Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 97: Ngoại truyện 4
Dư An An ngồi trong văn phòng Giang Ly chờ anh tan làm, trên tay anh là đống văn kiện cần xử lý, cô ngồi ở sô pha, vừa lướt điện thoại vừa ăn vặt.
Ăn xong thì kéo ghế dựa ngồi cạnh anh, chống cằm nhìn anh làm việc.
Gần đây càng ngày Giang Ly càng dính người, dính hơn cả Ngưu Ngưu, y như đứa bé vậy, cô rảnh rỗi là chọc anh vài câu, nào là bé bảy tám tuổi, bé hơn cả Ngưu Ngưu.
Có điều cô không chê, thậm chí là rất thích, vì như vậy có nghĩa anh yêu cô…
Ánh mắt dừng ở sườn mặt của anh đang vùi đầu vào nghiêm túc làm việc, lúc này mị lực của Giang Ly tăng lên rất nhiều còn pha chút quyến rũ nữa.
Khóe môi cô cong cong, trong mắt là tình yêu khó che giấu.
Giang Ly vẫn đang nhìn chăm chăm văn kiện, đột nhiên anh mở miệng: “An An, đừng nhìn anh như vậy sẽ khiến anh bị phân tâm.”
“Anh cứ bận đi, em nhìn anh thôi.” Anh viết mấy thứ cô không hiểu, tóm lại cô chỉ phụ trách nhìn anh.
“Em cứ nhìn anh là anh lại muốn hôn em.”
Giang Ly nói xong quay sang hôn trộm một cái lên đôi môi thơm lừng. Mặt mày cười như đứa bé được ăn vụng kẹo, Tiểu Phong đến nữa gòy đóa.
Dư An An duỗi tay chạm mu bàn tay của anh, ở bên nhau lâu đến thế nhưng ngày nào cũng như những ngày đầu, ngọt ngào hạnh phúc. Khi có người anh là Giang Ly, là Boss Giang. Khi không có ai, anh là Tiểu Phong, là Tiểu Phong chỉ thuộc về cô.
Giang Ly nghiêng người, giữ chặt tay cô: “An An, em muốn đi đâu?”
Dư An An ngẩn ra: “Đi đâu là đi đâu?”
“Tuần trăng mật.”
Đáng lẽ ra hai người đã đi tuần trăng mật nhưng vì chuyện của Nam Tự nên gác lại. Nam Tự xảy ra chuyện sau ngày thứ ba họ làm hôn lễ, Giang Ly và cả quân khu cùng nghĩ cách đưa cứu viện đi nhưng tay không trở về, mọi người đều lo lắng đề phòng vì thế tuần trăng mật cũng bị hủy bỏ.
Dư An An hít mũi, nở nụ cười tươi: “Không sao cả, dù gì cũng có anh ở bên em nên em thấy rất vui vẻ.”
Dư An An không còn tâm trạng để đi tuần trăng mật như dự định ban đầu, sau khi Giang Ly về lại bị hạng mục công ty đè lên, cứ thế bận suốt ba tháng.
“Đi biển nhá?” Giang Ly đề nghị.
Dư An An lắc đầu: “Không có hứng thú.”
“Hay Paris?”
Dư An An vẫn lắc đầu: “Không thích.”
Giang Ly nhìn cô: “Dạo này em muốn làm gì?”
Dư An An chớp đôi mắt: “Muốn hoạt động gân cốt, leo núi, ta đi leo núi đi.”
“Tuần trước em mới leo mà.” Giang Ly nói.
Cô gật đầu: “Hay là chúng ta lên đ.ỉnh Everest đi?”
Giang Ly vừa nghe, vẻ mặt có chút khó xử, Dư An An vội vàng giải thích: “Không lên đ.ỉnh chỉ đến đại bản doanh là được.”
Không phải Giang Ly sợ đỉnh Everest mà bởi vì cần ít nhất là hai tháng mới leo lên đỉ.nh được.
“Hay mình đổi chỗ khác nha?” Cô cũng không cố chấp lắm chẳng qua thuận mồm nhắc một câu mà quên đi thời gian của Giang Ly mỗi một giây một phút là bạc là vàng.
Giang Ly nhoẻn miệng cười: “Anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.”
Một câu ngắn gọn đã quyết định hành trình, Dư An An chưa bao giờ đến Tây Tạng cả. Khi ở Tân Ninh cô nghe anh Triệu kể về chuyện đi qua đỉnh Everest, ký ức này vẫn còn in sâu vào tâm trí cô.
Giang Ly dùng thời gian một tuần sắp xếp công việc rút ra ít thời gian đi Tây Tạng với cô.
Trước khi đi, hai người về nhà ăn cơm tối.
Mẹ Giang kéo tay An An: “Đi đến chỗ nguy hiểm như vậy các con nhớ phải cẩn thận đó.”
Dư An An gật đầu: “Mẹ yên tâm bọn con chỉ đến đại bản doanh thôi, không nguy hiểm đâu ạ.”
“Chuẩn bị xong xuôi chưa, nghe nói sẽ có phản ứng cao nguyên đấy.”
“Dạ chuẩn bị quần áo thuốc khẩn cấp rồi ạ, đến bên kia bọn con sẽ dừng chân mấy ngày, trước kia con có ở trong đội thám hiểm của anh Triệu nên rất có kinh nghiệm, lần này cũng có anh ấy đi cùng để dẫn đường cho bọn con, chứ không phải bọn con đi một mình.”
“Vậy à, thế mẹ yên tâm rồi.” Hai đứa nhỏ này một đứa thích tìm k.ích thích một đứa hay thám hiểm, giờ có người quen dẫn đường bà không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa.
Mẹ Giang nhìn cô: “Hai con định khi nào có em bé?”
Dư An An vừa nghe đã thấy đau đầu, đđừngnois là mẹ Giang ngay cả mẹ cô cũng từng gọi điện thoại hỏi mấy lần.
Cô mới 25, giờ sinh con có phải sớm quá không?
“Mẹ, chuyện này tùy duyên thì hơn.”
Dư An An dứt câu đã chạy đi, mẹ Giang lắc đầu bất đắc dĩ, tùy duyên hả? Mua cả đống đồ tránh thai như vậy sao có bé cưng được chứ? Có điều chuyện con cái bà không thể can thiệp nhiều, kệ hai đứa vậy.
Ngày hôm sau hai người cầm hành lý xuất phát từ sân bay Ninh Hải đến Tây Tạng.
Đến cổng sân bay là ba giờ chiều, vừa xuống máy bay chân Dư An An đã mềm nhũn. Cô biết đây là một trường hợp của phản ứng cao nguyên.
Gọi điện cho anh Triệu, anh Triệu đã tới đón và sắp xếp xe chờ ở bên ngoài.
Giang Ly đỡ cô đi ra sân bay.
Từ xa anh Triệu đã thấy người sau đó bước thẳng tới trước mặt cô: “An An.”
Dư An An ngẩng đầu, ánh mắt vui vẻ: “Anh Triệu.”
Triệu Tân nhìn Giang Ly, hai người đã từng gặp nhau một lần, khi tới núi Lĩnh An, anh ấy và dì Vân cùng đến huyện Khúc đón họ, sau khi Tiểu Phong nhớ lại thì mọi chuyện trở nên khác đi.
Giới thiệu với nhau lần nữa, Triệu Tân chỉ ven đường: “Xe Jeep ở đầu kia, còn có vài người bạn nữa là năm người, An An, hai người không để ý chứ?”
“Không sao, càng nhiều người càng vui mà.”
Lên xe thấy một nam một nữ đều đến từ Tân Ninh, Dư An An không quen, bọn họ là thành viên đội thám hiểm, vừa ngồi xuống đã trò chuyện rôm rả.
Giang Ly lấy thuốc ra cho cô uống.
Dư An An dựa vào vai Giang Ly đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời trong xanh, mây nhẹ, mặt trời lên cao, lan tỏa hơi ấm, nhiệt độ cao nhưng lại có chút mát lạnh.
Lúc đi trên đường cao tốc có thể thấy một cánh đồng hoa cải dầu có màu sắc ấm áp. Xa xa là những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ, mặt cỏ và tuyết kết chia thành hai đường với chân trời, có người nông dân mặc trang phục dân tộc đi chăn nuôi, có người nhàn nhã lùa đàn cười về phía đám mây trắng tinh khôi, nụ hoa nở rộ, đúng là một nơi thần kỳ.
Bởi vì thể chất khác nhau nên sẽ xuất hiện vài phản ứng cao nguyên, mọi người nghỉ ngơi một ngày để thích ứng với khí hậu.
Anh Triệu đã sắp xếp chỗ ở nhưng vẫn hỏi Giang Ly.
Giang Ly tùy ý, anh Triệu đặt khách sạn thanh niên.
Không phải vì giá cả mà là bầu không khí.
Khách sạn thanh niên toàn là du khách trẻ tuổi, mọi người chỉ đeo ba lô đơn giản, có thể dùng để đi bộ lên đạp tuyết về.
Chất lượng cũng rất tốt, đầy đủ tiện nghi, so với khách sạn thường thì nơi này vui hơn nhiều.
Trên tầng là phòng ở, dưới tầng là quán bar, có sảnh chiếu phim lớn, có bàn bida, có máy chơi game, có trai xinh gái đẹp đi tới đi lui nhìn rất vui nhộn.
Dư An An nói: “Nơi này tốt đấy, anh Triệu, anh từng tới đây rồi à?”
“Đừng thấy đây là khách sạn thanh niên mà lầm, giá cả không rẻ đâu, anh và chị dâu của em quen nhau ở đây đấy.” Anh Triệu nói, trên mặt là sự ngọt ngào khó phai.
“Chà chà chà, không ngờ lại có trận ác chiến ở đây nha.”
Giang Ly nắm tay cô thật chặt, cô vội vàng quay đầu cười ha ha: “Ngại quá, em đùa hơi quá.”
Giang Ly bất đắc dĩ vỗ đầu cô: “Đỡ hơn chưa?”
Cô gật đầu.
Bọn họ ở tầng ba, cũng là tầng cao nhất, sàn được lát bằng gỗ rất đẹp.
Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người cùng nhau ra cửa.
Cung điện Potala hùng vĩ và linh thiêng, phố Barkhor, trung tâm cổ kính của thành phố Lhasa, phía trước chùa Đại Chiêu, có vô số du khách và nhiều người dân Tây Tạng đang cúi đầu thành kính cầu nguyện.
Nghe nói cả đời người dân Tây Tạng phải đi tới đây lạy một lần trong đời, bắt đầu đi từ nhà cho đến khi tới trước cửa chùa Đại Chiêu.
Đây là tín ngưỡng thế nào mà có thể thành kính đến thế.
Có lẽ bị sự thành kính của họ lây nhiễm nên Dư An An cũng rất kính nể thánh thần nơi đây.
Ăn cơm xong về khách sạn, Dư An An thấy hơi đau đầu nên nằm trên giường lăn một lúc có điều vẫn thấy khó chịu.
Giang Ly giơ tay lau trán của cô: “Có phải phản ứng cao nguyên không?”
Dư An An ôm cánh tay anh, làm nũng: “Chắc thế, khó chịu quá.”
Giang Ly vội vàng lấy bình oxy trong túi ra cho Dư An An hít, đúng là đã khá hơn nhiều.
Cô chớp mắt: “Em cảm thấy bầu không khí ở đây rất mát mẻ căn bản không thấy khó thở chút nào vậy nên khi đau đầu không nghĩ tới việc mình bị thiếu oxy.”
Giang Ly xoa huyệt Thái Dương cho cô: “Ngày mai đến đại bản doanh Everest, độ cao 5000m so với mặt biển, anh lo em sẽ không chịu nổi.”
Dư An An nằm xuống, đôi tay đan chéo đặt lên bụng nhỏ: “Không có những phản ứng khác chắc là không sao đâu.”
Ngày hôm sau, xuất phát từ khách sạn tiến đến Shigatse, cả đường xóc nảy vượt qua núi tuyết, đi qua ao hồ, trên đường còn gặp mưa đá, Dư An An thấy rất vui vẻ, ai cũng nói trời Tây Tạng như đứa bé con, một giây trước mặt trời đang lên cao ngay sau đó đã phủ kín mây đen, mưa nhỏ dần rồi mưa to sau đó là tuyết, cuối cùng là bùm bụp đá.
Dư An An cầm điện thoại quay video Giang Ly ôm cô: “Vui thế à?”
“Em chưa bao giờ thấy trời thay đổi nhanh hơn lật sách như này…” Dư An An quay đầu, ôm mặt anh: “Còn anh là lật qua lật lại nhanh như cá gặp nước, không hề có sơ hở nào.”
Giang Ly mím môi cười khẽ, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: “Anh sẽ xem đó là lời khen.”
Độ cao ở Tây Tạng nằm ở mức 4000m so với mặt nước biển, mây không dữ được nước, người dân địa phương nói thấy mây là có mưa.
Dư An An dựa vào ngực anh thưởng thức khung cảnh biến ảo bên ngoài. Rất nhanh, mưa đá đi qua, mặt trời lại rực rỡ lần nữa.
Xóc nảy suốt đường cuối cùng cũng tới đại bản doanh Everest.
Dư An An xuống xe, bầu không khí lạnh lẽo ập tới, cô rụt cổ nắm chặt áo khoác ngoài.
Ngọn núi tuyết Everest ở phía xa thật hoành tráng, vừa ngoạn mục vừa đầy cảm hứng.
Trên đại bản doanh có rất nhiều lều trại, anh Triệu sắp xếp cho mọi người xong rồi thuê một túp lều cực to, bên trong đốt than lò ngọn lửa nảy ấm áp.
Dư An An cầm đệm ngồi trước cửa lều trại nghỉ ngơi.
Giang Ly đi ra: “Đói bụng chưa?”
“Hơi đói rồi.”
“Chúng ta đi xem có gì ăn thôi.” Giang Ly nói.
Dư An An không muốn di chuyển: “Em muốn ăn mỳ gói.”
“Mỳ gói?”
Dư An An chu môi: “Lâu rồi chưa ăn.”
Giang Ly vào lều, rất nhanh đã bưng ly mỳ gói ra đưa cho cô.
Cô cầm ly cười ha ha, chờ khi bỏ vào miệng là không cười nổi nữa.
“Lạnh hết trơn.”
Độ cao 5000m so với nước biển, ngay cả đun nước sôi ở 70 độ thì cũng không nóng, đành ăn vậy thôi.
Cô đưa ly mỳ cho Giang Ly: “Không ăn được.”
Giang Ly lắc đầu: “Em đó, ở nhà mà ăn trộm mỳ gói là đừng để anh biết.”
Mỗi lần cô định ăn mỳ là bị anh ngăn lại dù có ăn vụng cũng bị phát hiện: “Khi đi học ăn miếng mỳ gói là tỉnh, sau khi đi làm ăn mỳ gói là no, giờ lâu rồi chưa ăn sẽ nhớ.”
Giang Ly ngồi xuống cạnh cô: “An An, trước kia em khổ quá nhiều, hiện tại đã có anh nên sau này em không cần phải tủi thân một mình nữa.”
Dư An An kéo cánh tay anh: “Anh biết khi em ở núi Lĩnh An đã nói gì không?”
“Nói gì? Chẳng lẽ có lời anh không biết ư?”
“Khi đó cuộc sống của hai chúng ta rất khổ, anh lại bị thương, em nghĩ nếu chúng ta đại nạn không chết thì sau khi ra khỏi núi Lĩnh An, em nhất định sẽ sống cuộc đời như tiên nữ.”
Giang Ly nở nụ cười yêu chiều: “Đúng là y như lời em nói.”
Dư An An bĩu môi: “Cuộc sống tiên nữ ở đâu chứ?”
“Không phải hả?”
“Rõ ràng là cuộc sống của phụ nữ thì có.” Dư An An mắng, suốt một năm nay cô gả cho Giang Ly, thành vợ anh không phải là phụ nữ à?
“Cô vợ nhỏ còn chưa biết đủ, vậy người làm chồng phải cố gắng hơn đây.”
Dư An An nhếch môi: “Chồng ơi, anh đã cố lắm rồi, đừng cố thêm nữa.”
“Không được, phải cố để sinh con.”
Cô chu môi: “Nhị Sa sinh con xong đã tổng kết một câu, có con là trong thế giới của cậu ấy chỉ đứa bé.”
Nhị Sa vừa sinh con gái xong, lúc chào đời bé con không đẹp lắm nhưng vài ngày sau trổ mã thành một cô bé đáng yêu xinh đẹp cực kỳ.
“Anh muốn có con à?” Cô hỏi anh.
“Anh có em là đủ rồi.” Đã có cô bên cạnh anh đã rất thỏa mãn.
Dư An An mím môi cười vô cùng đắc ý, cô thích nghe anh nói lời này.
Cô nhận ra có nhiều khi Giang Ly nói lời thật lòng chứ không phải vì dỗ cô vui. Mỗi một ngày mỗi một phút giây cô đều cảm nhận được tình yêu của người đàn ông này.
“Trước kia anh không hề nói lời âu yếm nào.”
“Khi đó em đòi chia tay với anh, sau đó em nói cho anh biết vì anh không cho em cảm giác an toàn.” Anh gác đầu lên vai cô: “Anh muốn lúc nào em cũng biết vị trí của em trong lòng anh còn quan trọng hơn cả bản thân anh.”
“Anh im đi nhá.” Dư An An đẩy anh.
Giang Ly nhíu mày: “ Vì sao?”
“Mùi mẫn quá làm em không chịu nổi mà muốn khóc.”
Giang Ly lập tức ôm lấy cô thật chặt, ghé sát bên tai cô hôn một cái: “Khóc đi, anh thích nhất là em nằm dưới người anh khóc lóc xin tha.”
Dư An An: “... Anh cút đi!”
Sắc trời dần mờ nhạt, chiều hôm ấy đỉnh Everest nhuốm đỏ cả một vùng, sự chói chang kết hợp với cái giá lạnh của tuyết mỏng tô đậm khung cảnh hai bóng dáng đang ôm lấy nhau.
….
Ban đêm, Dư An An mặc quần áo ấm nắm tay Giang Ly ngắm bầu trời đầy sao rực rỡ.
“An An, em có muốn tới sông băng không?”
Dư An An gật đầu: “Có.”
Cô là người thích mạo hiểm, luôn có mong muốn khám phá những điều chưa biết.
“Muốn đi sa mạc không?”
Dư An An: “Muốn.”
Giang Ly nói: “Muốn đi phiêu lưu trên biển không?”
Dư An An gật đầu thật mạnh, con người tràn ngập sự chờ mong: “Muốn muốn muốn, mới nghĩ tới thôi đã thấy sướng rơn cả người.”
Giang Ly xoay người ôm cô vùi đầu vào cổ cô, thả Tiểu Phong ra hôn: “Không cho đi, hừ.”
Dư An An: “....”
Anh ho nhẹ một cái lắc mình chuyển về đại Boss Giang, cất giọng trầm ổn nói: “Chỉ cần là nơi An An muốn đi, anh sẽ mãi mãi đi cùng em.”
Dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, anh nâng mặt cô lên thả nhẹ nụ hôn chân thành tha thiết: “An An, cuộc đời này có em là quá đủ rồi!”
Dư An An cười, đáy mắt phản chiếu hình bóng của anh, trong đôi mắt văng vẳng âm thanh hòa hợp của vì sao, cô là ngôi sao sáng nhất chiếu rọi suốt cuộc đời Giang Ly.
Cô nhón chân, hôn lên môi anh: “Giang Ly, em yêu anh.”
-HOÀN-