Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 88
Phương Thanh Nghiên cong khóe miệng cười,"Cảm ơn lời khen của chị Mã."
Chị Mã nhìn thấy Tân Thục Huệ, trong mắt lộ ra vài phần tò mò/"Ồ, hôm nay mẹ Thanh Nghiên cũng đi theo sao? Cô gái nhỏ nhà này cũng không để cô phải làm gì nha!"
Sau chuyện ngày hôm trước, chị Mã đối với hai mẹ con có thêm vài phần hảo cảm, thái độ cũng chân thành nhiệt tình hơn.
Phương Thanh Nghiên được khen thì hơi ngượng ngùng, nghĩ đến hương liệu sắp dùng hết, liên lấy cớ mua hương liệu rời đi.
Nghe người khác khen Phương Thanh Nghiên lên trời, Tân Thục Huệ vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng nhịn không được có chút phiền lòng.
Nghe chị Mã kể rõ, bà mới biết được con gái mình mở quán đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.
Làm ăn khấm khá, cô con gái nhỏ bận rộn không ngớt, động tác nhanh quá thì dễ bị canh dầu bắn tung tóe lên, lại còn chịu cái nóng 38 độ bày sạp bán hàng bên ngoài.
Đừng nói là một cô bé 12 tuổi, ngay cả một người trưởng thành như Tần Thục Huệ cũng cảm thấy khó có thể chịu nổi.
Càng nghe, trong lòng Tần Thục Huệ lại càng đau lòng, nhịn không được len lén lau nước mắt.
"Một bát bún ốc, thêm hành và cay!" Thanh âm bất ngờ vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Thục Huệ, bà vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cầm lấy hộp cơm dùng một lần.
Lúc ở nhà, Phương Thanh Nghiên đã dạy bà phải làm bún ốc như thế nào, trình tự cũng không khó khăn, bà cũng đều ghi nhớ tỉ mỉ.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm ăn khó tránh khỏi chút khẩn trương.
Đổ nước canh, gia vị, trộn bún... Cũng may không xảy ra sai lầm gì.
Tần Thục Huệ đưa bún ốc đã chế biến xong qua, đối phương lại chậm chạp không nhận, cô ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện đó là khuôn mặt có chút quen thuộc, giống như ngày đó đi ra từ đồn công an, còn đặc biệt tới tìm Phương Thanh Nghiên nói chuyện.
Chị Mã chú ý tới động tĩnh bên này, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng lấy khuỷu tay chạm vào cánh tay Tần Thục Huệ,"Đây chính là khách quen trên quây hàng của hai người."
Tần Thục Huệ tò mò, Hồng Minh Viễn cũng đang âm thầm đánh giá bà.
Phương Thanh Nghiên lớn lên xinh đẹp như vậy, ông cũng rất có lòng tốt định hỏi thăm người mẹ kỳ quái của đứa nhỏ đâu rồi, nhưng hôm qua người đến mua quá nhiều, mà con bé lại có chút lạnh lùng, ông cũng ngượng ngùng không nhìn nhiều.
Hiện tại vừa nhìn, ông phát giác bộ dạng của hai mẹ con thật sự không giống nhau.
Tuy nhiên khuôn mặt Tần Thục Huệ cũng rất xinh đẹp, khóe miệng luôn nở nụ cười, làm cho người ta nhìn cũng rất thư thái.
Nghe nói Hồng Minh Viễn là khách quen, trong lòng Tần Thục Huệ hơi dao động, lo lắng tay nghề của mình liệu có bị soi mói hay không.
Chị Mã còn ở một bên trêu chọc nói: "Cô còn không biết sao, lúc trước mẹ chồng ác độc của cô chạy tới bới móc, còn muốn chỉ ra và xác nhận người ta là cha của Phương Thanh Nghiên, kết quả hóa ra là người đi lính, năm 76 đã nhập ngũ, mãi đến năm 88 mới vê huyện Nam Hương, cô nói xem có buồn cười hay không."
"Khụ, khụ khụ..."
Hồng Minh Viễn đứng bên cạnh nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ bừng.
Chị Mã cười híp mắt đưa một chén đậu xanh qua,/Ăn chậm một chút, hôm nay bọn họ mở quán rất sớm, nhiều người còn không biết, ông có thể nhân cơ hội ăn thêm hai chén.”
Hồng Minh Viễn nhăn mặt lườm bà ta một cái, thật là... chuyện gì không nói lại nói chuyện này.
Tần Thục Huệ cũng không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, bà cúi đầu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Chị Mã đánh giá hai người một lượt, nhịn không được vui vẻ,"ÐĐều là niên đại gì rồi, nếu đã chứng minh được là hiểu lầm thì sẽ không có người dám nói bừa nữa, bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ngây thơ như vậy!"
"Cái gì mà ngây thơ không ngây thơ, càng nói càng thái quá!" Hồng Minh Viễn đưa cho chị Mã hai xu, chạy như có lửa đốt mông.
Tần Thục Huệ cũng xấu hổ tới cực điểm, nói: "Chị Mã, chị đừng nói đùa nữa, tôi... tôi là người da mặt mỏng!”
Chị Mã chớp chớp mắt, bà ta chỉ nhìn bầu không khí của hai người này là lạ, nghĩ muốn giúp cho thoải mái chút, nào biết lại biến khéo thành vụng.
"Đầu tại chị, lân sau không đùa nữa."
Bà ta nhanh chóng cùng Tần Thục Huệ nói sang chuyện khác, hai người phụ nữ đều là mẹ đơn thân, đề tài chung rất nhiều.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này cũng cứ như vậy trôi qua.
Đến khi Phương Thanh Nghiên trở về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô bé cảm thấy hai người này ở cạnh nhau lại có chút hợp, mẹ cô thế mà có thể kết giao thêm bạn bè hợp ý!
Lần đầu tiên tới bán hàng, Tần Thục Huệ thích ứng rất nhanh, một mặt là nhờ bà tỉ mỉ ghi nhớ, mặt khác là bà không muốn để cho con gái chịu khổ nữa.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận