Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 80

Giang Ly đuổi theo, kéo lấy cánh tay của cô: “An An, đừng giận anh.”
Dư An An dùng sức hất tay anh ra, trợn mắt tức giận: “Anh không nghe em nói thì chúng ta chẳng còn gì để nói cả.”
“Anh không muốn em đặt bản thân vào nguy hiểm, anh sẽ tự mình giải quyết.”
“Anh không muốn cũng chỉ là anh không muốn, chứ không phải là em muốn. Anh có từng đứng trên lập trường của em để suy nghĩ không, anh cho rằng kêu em về nhà, em được an toàn thì em sẽ có thể yên tâm chắc?”
Giang Ly lắc đầu, anh vẫn kiên trì.
Dư An An cắn môi: “Được, nếu Giang tổng cứ khăng khăng như thế, vậy chúng ta cứ thực hiện nốt hợp đồng đến ngày mai rồi hãy dừng lại hẳn. Anh có bất kỳ vấn đề gì cũng chẳng liên quan gì đến em, em với anh cũng chẳng có bất kỳ quan hệ gì hết.”
“An An, anh không có ý đó.”
“Ý em chính là như thế, chúng ta không còn quan hệ gì hết.”
“Sao lại không còn quan hệ gì, mối quan hệ của chúng ta đã không thể làm rõ được nữa, cũng không thể gạt bỏ được nữa rồi.”
“Anh không dẫn em theo thì quan hệ của chúng ta chỉ đến đây là cắt đứt. Em sẽ rời khỏi Ninh Hải, mãi mãi không gặp lại anh nữa. Giang Ly, lần này em nói được thì làm được.” Cô nói rất có khí thế, tràn ngập sự tức giận. Nếu anh cứ bỏ qua yêu cầu của cô, vậy cô cũng có thể dứt khoát từ bỏ, không bao giờ gặp lại anh nữa
Giang Ly duỗi cánh tay ra, trực tiếp ôm người vào trong ngực: “An An, đừng như vậy.”
Cô giãy giụa: “Thả em ra, chúng ta không hề quen thuộc đến thế.”
Cô càng giãy giụa, cánh tay của anh càng siết chặt hơn: “Tuy biết đây chỉ là lời em nói khi tức giận, nhưng ngay khi em nói em muốn rời khỏi anh, anh thấy rất hoảng sợ.”
Dư An An giật mình, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của anh, sức giãy giụa cũng giảm dần, hai tay nắm lấy quần áo của anh càng siết chặt hơn, cuối cùng dần ôm lấy eo anh: “Vậy anh đừng để em đi.”
“Cho anh ba sự lựa chọn được không?”
Dư An An nhận ra anh đã thỏa hiệp, khuôn mặt nhỏ dán lên ngực anh lộ ra sự vui sướng khi dành chiến thắng: “Không cần chọn. Một là theo em trở về, hai là em đi theo anh, cả hai đều có em, chọn cái nào anh cũng đều có lợi.”
Đầu ngón tay Giang Ly hơi dùng sức véo chút thịt bên eo cô, Dư An An ăn đau: “Đau.”
Anh không muốn cô đi, vì anh không có sự bảo đảm an toàn tuyệt đối, cho dù chỉ đi trong một khoảng thời gian ngắn thì cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ lại là tình huống như này, anh hít một hơi thật sâu: “Được, buộc em vào eo.”
Cô gật đầu, gật đầu không ngừng. Đầu nhỏ cụng cụng trong ngực anh, làm nũng nói: “Sớm biết như thế cần gì phải chọc em tức giận chứ.”
“Anh phát hiện, nguyên tắc của anh trước mắt em hoàn toàn không thể thực hiện được.”
Cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt không biết phải làm sao của anh, mím môi cười. Cô nhận ra, Giang Ly và Tiểu Phong giống nhau, đều có biểu cảm không biết phải làm sao với cô nhưng cực kỳ cưng chiều cô, rất đáng yêu, cực kỳ đáng yêu.
Cô giơ tay ôm lấy mặt anh, nhón mũi chân, bẹp một cái hôn lên môi anh: “Bởi vì tình yêu không nói lý mà.”
Đôi mắt sáng như sao trời chói mắt như thế, thêm một nụ hôn trêu chọc như thế khiến tim anh đập nhanh hơn. Chỉ một nụ hôn sao có thể đủ, quá muốn, rất muốn.
Anh đến gần cô, cô bỗng nhiên quay đầu đi, đôi mắt sáng lên, vẻ mặt đắc ý.
Xinh đẹp lại kiêu ngạo, khóe môi hơi cong lên, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, cực kỳ đáng yêu.
Anh giơ tay giữ lấy cằm cô, trực tiếp ăn sạch mọi sự đắc ý, kiêu ngạo của cô vào bụng.
Nụ hôn bất ngờ ập đến, nóng như lửa, không còn sự dịu dàng như trong quá khứ. Anh cắn lên môi cô, đầu lưỡi mạnh mẽ trực tiếp đi vào bên trong, tiến quân thần tốc, như vẽ lên linh hồn của cô, làm phai nhạt dần đi ý chí của cô, cướp lấy mọi suy nghĩ cũng như không khí của cô…
Đôi môi mỏng ướt nóng bao trùm lên cái miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi quấn lên đầu lưỡi của cô, vội vàng muốn cô đáp lại.
Cô ôm lấy vai anh, hôn đáp lại anh. Môi răng gắn bó, nụ hôn mềm mại lại quyến rũ ấy lên đến đỉnh điểm, từ trúc trắc đến lúc thành thạo, càng thêm rung động lòng người.
Lòng bàn tay như lửa nóng vén vạt áo của cô lên, thăm dò đi sâu vào bên trong, chạm lên vòng eo mềm mại tinh tế…
Đột nhiên, Giang Ly bất ngờ đẩy cô ra. Dư An An còn đang đắm chìm trong mật ngọt vừa rồi, trong chốc lát vẫn còn ngơ ngẩn.
Anh mím chặt môi, hai tay rũ bên người, nắm chặt thành nắm đấm: “Cứ như vậy đi.”
“Cái gì?” Cô đơ ra.
“Em muốn tiếp tục?”
“Hả?”
“Về thôi.” Anh nói.
“Gì cơ?” Đầu óc cô như hồ nhão.
“Về thôi.” Anh nói rồi duỗi tay đẩy cô về hướng bọn họ vừa chạy đến.
Dư An An quay về, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn về phía anh một cái. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô cắn môi: “Cái quỷ gì vậy, hôn xong thì bỏ, làm như mình dục cầu bất mãn* lắm vậy.”
(*D.ục vọng không được thỏa mãn nên khó chịu.)
Kẽo dãn khoảng cách được một chút, Giang Ly mới nhấc chân đi về. Nếu cô không đi, anh sợ bản thân không kiềm chế được nữa…
Hai người quay trở lại chỗ dựng lều trại, Mâu Dương nhìn quan hệ của hai người giống như đã làm hòa rồi rồi lại thấy không giống. Dư An An bĩu mỗi, vẻ mặt không vui, Giang Ly xị mặt, vẻ người sống chớ đến gần.
Mâu Dương uốn lưỡi: “Đây là có chuyện gì thế?”
Dư An An hừ một tiếng, Giang Ly không nói chuyện.
Mâu Dương bĩu môi, phun ra một câu: “Ấu trĩ.”
Mọi người thấy hai người quay về, ai cũng không dám đi lên phía trước. Thì ra quan hệ của hai người đó không bình thường, còn đến cuối cùng là không bình thường ở đâu thì không biết, dù sao chính là không bình thường. Mập mờ, không đúng, chưa thấy hai người đó chơi trò mập mờ nào. Dọc đường đi thỉnh thoảng có trò chuyện, Dư An An cũng không giống những cô gái khác muốn trèo lên cao, ngay cả Giang Ly bình thường rất lạnh lùng cũng đối xử với cô không giống như những người khác.
Dư An An không nói chuyện với bất kỳ ai, trực tiếp đi thẳng vào trong lều, kéo khóa lên, giận dỗi ngã xuống nệm bơm hơi. Vừa rồi anh như thế là có ý gì?
Giang Ly quay lại lều, thả chậm hô hấp. D.ục vọng quá mãnh liệt, chỉ chạm vào cô một chút mà anh đã không kiềm chế được rồi.
Đối với anh, cô đã trở thành thứ khiến anh khó có thể kiềm chế được.
Đêm nay, Giang Ly mơ thấy Dư An An, cảnh tượng nóng bỏng, khiến anh khi tỉnh lại, trái tim mãi vẫn không bình tĩnh được.
Ngày hôm sau vẫn lên đường như bình thường, giữa trưa đã đi đến chỗ lối ra.
Cả chặng đường đi, mấy lần Giang Ly muốn tìm Dư An An để nói chuyện nhưng cô hoàn toàn không để ý đến anh.
Mọi người chuẩn bị rời núi, tuy mệt mỏi nhưng sự thích thú tăng vọt, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Lúc này, Giang Ly mở miệng: “Mọi người về trước đi, tôi còn có việc.”
Sắp ra khỏi núi, Đàm Tung cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại không ngờ Giang Ly sẽ nói một câu như vậy: “Giang tổng, chúng tôi bây giờ phải rời khỏi núi rồi, anh không đi cùng sao?”
“Tôi muốn đi tiếp về phía trước.”
“Chuyện này?” Hợp đồng không hề nói đến chuyện này mà.
“Mọi chuyện tiếp theo tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm, hợp đồng đến đây là kết thúc. Đàm tổng hoàn thành công tác, phụ trách dẫn mọi người bình an về lại Ninh Hải là được.”
Đàm Tung gật đầu, anh có việc riêng, bọn họ đương nhiên không cần hỏi nhiều. Anh ấy quay đầu nhìn về phía Dư An An cách đó không xa, sau buổi tối hôm qua, trong lòng anh ấy đã hiểu rõ vì sao Hoàn Vũ hai lần đặt đơn hàng cho Tung Xa rồi. Nhưng anh ấy vẫn thấy khó hiểu, vài lần tính mở miệng rồi lại không biết nên tìm hiểu chuyện riêng của người ta như thế nào.
Giang Ly nhìn ra anh ấy có chuyện muốn nói rồi lại thôi, Đàm Tung còn nhiều tâm tư khác với Dư An An, nên anh trực tiếp nói rõ: “An An ở Tung Xa phải phiền anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn rồi, tính tình cô ấy rất ương bướng, tôi nói cũng không nghe.”
Đàm Tung có hơi xấu hổ, lúc trước bản thân còn bày tỏ có ý với cô, mà cô lại không hề đáp lại, hóa ra là cô đã có chủ, còn là một vị kim chủ lớn như thế.
Dư An An đưa thỏ con cho Mâu Dương: “Anh mang nó về giúp tôi, tôi với anh ấy đều không về.”
“Cô cũng đi?”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Con thỏ này nhờ anh chăm sóc nó giúp tôi, lúc tôi về Ninh Hải sẽ đến lấy, anh không được ngược đãi nó đó.”
Mâu Dương nhận lấy thỏ con, ôm vào trong ngực: “Để một tên đàn ông thô lỗ như tôi nuôi thỏ hả?”
“Chỉ nuôi mấy ngày thôi, nhớ chăm sóc nó thật tốt, tên của nó là Tiểu Phong.”
Khóe miệng của Mâu Dương run rẩy, muốn hộc máu.
Dư An An đi về phía Đàm Tung: “Đàm tổng, tôi cũng không về đâu, tôi muốn xin nghỉ một khoảng thời gian.”
“Cái gì, cô cũng không về à?”
Cô gật đầu.
Đàm Tung nhìn cô và Giang Ly: “Hai người đi với nhau?”
“Đúng vậy, đi đến nơi tôi đã từng viết trên bản thảo.”
Đàm Tung nghe vậy đã biết quan hệ của hai người không bình thường, anh ấy cũng không nói gì nữa.
“Chú ý an toàn.”
Đưa mọi người ra khỏi núi, Giang Ly lấy bản đồ tuyến đường đi ra, hai người ngồi dưới đất nghiên cứu tuyến đường đi. Ăn chút bánh quy khô, uống chút nước xong, bọn họ bắt đầu đi theo con đường được vẽ trên bản đồ.
Dư An An đi ở phía trước, Giang Ly đi ở phía sau cô.
Anh đi gần thêm một bước, cô lại đi nhanh thêm mấy bước.
Giang Ly không hiểu sao cô lại như thế: “An An, em mệt không?”
“Không.”
Giang Ly duỗi tay kéo cô lại lại bị cô tránh đi, nhìn thấy bàn tay trống không, anh bất lực lắc đầu.
Đi mất cả ngày cũng không đến chỗ lối vào, thời gian đã muộn, cần phải dựng lều nghỉ ngơi.
Dư An An nhặt cành cây để nhóm lửa, Giang Ly ở bên sông bắt hai con cá.
Hai người ngồi bên đống lửa, ăn cá nướng béo ngon, đuôi mắt liếc nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng nhìn thấy người đẹp bao giờ à.”
Giang Ly mím môi bật cười: “Lần đầu nhìn thấy.”
Dư An An bĩu môi, thở phì phò một tiếng, không để ý đến anh nữa.
Ăn cá nướng xong, sau khi Dư An An rửa mặt xong thì trực tiếp chui vào trong lều.
Giang Ly quay lại, cong lưng muốn đi vào, Dư An An nhấc chân đá một cái: “Cút ra ngoài.”
Giang Ly bị đá mạnh một cái, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau. Dư An An dứt khoát kéo khóa lều lên, ngăn anh ở bên ngoài.
Uể oải quay lại lều, anh ngồi ở cửa nhìn cái lều khóa chặt cửa kia, không biết làm sao bật cười. Nhìn bầu trời đêm như nước, mọi thứ đều tuyệt đẹp như thế. 
Trưa ngày hôm sau, cuối cùng cũng tìm được chỗ có lối vào, tuy nơi này có hơi khó tìm, nhưng mơ hồ có thế nhìn ra, chính là nơi này.
Ngay lúc chính thức đi sâu vào trong núi Lĩnh An, đi được nửa ngày điện thoại bắt đầu hoàn toàn không có tín hiệu gì nữa.
Dư An An thấy sóng bị đứt đoạn, đáy lòng chợt hoảng hốt.
Giang Ly nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh giữ chặt lấy tay cô. Lòng bàn tay ấm áp mang đến cho cô cảm giác an toàn lại kiên định như thế.
Có anh ở đây, cô không sợ.
Cùng nhau đối mặt, cùng nhau bước đi thêm một lần nữa, cho dù anh có nhớ hay không thì anh vẫn là anh. Cho dù anh là Giang Ly hay là Tiểu Phong, đều là anh, đều là người mà cô thích ấy.
Ba ngày liên tiếp, Dư An An đột ngột chạy đi, sau đó di chuyển quanh bên ngoài hang động, lại di chuyển ở bên trong, có dòng nước rất nhỏ chảy trong kẽ đá trong nơi hang động, làn nước trong vắt, lối vào hang động rất quen thuộc.
Dư An An hưng phấn chạy đến bên cạnh Giang Ly, nhảy cẫng lên, trực tiếp lao vọt vào trong ngực của anh.
“Giang Ly, chúng ta tìm được rồi, tìm được rồi.”
Tuy rằng cơ bản vẫn chưa xác định được rõ ràng thứ cô nói tìm được rồi là gì, nhưng xác định kỹ lại, thứ cô tìm được rồi chính là nơi họ đã từng đi qua. 
Cô nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là ở nơi này, anh ở trong hang động này đó, Giang Ly, không, Tiểu Phong, Tiểu Phong của em. Tiểu Phong của em à, chúng ta tìm ra được rồi, cuối cùng thì chúng ta cũng đã tìm ra được rồi.”
Cô nói xong, không kiềm chế được sự hưng phấn mà kêu lên, hoan hô. Cuối cùng hốc mắt hơi ướt, cô nắm lấy quần áo của anh, vùi đầu trong ngực anh, không nói gì nữa.
Giang Ly nhẹ ôm lấy người cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, vỗ về cảm xúc của cô.
Dựng lều, bắt thú hoang, làm thịt nướng, nấu nước.
Lần đầu tiên cô được trải qua những chuyện này trong quá khứ vẫn còn sống động trong tâm trí của cô, bởi vì khi ấy được gặp anh. Sau khi trải qua bao thăng trầm, bây giờ anh đã ở bên cạnh cô. Loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu, quá tốt đẹp.
“Giang Ly, nếu chúng ta lạc đường, không ra khỏi đây được thì phải làm sao đây?” Cô vẫn luôn rất lo lắng về vấn đề này.
“Sẽ không có chuyện không ra được.”
“Lỡ như thì sao?”
“Không có lỡ như, anh đã chuẩn bị an toàn tuyệt đối mọi chuyện trước rồi.” Anh nói rồi lấy con dao quân sự từ trong hộp trong túi quần ra, đưa đến trước mặt cô.
Dư An An nhận lấy, nhìn dao, rồi lại nhìn anh: “Đưa em dao làm gì?”
“Trên chuôi dao có thiết bị định vị, Nam Nhứ và Mâu Dương đều nhìn thấy vị trí của anh.”
Dư An An há hốc miệng: “Các anh đều chơi đồ công nghệ cao như vậy hả?”
Giang Ly cười khẽ: “Công nghệ cao à?”
“Quân khu đã sớm nghiên cứu và chế tạo được thiết bị dao quân sự có trang bị thêm hệ thống định vị rồi, em nhìn con số được khắc bên trên đi.”
Lúc này Dư An An mới nhận ra, trên lưỡi dao có khắc con số 10322, số không lớn nhưng anh không nói thì cô cũng chưa chắc đã nhận ra.
“Đây là số hiệu của anh.”
“Cảm giác thật cao lớn biết bao.” Lần trước nhìn thấy anh lấy ra con dao này, cô đã cảm thấy không bình thường rồi. Bởi vì cho dù là chất liệu, kiểu dáng hay là cảm giác khi cầm đều hoàn toàn khác với dao quân sự bình thường có mặt trên thị trường.
“Nếu mất dao thì sao?”
“Sẽ bị xử lý.”
Cô li.ếm li.ếm môi: “Vậy vẫn nên giữ cẩn thận thì hơn.”
Cô đưa con dao ấy cho anh, Giang Ly cất đi, quay đầu nhìn cô, khuôn mặt chứa ý cười. Mấy ngày nay, bình thường cô đều làm mặt lạnh với anh, hoặc là đá anh ra khỏi lều.
Đột nhiên anh cúi người đến gần. Dư An An ngẩn ra rồi né tránh về phía sau. Cô trốn thì anh lại đến gần, cô duỗi tay chống ra phía sau để chống người.
Anh đến gần lần nữa, gương mặt cực kỳ đẹp trai ấy gần ngay trước mặt cô, bả vai dày rộng bỏ đi lớp ngụy trang trông cực kỳ hoang dại.
Cô chớp chớp mắt: “Làm, làm gì vậy?”
“Muốn.”
Muốn, muốn cái gì, muốn? Cô lập tức phản ứng lại, chữ này có ý nghĩa khác.
Cô tự nhân nội tâm của bản thân như một tên đàn ông, nhưng bị anh nhếch mày khiêu khích như thế, chỉ một chữ muốn cũng đã bị trêu chọc đến mức mặt đỏ bừng như lửa rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận