Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 169
Lần này Tần Thục Huệ cũng đã nhận ra ông: "Kiến Trung, sao cậu lại tới đây?"
"Còn không phải đến để nếm thử tay nghề của quán chị sao?" Củng Kiến Trung cười cười.
"Mau ngồi, sao cậu đến mà không nói sớm? Nếu biết cậu tới đây tôi nhất định sẽ không để cho cậu phải xếp hàng." Thái độ Tần Thục Huệ vô cùng nhiệt tình.
Bà biết lần kiện tụng này có thể thành công cũng là nhờ Củng Kiến Trung bỏ ra không ít sức lực, vì thế trong lòng bà tất nhiên vô cùng cảm kích.
Cũng hay vừa qua giờ cơm trưa, khách trong tiệm đã ít đi một chút.
Tần Thục Huệ liền buông công việc trong tay xuống, đặc biệt bảo Tôn Lai Hương đi mua hoa quả để chiêu đãi Củng Kiến Trung.
Cùng lúc đó, ở phía đường phố bên kia, Tần Tú Lan cũng đang đi tới đây.
Gần đây chồng luôn không ở nhà, cô ta hỏi thì ông đều thần thần bí bí, cái gì cũng không chịu nói, trong lòng cô ta tất nhiên sinh nghi.
Đợi đến khi nghe ngóng được một chút tin tức từ bạn của Củng Kiến Trung, cô ta mới biết gần đây chồng mình xin nghỉ, còn thường xuyên qua lại với một nữ đồng nghiệp trong đơn vị.
Vừa nghe người kia nói xong, Tần Tú Lan cả ngày ăn ngủ không yên, trong lòng cô ta cũng đã nhận định là Củng Kiến Trung ở bên ngoài có người khác, vì thế cô ta thường xuyên dò hỏi con trai mình xem có thêm được tin tức gì hay không.
Củng Tử Hiên tuổi còn nhỏ, không hiểu những khúc mắc quanh co này của người lớn, chỉ cần mẹ đưa cho một mô hình máy bay là đã có thể bán sạch cha mình, khai hết cho Tần Tú Lan nghe về tình hình gân đây của Củng Kiến Trung, cụ thể là việc ông thường xuyên chạy đến gần trường trung học thực nghiệm.
Tần Tú Lan liên theo dấu vết của trường trung học thực nghiệm mà lần tới.
Đầu tiên, cô ta đã hỏi những khách sạn gần đó hết một lượt, xem thử coi có người đàn ông nào có dáng người tựa như của Củng Kiến Trung đã từng đến đây hay không.
Lễ tân khách sạn tất nhiên là không nói cho cô ta biết những chuyện này, chỉ nói dăm ba câu liên đuổi người đi.
Tần Tú Lan nghi thần nghi quỷ, làm sao cam tâm được.
Vì thế cô ta lại ở gần đó quan sát một hồi lâu nhưng vẫn không thấy người, lúc này mới mới chịu đi đến nơi khác tìm.
Thừa dịp giờ ăn cơm, cô ta đã thử đi tìm tất cả các nhà hàng, quán ăn ở gần đó hết một lần, bất tri bất giác lại đi tới cửa sau trường trung học thực nghiệm.
Khi nhìn thấy nhãn hiệu "bún ốc chính tông", Tần Tú Lan cũng có chút tò mò.
Cô ta đã sớm nghe nói qua cửa hàng này có món bún ốc rất ngon, chỉ là nó ở khá xa, gần đây lại cãi nhau với chông mình nên cũng không có tâm tình đến để nấm thử.
Tìm người cả một buổi sáng, Tần Tú Lan cũng mệt mỏi rồi, vì thế cô ta liền đi tới cửa tiệm này xếp hàng.
Cũng chính vào lúc này, cô ta mới chú ý tới trong tiệm có một bóng người rất quen thuộc.
Đến khi nhìn kỹ lại, người đàn ông nọ mặc áo lông cừu màu xám, đeo kính gọng vàng, một bộ dáng hào hoa phong nhã, nếu đây không phải Củng Kiến Trung, chồng của cô ta thì là ai nữa chứ?
Chiếc áo len kia là do chính tay cô ta chọn cho ông.
Đối diện ông còn có một người phụ nữ dáng người tinh tế đang ngồi, mà từ bóng lưng người đó, thì cô ta có thể thấy được dáng người đối phương có lồi có lõm, ăn mặc cũng rất kiểu cách, tóc nhuộm thành màu nâu uốn cong, cột một nửa ở sau đầu, bộ dáng có vài phần lười biếng cùng thanh thản.
Tần Tú Lan gân như có thể tưởng tượng được chính diện của người phụ nữ kia, dịu dàng động lòng người như thế nào, tràn ngập mùi vị phụ nữ như thế nào?
Mà giờ này khắc này, hai người bọn họ còn đang cười cười nói nói, không biết là đang đàm luận cái gì!
Tần Tú Lan chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đều đã chảy ngược lên tới đỉnh đầu, cô ta cũng không muốn suy nghĩ thêm, cứ như vậy mà đẩy hết đám người đang xếp hàng kia ra, một đường thẳng tắp chạy vọt vào trong tiệm, sau đó một tay nắm lấy tóc kéo người phụ nữ kia lên.
"Con hồ ly tinh này, cô dám câu dẫn chồng của tôi, để xem hôm nay tôi có dám lột da cô ra hay không?"
Tần Tú Lan không ngừng thét chói tai, lời nói rít gào, bàn tay cô ta định giơ lên thật cao thì lại bị Củng Kiến Trung nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Củng Kiến Trung không khỏi rống giận, nói: "Tú Lan, cô làm gì vậy?"
Tần Tú Lan nước mắt tuôn trào, không dám tin mà trừng mắt nhìn ông: "Đến bây giờ ông vẫn còn muốn che chở cho cô ta sao?" Củng Kiến Trung quả thực sắp bị vợ mình chọc cho tức điên: "Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
Tần Tú Lan cười lạnh, chỉ vào người phụ nữ đang ở bên cạnh mình, nói: "Mỗi ngày gần đây ông đều cùng người phụ nữ này ở chung một chỗ, chuyện này là do chính miệng người trong đơn vị của ông nói.
Thậm chí ông còn dám xin nghỉ để đi ra ngoài gặp riêng với cô ta, ông..."
Tiếng nói của cô ta đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ta phát hiện người phụ nữ mình đang nói không ai khác mà chính là Tần Thục Huệ.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận