Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 68
Mặc dù tính cách của Giang Ly không giống với Tiểu Phong, nhưng họ là cùng một người, Giang Ly cũng đã có tình cảm với cô. Đối với Dư An An mà nói, giai đoạn này không có gì khiến cô cảm thấy vui hơn sự tiến triển này.
Còn Giang Ly có thể nhớ lại ký ức của Tiểu Phong hay không, cô cũng không biết, không một ai có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, chỉ cần người cô thích cũng thích cô, như vậy là vui rồi.
Hai hôm nay Dư An An cùng công ty chuẩn bị cho buổi team building, cô chỉ gửi vài tin nhắn cho Giang Ly, không có thời gian mà gặp mặt. Hình như Giang Ly cũng bận, tốc độ trả lời tin nhắn cũng như trạng thái của cuộc trò chuyện rất ngắn gọn và súc tích.
Giang Ly rất bận, nhưng bất cứ khi nào có thời gian rảnh đều sẽ nghĩ đến Dư An An.
Đối với mối quan hệ giữa anh và Tiểu Phong, Dư An An đứng về phía Tiểu Phong chứ không phải anh.
Dư An An tiếp cận anh là vì Tiểu Phong.
Còn anh lại phát hiện mình đã thích cô, tình cảm này là của Giang Ly chứ không phải của Tiểu Phong.
Cảm giác này thật tệ, nó giống như một tảng đá ngàn cân đè nén ngực anh, khiến anh không thể thở được.
"Hai hôm nay sắc mặt của cậu đen như Bao Công ấy, chỉ thiếu mỗi cái trăng khuyết giữa trán nữa thôi."
"Cậu ăn hạt điều à?" Giang Ly nhàn nhạt hỏi một câu.
Khóe môi Mâu Dương giật giật: "Coi như tôi chưa nói gì đi."
Mười giờ tối thứ sáu, trên đường về nhà, anh nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy một chiếc Corolla màu đen đang bám theo mình, anh lái xe như bình thường, sau đó rẽ vào một góc đường rồi dừng lại bên đường, chiếc xe kia cũng dừng lại theo.
Giang Ly rất nhạy bén, phát hiện ra điều bất thường. Anh lấy điện thoại chụp lại hình dáng và biển số xe oto, sau đó gọi thẳng cho người bạn làm trong đội cảnh sát hình sự: "Có biển số xe này, cho người trong đội kỹ thuật của các cậu điều tra giúp tôi một chút."
"Tôi làm việc liên tục hai ngày nay, vừa mới chợp mắt được một chút." Hàn Dịch Thành bị làm phiền thì có chút không vui, vừa lèm bèm xong thì tỉnh táo lại: "Gặp phải người nào à?"
"Theo đuôi được một lúc rồi."
"Có cần giúp gì không?"
"Không cần, tôi gửi ảnh qua Wechat cho cậu rồi, cậu điều tra giúp tôi đi."
"Được, để tôi nhờ kỹ thuật viên tăng ca kiểm tra, chờ điện thoại nhé."
Vừa cúp điện thoại, Giang Ly khởi động xe, lái xe theo lộ trình bình thường.
Dư An An nằm trên giường trằn trọc không tài nào ngủ nổi. Cô và Giang Ly đã không gặp nhau mấy ngày rồi, mặc dù có gửi tin nhắn nhưng hai hôm nay không hề gọi điện thoại. Cô không gọi, anh cũng không chủ động gọi cho cô lấy một cuộc.
Nhìn thời gian càng ngày càng muộn, cũng không biết anh đang tăng ca hay là về nhà rồi.
Cô nghĩ chắc giờ này cũng về nhà rồi.
Nằm trên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn, cô suy đi nghĩ lại không biết có nên gọi cho anh hay không, nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô không nhịn được mà bấm gọi.
Giang Ly lái xe, màn hình hiển thị cuộc gọi đến, là của Dư An An, anh liền bắt máy: "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Anh tan làm chưa?"
"Đang trên đường về nhà."
"Hai hôm nay có bận không?"
"Cũng hơi bận." Anh khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, chiếc xe kia vẫn đang bám theo anh.
"Anh ăn tối chưa?"
"Ăn rồi." Mặc dù trời đã muộn nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều xe cộ đi lại. Chiếc Corolla màu đen luôn giữ một khoảng cách nhất định, khiến những chiếc xe khác không thể vượt lên trước.
"Anh đang lái xe hả?"
"Ừm." Anh đáp. Tuy trời tối nhưng màu kính xe cũng không tối lắm, hàng trước có hai người đàn ông, hàng ghế sau thì không nhìn được, nhưng ít nhất cũng phải năm người.
Đến trạm kiểm soát giao thông, anh mở hộp đựng đồ lấy một con dao găm rồi đặt bên bên phải.
Dư An An cắn môi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Sao đột nhiên anh lại trở nên lạnh lùng như vậy.
"Sao anh đang nói chuyện với em mà lại mất tập trung vậy?"
"Gì cơ?" Giang Ly không nghe rõ lời nói của cô, có mấy chữ nghe rất mơ hồ.
"Không có gì." Cô rầu rĩ đáp.
Lúc này có điện thoại gọi tới, Giang Ly vội vàng nói: "An An, tôi có cuộc gọi khác, em ngủ sớm đi."
"Em biết rồi." Dư An An cúp máy, úp thẳng điện thoại xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu rầu rĩ hét lên: "Giang Ly, em không thèm gọi điện thoại cho anh nữa đâu."
Giang Ly bắt máy, Hàn Dịch Thành nói luôn: "Xe nhập lậu, xe nguyên bản là Toyota Highlander được đăng ký dưới tên một doanh nghiệp nước ngoài. Doanh nghiệp này không có gì bất thường cả."
Giang Ly dừng xe lại, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu: "Doanh nghiệp nào? Có thông tin chi tiết hơn không?"
"Để tôi gửi thông tin chi tiết cho cậu, cậu chắc chắn không cần trợ giúp đấy chứ?"
"Tôi ứng phó được, trước mắt không thể đánh rắn động cỏ, cậu gửi tài liệu cho tôi đi, về nhà tôi sẽ kiểm tra lại."
Hàn Dịch Thành gửi thông tin cho anh, anh mở ra nhìn sơ qua một lượt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu, chiếc xe kia vẫn dừng ở đó, nhất định là có vấn đề.
Cảnh sát có thể kết án với tội lái xe lậu, nhưng như thế sẽ rút dây động rừng, gây khó khăn cho việc điều tra sau này.
Anh khởi động xe, rẽ vài vòng, sau đó đi vào một con đường nhỏ rồi đi đường vòng để cắt đuôi chiếc xe đang bám theo mình.
Về tới nhà, người nhà đều đã đi ngủ, anh lấy máy tính kiểm tra thông tin nhanh nhất có thể, xem xem có liên quan đến suy đoán trước đó của anh hay không.
Càng tìm hiểu sâu hơn về thông tin, đồng tử của Giang Ly hơi co lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Hôm sau, Giang Ly đến thẳng tổng bộ quân đội.
Anh thu thập thông tin suốt đêm, tưởng chừng chỉ đơn giản là chiếc xe lậu, nhưng anh đã tìm ra chính xác tất cả thông tin về một tập đoàn nào đó. Khi Chính ủy Trương nhìn thấy những thông tin này và lật xem từng trang một, ông rất kinh ngạc trước năng lực nghiệp vụ của Giang Ly, vậy mà anh đã tra ra được những thông tin bảo mật một cách kĩ càng như vậy, anh không vào quân đội đúng là một tổn thất lớn.
Nhưng cũng may Giang Ly là chuyên gia mật mã của quân đội, mặc dù chỉ là thân phận cố vấn, không thuộc danh sách trong quân đội, nhưng anh vẫn phục vụ cho quân đội.
Còn Dư An An thì cả ngày bận rộn với buổi huấn team building, mệt tới mức chân tay rã rời.
Đàm Tung thấy cô không còn sức để đi lại, anh ấy liền đi tới hỏi thăm: "Mệt rồi hả?"
"Vẫn ổn." Mặc dù mệt, nhưng chủ yếu là tâm trạng không tốt.
"Cảm giác như cô không có tình thần."
Dư An An cười đáp: "Cảm ơn Đàm tổng quan tâm, tôi vẫn ổn."
"Gần đây đang bàn về việc sinh tồn nơi hoang dã, cô có hứng thú không?"
"Không có hứng thú." Cô không khách khí mà từ chối.
Đàm Tung cứ nghĩ cô sẽ phấn khích mà nói có hứng thú, nhưng anh ấy không ngờ cô lại nói như vậy và chặn luôn lời nói tiếp theo của anh.
"Cô là cao thủ sinh tồn nơi hoang dã, vậy mà lại không có hứng thú."
Dư An An dựa vào bức tường thoát hiểm, uể oải nói: "Tôi vừa mới thoát khỏi Lĩnh An chưa được bao lâu, khoảng thời gian đó tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một, nó không giống với trò sinh tồn nơi hoang dã. Lúc đó thật sự là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh."
"Vẫn còn bóng ma tâm lý sao?"
"Cũng không hẳn là bóng ma tâm lý, chỉ là tạm thời không có hứng thú mà thôi."
"Được rồi, nếu như cô không muốn thì sau khi bàn bạc xong tôi sẽ tìm người khác dẫn đội."
"Cảm ơn Đàm tổng, để qua một khoảng thời gian nữa, đợi tôi hồi phục trạng thái vậy."
"Tôi tin cô." Đàm Tung nói.
Tới Tung Viễn được hơn một tháng, hai người thường xuyên đi làm cùng nhau, hơn nữa Đàm Tung cũng không có tính cách hách dịch, dễ gần, dễ nói chuyện, thích nói đùa, hòa đồng với mọi người, vì vậy Dư An An có mối quan hệ rất tốt với anh ấy.
Hai hôm nay Dư An An không nhận được cuộc điện thoại nào từ Giang Ly, hơn nữa lần này ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Dư An An cắn môi ném điện thoại xuống. Cô cũng không gọi điện, không gửi tin nhắn, xem xem khi nào Giang Ly mới nhớ tới cô.