Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 178
Hắn không trả lời câu hỏi này của Phương Thanh Nghiên mà chỉ câm đũa lên ăn một hơn.
Vốn hắn cũng không có hy vọng gì, nhưng không nghĩ đến khi ăn vào trong miệng mùi vị của bát bún ốc này lại rất ngon!
Tướng ăn của Lâm Khiên rất khác với biểu hiện thường ngày của hắn, bộ dáng hắn lúc này vô cùng nhã nhặn, mỗi một miếng đều đặt ở bên miệng thổi đến khi nguội đi, sau đó hắn chậm rãi nhai nuốt, cẩn thận nuốt vào...
Phương Thanh Nghiên chống má ở một bên đánh giá hắn, cô phát hiện ra tên tiểu tử này ngoại trừ bộ dáng đẹp mắt ra thì hắn cũng còn có ưu điểm khác.
Cô thật lòng đề nghị: "Nếu sau này gia cảnh anh có sa sút, có thể cân nhắc đến làm một chương trình liên quan đến ăn uống."
Lâm Khiên: "... 2"
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhíu mày, nói: "Có phải cô đang mắng tôi không?”
Chương trình ăn uống là gì hắn không hiểu, nhưng bốn chữ "Gia đạo sa sút" cũng không phải là từ dễ nghe gì.
Phương Thanh Nghiên nở nụ cười, nói: "Tôi không có mắng anh, đây chỉ là giả thiết thôi, nói đúng hơn là một nhắc nhở có thiện ý, chứ thật ra tôi đang khen anh."
Lâm Khiên tức giận trừng mắt nhìn cô, sau đó lại dồn hết sự chú ý quay về bát.
Hắn có chút ngoài ý muốn, bát bún ốc này sao lại ăn ngon như vậy!
Lúc trước, khi cửa hàng này nổi danh khắp nơi, hắn không thể nào hiểu nổi vì lý do gì, bởi vì mùi vị này thật sự quá cổ quái, cho là ngửi thế nào thì nó vân là thối.
Thứ này tại sao lại có người ăn, hơn nữa còn bán chạy như vậy?
Hiện tại hắn xem như hiểu được, bởi vì nó thật sự quá ngonl
Ăn xong một bát, Lâm Khiên vẫn còn muốn ăn thêm một bát nữa, hắn không khỏi liếm liếm môi, miễn cưỡng khen một câu: "Cũng... cũng không tệ lắm."
Phương Thanh Nghiên nhìn thoáng qua ngay cả nước canh trong chén cũng không còn, vì thế liền nói: "Nếu anh thích thì vê sau có thể thường xuyên đến đây.
Chúng ta cũng coi như là không đánh không quen, chuyện lần trước tôi vốn cũng muốn cám ơn anh, nhưng lúc đó tôi nghe những vệ sĩ đi theo anh nói anh không có thời gian, trong trường học cũng chưa gặp qua tôi..."
Lâm Khiên không đợi cô nói tiếp, hắn liền nói: "Sau này tôi sẽ không đến nữa."
Phương Thanh Nghiên nghe vậy liên có chút sửng sốt, nhưng khi nhớ tới lời nói của Tần Vĩnh Thọ, cô biết năm sau Lâm Khiên sẽ ra nước ngoài phẫu thuật.
Lâm Khiên buông đũa, mày nhíu chặt, đột nhiên hỏi: "Mọi người đều sẽ chết, đúng không?”
Phương Thanh Nghiên nghiêm túc gật đầu, nói: "Không sai, là người đều sẽ chết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi." "Vậy có lẽ tôi sẽ không được may mắn như người khác, sống không được lâu lắm..." Lâm Khiên cười khổ, cảm xúc trong ngực hắn đột nhiên dâng trào, khiến hắn gần như không thể thở nổi nữa.
Phương Thanh Nghiên đoán có lẽ là hắn sợ phải phẫu thuật.
Nhưng nếu đổi lại thì ai mà không sợ chứ, huống chi hắn cũng chỉ mới có 14 tuổi, ngay cả một nửa đường đời hắn cũng chưa từng được vượt qua.
Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút liền nói: “Anh đừng đem hết lực chú ý đặt ở trên bàn mổ, mà hãy ngẫm lại xem sau khi phẫu thuật thuận lợi thành công thì anh có thể làm gì..."
Lâm Khiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang một bên, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Hắn có thể làm gì đây, hắn tựa hồ cái gì cũng có, nhưng những thứ hắn thật sự muốn thì lại không cách nào thuộc về hắn.
Lâm Khiên giật giật khóe miệng, nói: "Cô nói như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy việc không xuống được bàn mổ cũng không có vấn đề gì."
Phương Thanh Nghiên: ”..."
Đứa nhỏ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại tiêu cực như vậy chứ?
Nhưng thật ra trước kia cô so với Lâm Khiên cũng không khá hơn bao nhiêu, chẳng qua là bởi vì cô may mắn sống lại một lần, biết rõ bản thân mình muốn gì, muốn mình sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, nên hiện tại mới có chuyển biến lớn đến như thế.
Lâm Khiên thấy cô nhíu mày, ngược lại nở nụ cười, nhún vai nói: "Cô xem, con người tôi tệ như vậy tuyệt đối sẽ không khiến cho người ta yêu thích.
Tôi chỉ sợ trên đời này cũng không có ai thật lòng hy vọng tôi có thể sống sót." Vừa nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên liền nói: "Chúng ta hôm nay làm một ước định đi, chờ sau khi anh phẫu thuật trở về, tôi sẽ dạy cho anh một số động tác cơ bản."
Lâm Khiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn cô: "Cô, cô thật sự nguyện ý dạy cho tôi sao?”
Hắn đã từng ăn qua nắm đấm của Phương Thanh Nghiên, nên hắn cũng biết một thân võ của cô lợi hại như thế nào.
Phương Thanh Nghiên gật đầu, nói: "Chuyện này tôi có cần phải lừa anh không?”
Tuy không trả lời nhưng trong lòng của Lâm Khiên cũng đã có: Quả thật không cần thiết.
Trước kia Phương Thanh Nghiên ghét hắn thế nào hắn đều rất rõ ràng, Phương Thanh Nghiên hiện tại hoàn toàn không cần thiết để nói ra một lời nói dối như vậy để lừa gạt hắn.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận