Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 122
Vậy ở trường học cháu có thấy thằng bé có mâu thuẫn gì với ai không?"
Phương Thanh Nghiên làm sao chú ý được tới những thứ này, cô đành phải lắc đầu nói thật: "Cháu chưa từng gặp cậu ấy ở trường."
"Ngày đầu tiên khai giảng thằng bé đã bị người ta đả thương đến phải nằm viện, cháu không gặp cũng là chuyện rất bình thường." Tần Vĩnh Thọ lắc đầu thở dài nói.
Phương Thanh Nghiên tất nhiên là đã nghe ra có chuyện gì đó không thích hợp ở đây.
Ngày đầu tiên khai giảng đã bị người ta đả thương đến phải nằm viện... Người đó, không phải là cô chứ?
Nếu nói như vậy, thì Lâm Khiên chính là tên nam sinh lớp trên cố ý hù dọa bọn họ?
Phương Thanh Nghiên hồi tưởng lại vết bâm tím trên má trái của Lâm Khiên, còn có một vài phản xạ có điều kiện khi né tránh cô, trong lúc nhất thời cô như đã hiểu ra hết tất cả.
Cô cùng Tần Viện không may trở thành trò đùa của người ta cũng không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là do cái tên Lâm Khiên ấu trĩ này muốn trả thù mà.
Hơn nữa, Lâm Khiên cũng biết rõ là ai đã đả thương hắn!
Về phần vì sao không nói ra, có thể là bởi vì hắn cảm thấy mất mặt?
Đời trước Phương Thanh Nghiên cũng đã từng gặp qua những tên công tử bột như Lâm Khiên, mạch não trong đầu của đám thiếu gia này đúng là rất khác với người thường, nhưng điều bọn hắn quan tâm nhất lại chính là sĩ diện, vì sĩ diện thì chuyện gì bọn hắn cũng làm được.
Cô hiện tại cũng không muốn nghe thêm về cái người này nữa, còn đang muốn kiếm cớ chuồn đi thì ông Tần ở bên cạnh không ngừng thao thao bất tuyệt nói về hắn.
"Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, cha mẹ của hắn hiện đang nháo muốn đòi ly hôn với nhau, cả hai bên đều muốn giành quyền nuôi dưỡng hắn, vì thế mẹ của hắn mới đem hắn giấu đi! Nhưng thể chất của hắn từ nhỏ đã không tốt, mà điều kiện chữa bệnh của bệnh viện huyện Nam Hương này cũng chẳng ra làm sao.
Bệnh tình của hắn đã chuyển biến nặng hơn nhưng bệnh viện cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng cầm cự mà thôi.
Bởi vì chuyện kiện tụng ly hôn này còn chưa xong, nên mẹ hắn cũng không chịu tới đón hắn..."
Phương Thanh Nghiên:... Cô thật sự không nghĩ đến bên trong chuyện này lại còn có ẩn tình lớn như vậy.
"Cậu ấy bị bệnh gì vậy?"
Lâm Khiên thoạt nhìn không giống như người có bệnh nặng gì, nhưng mà câu trả lời của Tần Vĩnh Thọ lại một lân nữa nằm ngoài dự liệu của Phương Thanh Nghiên.
"Ta cũng không rõ lắm, bác sĩ nói là muốn giải phẫu cái gì đó, lắp thêm một cái mới vào trong ngực của hắn."
Tần Vĩnh Thọ không hiểu những từ ngữ chuyên khoa này, nên lời nói của ông vô cùng mơ hồ, nhưng Phương Thanh Nghiên lại có thể lờ mờ đoán được bệnh tình của hắn có thể là có liên quan đến căn bệnh tim bẩm sinh đi.
Nhưng mà cái bộ dạng nhảy từ trên cây xuống của Lâm Khiên không giống với người bị bệnh tim chút nào.
Phản ứng đầu tiên của Phương Thanh Nghiên là Lâm Khiên lại đang lừa người, không phải lúc trước hắn còn dám lừa mẹ cô là bị ngã xe đạp đến gãy tay sao?
Nhưng mà, biểu tình trên mặt của Tần Vĩnh Thọ lại không giống như là đang gạt người.
"Cho nên, hiện tại cậu ấy vẫn luôn nằm ở bệnh viện là vì bị bệnh sao?" Phương Thanh Nghiên hỏi.
"Đúng vậy.
Chờ bệnh của hắn ổn định hơn một chút, là hắn đã có thể trở về trường học, nếu như cháu có nhìn thấy hắn xung đột với ai, thì nhất định phải nói cho thầy giáo biết, có được không?"
Phương Thanh Nghiên: ”..."
Thì ra không phải cô đánh người ta nằm viện, mà là thân thể của đối phương vốn đã không tốt rồi.
Trước đó trong lòng Phương Thanh Nghiên vẫn cảm thấy tên Lâm Khiên này rất là đáng đánh, nhưng hiện tại khi nghe Tần Vĩnh Thọ nói như vậy, cô lại có vài phần tự trách.
Mặc dù trước đó cô cũng không biết chuyện gì, nhưng việc động thủ với một bệnh nhân đang mắc bệnh nặng như vậy, lương tâm của cô vẫn có chút áy náy.
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, nói: "Cậu ấy có bệnh nghiêm trọng như vậy, sao ông không nói sớm cho bọn cháu biết chứ?"
Tần Vĩnh Thọ lắc đầu, thở dài nói: "Đứa nhỏ này tính tình mạnh mẽ, da mặt lại mỏng như vậy, ta đoán chắc nó cũng không thích nghe người khác nói mình bị bệnh.
Có đôi khi nó nổi giận ngay cả thuốc cũng không chịu uống, ta cũng không có cách nào với nó."
Phương Thanh Nghiên vừa nghe liên hiểu được, nói cho cùng thì vẫn là có liên quan đến sĩ diện đi.
Những thiếu niên ở tuổi này, lòng tự trọng phải nói là vô cùng cao.
Phương Thanh Nghiên cuối cùng vẫn phải gật đầu, đồng ý với ông ấy: "Ngài yên tâm đi, nếu có chuyện gì cháu nhất định sẽ nói cho thầy giáo biết!"
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận