Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 141
Lúc trước Tần Thục Huệ cùng Tần Tú Lan đã ầm ĩ một trận như vậy, nhất định là cô ta sẽ ở sau lưng nói gì đó với Củng Kiến Trung rồi.
Cô chỉ là không đoán được Tần Tú Lan lại là người vô sỉ như vậy, vì để phủi sạch quan hệ với chị gái ruột của mình, mà ở trước mặt chồng mình cũng có thể nói dối được.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chuyện này cũng không lạ gì.
Đời trước Tần Tú Lan đối với nhà cô tránh như rắn rết, cô ta sớm hạ quyết tâm không muốn có quan hệ gì với người chị này, ở trong xương cốt cô ta chỉ có lợi ích là thứ đáng coi trọng thôi.
Trước mắt, Củng Kiến Trung khẳng định là đã biết Tần Tú Lan đang nói dối, nên cảm thấy mắc nợ đối với mẹ con các cô.
Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, giúp Củng Tử Hiên tìm mấy quyển sách thú vị, sau đó liền xuống lầu đi tìm Củng Kiến Trung.
Củng Kiến Trung ngồi ở khu đọc sách dưới lầu, đang đọc báo.
Phương Thanh Nghiên ngồi xuống đối diện ông, nói: "Dượng có biết chú Viên không?”
Củng Kiến Trung gật gật đầu, nói: "Lúc trước người của đồng cảnh sát cũng đã có liên lạc với dượng, nói là hắn có liên quan đến chuyện thân thế của cháu.
Sao vậy, hắn không đồng ý giúp đỡ hai người sao?"
Nghĩ đến đây ông không khỏi thở dài, nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái trước mặt, trong lúc nhất thời ông cũng có chút tò mò xem thử cha mẹ ruột của cô đến tột cùng là ai.
Phương Thanh Nghiên lộ ra vài phần khổ sở, nói: "Chú Viên không chịu nói ra thân thế thật sự của cháu.
Nhưng trước kia lúc ba cháu uống say, trong lúc vô tình có nhắc đến, ông nói là cháu được cứu về từ tay của bọn buôn người..."
Củng Kiến Trung nhướng mày, nghi hoặc nói: "Chí Cường thật sự đã nói như vậy?
Phương Thanh Nghiên kiên định gật đầu: "Là thật, hơn nữa cháu tin là ba không có nói bậy.
Bởi ông đem tình hình lúc đó miêu tả rất tỉ mỉ, chỉ tiết.
Ông còn nói lúc đó chú Viên cũng có mặt, nhưng hiện tại chú Viên lại không chịu thừa nhận.
Mà lời nói của một đứa trẻ như cháu, tất cả mọi người đều không cho đó là thật."
Củng Kiến Trung đối với những lời nói của Thanh Nghiên cũng là nửa tin nửa ngờ, hơn nữa Phương Thanh Nghiên còn nói Phương Chí Cường lúc đó đã uống say.
Tuy lời nói của người say bình thường không đáng tin, nhưng không phải ông bà cũng có một câu nói là "người say luôn nói thật" hay sao?
Ông không biết làm thế nào cho phải, nhưng mà sự áy náy trong lòng của ông đối với hai mẹ con họ lại rất nhiều, ông luôn cảm thấy mình hẳn nên làm một chút gì đó cho bọn họ, chỉ có như vậy ông mới không làm cho Phương Chí Cường đang ở dưới cửu tuyền thất vọng.
Phương Thanh Nghiên sinh năm 1980.
chỉ cần điều tra xem tỉnh Nam năm đó có xảy ra vụ án buôn người nào hay không, hẳn sẽ tìm được không ít tin tức hữu dụng.
Củng Kiến Trung làm việc ở trong cơ quan, muốn tra những tư liệu này cũng không phải việc khó, vì thế nói: "Như vậy đi, để dượng đi điều tra những chuyện đã xảy ra vào năm đó, xem có ai có phù hợp với hoàn cảnh của cháu hay không.
Ánh mắt Phương Thanh Nghiên không khỏi sáng lên, cô biết dượng mình chắc chắn sẽ không mặc kệ bọn họ.
Nhưng mà, cô lại nói: "Chỉ là tra được những thứ này cũng vô dụng, cái này không có cách nào chứng minh được là cháu bị người lừa bán qua..."
Củng Kiến Trung suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý, nếu như Phương Thanh Nghiên thật sự là bị lừa bán, nhất định là đã được ghi chép chỉ tiết vào hô sơ, Phương Chí Cường làm sao có thể dễ dàng ôm cô về nhà nuôi chứ.
Trong chuyện này khẳng định có vấn đề.
Phương Thanh Nghiên trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: "Dượng, cháu có một biện pháp, mặc dù việc này tốn không ít công sức, nhưng nhất định là sẽ tìm được.
Nếu như có thêm sự giúp đỡ của dượng, thì chuyện này sẽ hoàn thành rất nhanh."
"Biện pháp gì?”
Phương Thanh Nghiên ngoắc ngoắc ngón tay với ông, Củng Kiến Trung hiểu ý đưa lỗ tai lại gân, một đôi lông mày dần dần nhíu lại.
Biện pháp tốn công tốn sức này không phải chính là bảo ông hợp tác gạt người sao?
Củng Kiến Trung theo bản năng lắc đầu: "Cái này khẳng định không được, vạn nhất bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Phương Thanh Nghiên gắn từng chữ nói: "Bị phát hiện thì thú nhận thôi.
Dù sao thì chúng ta cũng không phải hại người, mục đích chỉ là muốn để cho ông ấy có thể nói ra chân tướng mà thôi.
Ông ta biết chuyện không báo, không phải là đang dung túng cho những tên buôn người kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”
Củng Kiến Trung: "..."
Ông suy nghĩ thật lâu, rốt cục vẫn gật đầu: "Được, vậy thì cứ thử xeml"
Lúc rời khỏi hiệu sách Tân Hoa, đã sắp đến hoàng hôn, hôm nay trời tối sớm hơn bình thường.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận