Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 78
Nhìn mẹ mình đau khổ đến như vậy, khỏi phải nói trong lòng của cô khó chịu đến mức nào.
"Làm sao có thể, các người nhất định là hợp tác với nhau để gạt người!" Lưu Bội Trân xông lên, thầm nghĩ đem cái giấy gọi là giám định người thân gì đó xé nát đi, nhưng lại bị các vị cảnh sát đang đứng gần đó ngăn cản.
Vị cảnh sát trẻ tuổi không nhìn nỗi nữa mới nói ra: "Tờ giấy giám định người thân này là do cục cảnh sát đóng dấu xác nhận, được đích thân các vị chuyên gia tiến hành giám định, kết quả không thể nào sai được."
Lưu Bội Trân run rẩy môi, bà ta không muốn chấp nhận cái sự thật này.
Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Tần Thục Huệ: "Cô vậy mà lại dám ở sau lưng tôi đi làm cái loại giám định này, có phải ngay từ đầu cô đã lén bọn tôi, nhặt đứa con hoang này về nuôi hay không?”
Đây quả thực là ăn nói xăng bậy mài
Trên đời này làm gì có người làm mẹ nào lại mặc kệ con ruột của mình mà đi nuôi dưỡng con của người khác chứ? Tần Thục Huệ cho đến bây giờ cũng mới biết được sự thật của mọi chuyện này mà thôi.
Buồn cười nhất chính là, Lưu Bội Trân vẫn cố chấp cho rằng đứa con năm xưa của bọn họ nhất định là một bé trai.
Mấy năm trước chuyện lừa bán trẻ em không ít, trong thôn cũng đã sớm có người mất con, vì thế bà ta cho rằng Tần Thục Huệ tâm địa ác độc, nên đã lén đem "cháu trai" của bà ta cầm đi bán lấy tiền rồi.
Nhưng hiện tại đang ở đồn công an, Lưu Bội Trân không dám làm âm†ï, bởi chỉ cần bà ta vừa muốn động thủ với Tần Thục Huệ thôi thì đã bị cảnh sát kéo qua một bên rồi.
"Các ngươi buông tôi ra, các người có phải đều cùng một đám với con tiện nhân này hay không? Các người trả cháu trai lại cho tôi!"
Lưu Bội Trân hiện tại tinh thần đã không còn tỉnh táo, vì thế cảnh sát đành phải làm theo quy định còng tay của bà ta lại, khóa vào cánh cửa sắt bên cạnh.
Nhưng bà ta vẫn không ngừng quậy phá, đập vỡ tất cả những thứ có thể đập trong tâm tay của mình.
Các vị cảnh sát ở đây cũng không có biện pháp nào khác, đành phải mang theo mọi người đến văn phòng bên cạnh.
"Tần Thục Huệ..."
Vị cảnh sát trưởng phải dùng ngón tay gõ đến tận ba cái lên bàn thì Tần Thục Huệ mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông.
Vẻ mặt bà có chút bối rối, nhưng phải nói đúng hơn là hiện tại vẫn còn đang mê mang.
Vị cảnh sát trưởng nhắc nhở: "Nếu không có chuyện gì khác, mọi người có thể về trước."
Với hành vi cố ý gây rối trật tự công cộng, Lưu Bội Trân phải đối mặt với việc bị tạm giam lên đến mười ngày, mà cái loại người hết lần này đến lần khác đều khiêu chiến giới hạn của pháp luật, phỉ báng cảnh sát, nếu chỉ giam bà ta có mười ngày đến nửa tháng xem ra vẫn còn nhẹ chán.
Về phần những người ở thôn Sơn Tuyền, dù sao cũng không quá phận như Lưu Bội Trân, cảnh sát đều áp dụng cảnh cáo và phạt tiền mà thôi.
Hiện tại công tác lấy lời khai đã xong, vụ án cũng đã được ghi vào hồ sơ, những người khác bây giờ đã có thể trở về nhà.
Tần Thục Huệ dừng một chút, hỏi: "Đồng chí, tôi muốn hỏi ngài một chút, dưới tình huống như vậy, tôi còn có cơ hội tìm lại được con ruột của mình không?”
Tuy rằng thái độ của bà đối với Thanh Nghiên sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng bà cũng không thể bỏ mặc đi đứa con mà mình đứt ruột sinh ra được.
Vị cảnh sát trưởng không khỏi thở dài một tiếng: "Cái này quả thật cũng có chút khó.
Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra từ mười mấy năm trước, không phải cứ muốn điều tra là sẽ có thể điều tra được.
Chuyện năm đó cô có thể nhớ được bao nhiêu đây?"
Loại chuyện ôm nhầm đứa nhỏ này, tuy có thể là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là do con người gây ra.
Lấy năng lực hiện tại của cảnh sát địa phương, nếu muốn đem loại chuyện như thế này làm cho rõ ràng thì gân như là chuyện không thể nào.
Tần Thục Huệ cũng hiểu được đạo lý này nên nhất thời có chút thất thần.
"Tôi thực sự không thể nhớ được.
Lúc đó tôi khó sinh, sau khi đến bệnh viện liền đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cho đến khi tôi tỉnh lại thì đã thấy chồng tôi ôm Thanh Nghiên.
Cẩn thận nghĩ lại, đứa bé mà Phương Chí Cường ôm trong tay lúc trước cũng chỉ có thể là Phương Thanh Nghiên, bởi vì sau đó bà một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh đứa bé.
Chẳng lẽ là do y tá đỡ đẻ sơ ý, hoặc là ngay từ lúc đầu bọn họ đã bị bọn buôn người nhắm tới rồi chăng?
Nhưng mà hiện tại bọn họ nếu muốn tìm được y tá hoặc bác sĩ đỡ đẻ cũng vô dụng, mười mấy năm qua bệnh viện đã phải tiếp nhận bao nhiêu sản phụ, có bao nhiêu đứa trẻ đã từng ra đời, làm sao có thể nhớ rõ mười hai năm trước đó đã từng đỡ đẻ cho những ai chứ?
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận