn đón hai mẹ con của bọn họ về nhà, nào biết cô ta chê nông thôn chúng tôi quá rách nát nên nhất quyết không chịu về, một hai phải dọn ra ngoài, thậm chí một công việc ở xưởng nhà máy tốt như vậy cô ta cũng từ bỏ."
Bà ta nói rất hay, tựa hồ đang nói một câu chuyện có thật.
Nhưng Tần Thục Huệ sớm chiều chăm chỉ như vậy, sao có thể ghét bỏ cái "nông thôn rách nát như lời bà ta nói chứ?
Có một bác gái đại khái là cảm thấy thái độ của Lưu Bội Trân rất thành khẩn, liền nói: "Tân Thục Huệ có việc ra ngoài, hai ngày nay quán cũng không bán...
Lời còn chưa dứt, có người kéo bác gái kia qua một bên, còn liêu mạng nháy mắt với bà.
Lưu Bội Trân còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng mắt thấy người nọ không nói nữa, nhất thời có chút tức giận: "Cô ta đâu rồi, mở quán gì chứ?"
Một bác trai tiến lên trước một bước, lạnh mặt nói: "Nếu bà thật sự quan tâm đến con dâu của mình thì tự đi hỏi mẹ con bọn họ là được rồi, tìm chúng tôi hỏi thăm làm cái gì?"
Mọi người cùng Tần Thục Huệ ở chung lâu như vậy, tất nhiên đều biết bà là người như thế nào.
Nếu người mẹ chồng này là người tốt, sao bọn họ lại không lui tới với nhau được chứ?
Hai bên khẳng định có mâu thuẫn gì đó không thể điều hòa được.
Có người phụ họa nói: "Không sai, tôi nghĩ bà cũng đừng nên đến tìm bọn họ nữa, nếu bọn họ muốn gặp bà thì sẽ tự động đi tìm bà thôi." Lưu Bội Trân tức giận đến giậm chân, nói: "Không nói thì thôi, tôi tự đi tìm cô ta vậy."
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận