Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 121
Cơm khô nhét hết vào miệng, ngay cả một ngụm nước canh cũng không có, vì thế hắn nghẹn đến cả hai má đều đã ửng đỏ.
Phương Thanh Nghiên thấy Tần Thục Huệ lo lắng nhìn sang bên đây, liền vội giải thích với bà: "Cậu ấy ăn nhanh nên mới như thế, xem ra thật sự đói bụng rồi."
Tần Thục Huệ nhanh chóng rót ly nước đưa tới, nói: "Mau cho cậu ấy uống chút nước đi."
Phương Thanh Nghiên nhận lấy ly nước, cười híp mắt nói: "Mẹ, mẹ cứ chăm sóc cho chú Hồng thật tốt đi, bên này giao cho con là được rồi."
Tần Thục Huệ gật đầu, bà liếc nhìn Lâm Khiên một cái, thấy hắn đúng là không có việc gì mới yên tâm đi ăn cơm với Hồng Minh Viễn.
Phương Thanh Nghiên thừa dịp mẹ cô không để ý bên này, trực tiếp bóp chặt hai má Lâm Khiên, khiến hắn há miệng to ra, sau đó cô đem ly nước trong tay rót hết vào trong miệng hắn.
Lâm Khiên nổi giận, theo phản xạ có điều kiện đẩy ly nước trong tay Phương Thanh Nghiên ra.
Rầm một tiếng, ly nước rơi xuống đất vỡ tan tành.
Hắn thở phì phò trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên, còn đang muốn phát tiết với cô thì lại phát hiện đối phương giống như đã sớm dự đoán được ý định của hắn.
Phương Thanh Nghiên không rời mắt nhìn chằm chằm vào cái tay được băng bó kỹ lưỡng đang giơ lên trên không trung kia.
Tần Thục Huệ cùng Hồng Minh Viễn cũng bị động tĩnh bên này thu hút, hai người cũng đều nhìn chằm chằm vào bàn tay kia của hắn.
Bốn phía yên tĩnh vài giây.
Phương Thanh Nghiên cười nói: "Xem ra cái tay này của cậu đã khỏi rồi."
Lâm Khiên đỏ mặt, hắn vội che cánh tay đứng lên, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Tần Thục Huệ cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo nói: "Tiểu Lâm, không phải con vẫn còn chưa ăn xong sao?"
Ăn cái gì mà ăn, có quỷ mới ăn cơm của con nha đầu thối kial
Bước chân Lâm Khiên ngược lại càng nhanh hơn.
Phương Thanh Nghiên hai tay khoanh ngực, thẳng đến khi đối phương rời khỏi phòng bệnh, cô mới cầm lấy cây chổi quét dọn sạch sẽ những mảnh vụn kia, sau đó nhìn về phía mẹ mình nói: "Để con đem cơm đưa cho cậu ta."
Cô xách hộp cơm ra cửa, nhưng cái cửa phòng bên cạnh lại đóng chặt.
Phương Thanh Nghiên nhẫn nại gõ cửa, hạ giọng nói: "Mở cửa đi, tôi có lời muốn nói với cậu!"
Giọng nói Lâm Khiên từ bên trong vang lên: "Bổn đại gia không ăn cơm của cô."
A, ai lại dư thời gian dỗ hắn ăn cơm chứ?
Phương Thanh Nghiên căn bản không quan tâm đến chuyện này, cô chỉ muốn cảnh cáo cái thằng nhóc thối nhàm chán này, về sau có chuyện gì thì cứ nhắm vào cô, đừng có đánh chủ ý lên mẹ cô.
Nhưng mà Lâm Khiên quyết tâm không mở cửa, Phương Thanh Nghiên cũng không có biện pháp gì với hắn, vì thế cô đành phải trở vê phòng bệnh.
Tần Thục Huệ kỳ quái nhìn cô về nhanh như vậy, hỏi: "Tiểu Lâm ăn cơm nhanh vậy sao?”
"Cậu ấy không có khẩu vị, nên muốn nghỉ ngơi một lát." Phương Thanh Nghiên tìm đại một cái cớ qua loa tắc trách để đối phó với mẹ.
Tân Thục Huệ tất nhiên là đã nhìn ra điểm mờ ám của hai bọn họ, vì thế bà nhắc nhở cô: "Cha mẹ của thằng bé hiện không có bên cạnh, con phải để ý đến thằng bé một chút, hai đứa đừng có sinh ra cái mâu thuẫn gì hết, có biết không?”
Phương Thanh Nghiên nhu thuận gật đầu, chờ bọn họ ăn cơm xong, cô liền dọn dẹp rồi trở về nhà.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, cô theo bản năng còn nhìn thoáng qua phòng bên cạnh nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt, cô không nhìn thấy được gì.
Khi cô đang định đi xuống lầu, thì lại ngoài ý muốn đụng phải Tần Vĩnh Thọ ở đầu cầu thang.
"Nghiên Nghiên, sao cháu lại ở đây?”
"Bạn của mẹ cháu nằm viện, cháu mang cơm đến cho bọn họ." Phương Thanh Nghiên giơ hộp thức ăn trong tay lên cho ông nhìn xem, sau đó dừng lại một chút, dò hỏi: "Ông đến thăm Lâm Khiên sao?"
Tân Vĩnh Thọ nở nụ cười: "Đúng vậy, cháu cũng biết Tiểu Khiên à?" Vừa nói xong, ông không khỏi thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng, một mình một thân bị người nhà ném ở một nơi xa như vậy..."
Tần Vĩnh Thọ cũng biết cháu gái mình không thích Lâm Khiên, khẳng định không ít lần ở trước mặt Phương Thanh Nghiên nói xấu người ta, vì thế ông liền nói: "Cháu cũng đi khuyên nhủ Viện Viện nhà ta đi, bảo nó đừng có cãi nhau với thằng bé nữa." Phương Thanh Nghiên lại không cảm thấy Tần Viện làm sai cái gì, tự nhiên là bị người ta ác ý trêu chọc như vậy, cô ấy còn không thể chán ghét đối phương được sao?
Hơn nữa, dù sao cũng là cha mẹ của hắn muốn mặc kệ hắn, vậy thì nếu hắn có tức giận gì cũng nên trút hết lên đầu bọn họ, suốt ngày đều đi kiếm chuyện với người khác là có ý gì đây?
Phương Thanh Nghiên cũng chỉ có thể an ủi ông ấy, cô đành cười nói: " Ông Tần, ông cứ yên tâm đi, cô ấy cũng sẽ có chừng mực."
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận