Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 77
Nói dễ nghe nhỉ. Lúc trước ngày nào anh cũng nói bên tai em, cả đời đối xử tốt với em, vừa quay đi đã quên mất rồi.”
“Nếu lại quên, anh sẽ đi chết.”
Dư An An liếc mắt trừng anh một cái: “Đừng làm em sợ.”
Giang Ly cười khẽ.
Cô đưa tay lấy, cởi áo ngoài, cởi áo sơ mi rồi rút nhiệt kế ra: “36,6 độ, không sốt mà, a…”
Cô khẽ kêu lên, cơ thể chớp mắt đã xoay chuyển. Giang Ly xoay người một cái, trực tiếp đè cô dưới thân.
Dư An An ngơ ngác mở mắt nhìn anh: “Làm gì vậy?”
Giang Ly không nói gì, đôi mắt đen nhanh chiếu vào trong đôi mắt của cô.
Anh dùng một tay ôm ấy leo của cô, tay kia đặt trên đỉnh đầu của cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua trán của cô, vén mái tóc mai giữa trán lên. Lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào làn da của cô, nhẹ nhàng lại chậm chạp, vừa tê lại ngứa, giống như trêu chọc khiến trái tim của cô khẽ run lên.
Cô chớp chớp mắt, cảm nhận được làn da rắn chắc, cứng như sắt ấy.
Khuôn mặt kiên nghị chậm rãi đến gần, hơi thở quen thuộc, mờ ám đan xen.
Anh càng ngày càng dựa đến gần, giống như chỉ một chút nữa sẽ hôn lên môi cô.
Đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh chợt nắm chặt lại.
Ngay lúc cô cho rằng anh muốn hôn xuống, Giang Ly đột nhiên bật cười. Đôi môi mỏng khó khăn cọ qua trên mặt cô, kề sát bên vành tai nhạy cảm của cô, thở ra hơi thở nóng bỏng khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Anh cười khẽ, đôi môi nóng ướt lướt qua vành tai của cô: “Quần áo của đàn ông không thể tùy tiện cởi.”
Giang Ly nói xong vỗ vỗ đầu cô, xoay người nằm trở lại.
Dư An An vẫn luôn nín thở, ngay khi anh rời đi, cô thở chậm lại, không để cho anh nhận ra sự khác thường của mình.
“Ừm, sau này lại c.ởi quần áo của anh nữa, Dư An An em sẽ cùng họ với anh.” Cô nghiến răng nói, cô thề, thật sự thề.
“Giang An An, tên cũng không tệ.” Anh tốt bụng nói.
***
Đêm nay Giang Ly ngủ rất ngon.
Dư An An vẫn chưa nhận ra anh có bất kỳ điểm gì khác thường, hơn nữa anh còn ngủ rất say nữa.
Cô tức giận nắm chặt nắm tay, muốn đánh anh, thấy anh ngủ ngon lại không nỡ làm ồn đến anh.
Hơn nửa đêm, Dư An An quay lại lều của mình, ngủ một giấc thật ngon.
Hôm sau tỉnh lại, lại tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường trở về có bắt được một con thỏ hoang, thỏ nhỏ lông trắng như tuyết, đôi mắt đỏ rực, nhìn như vậy khiến người ta rất yêu thương.
Nhìn biểu cảm đáng thương của con thỏ này, khiến cô nhớ đến vẻ tủi thân của Giang Ly.
Dư An An duỗi tay chọc chọc đầu của thỏ con: “Lại dùng cái chiêu này.”
Mâu Dương nghe thấy cô nói thì ló đầu qua: “Chiêu gì thế?”
“Giả vờ đáng thương.”
“Thỏ không phải đều như thế à?”
“Không, con thỏ giống Giang Ly chỉ có một mình con này.”
Mâu Dương nhếch mày: “Hai người làm hòa rồi?”
Dư An An hừ lạnh: “Có lúc nào từng tốt đẹp đâu, ở đâu ra mà làm hòa.”
Mâu Dương bĩu môi: “Chậc chậc chậc, nhìn hai người đi, một người có tình, một người có ý, cứ cố tình giả vờ xa lạ.”
“Mâu tổng à, làm phiền anh nói chuyện chú ý chút, đừng làm hỏng danh tiếng trong sạch của tôi. Nhiều người như vậy, lỡ bị ai nghe được cho rằng tôi có ý đồ với Giang tổng thì sao? Anh ấy chức cao như thế, tôi không với tới nổi đâu.”
“Em và Tiểu Phong là môn đăng hộ đối, anh là cành cây cao.”
Không biết Giang Ly đứng đằng sau cô từ lúc nào. Dư An An nghe được lời anh nói thì quay đầu nhìn, thấy anh lạnh mặt, vẻ mặt hờ hững thì giận sôi máu: “Ấu trĩ.”
“Em không ấu trĩ, không được so sánh em với anh như thế.” Là do cô phân chia rõ ràng anh với Tiểu Phong trước.
“Là anh nghiêm túc trước.” Rõ ràng là anh không muốn nghe cô nhắc đến Tiểu Phong, bây giờ lại nói cô không đúng.
“Này này này, sao lại cãi nhau rồi.” Lúc trước không phải vẫn tốt à, tùy rằng giả vờ không thân nhưng không khí vẫn lén lút nóng bỏng. Anh ấy nhìn còn cảm thấy bọn họ đúng là thật rồi.
Giang Ly lạnh mặt xoay người rời đi.
Dư An An ném gậy gỗ qua một bên, hừ một tiếng, cũng quay đầu đi sang hướng khác.
Mâu Dương xoay trái xoay phải nhìn bóng lưng của hai người, thở phì phò mắng một tiếng: “Ấu trĩ.”
***
Cả một buổi trưa Dư An An đều không để ý đến anh, Giang Ly cũng không quẩn quanh bên cô tìm cô nói chuyện giống như trước kia nữa.
Hai người xảy ra sự thay đổi đó, ngay cả những người bạn đồng hành không rõ tình huống của bọn họ lắm cũng đều nhận ra sự khác thường.
“An An, có phải cô thấy không vui không?” Người bên cạnh hỏi cô.
Cô nở nụ cười: “Không có.”
“Bắt đầu từ lúc chiều cô đã như thế rồi, không còn vẻ hào hứng giống như trước, cứ buồn bã không vui, có phải do gần đây quá mệt mỏi không?”
“Có lẽ thế.”
“Nếu thấy mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi một chút đi. Cô là con gái, đừng liều mạng quá. Mọi người sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Không sao đâu, tinh thần của tôi vẫn rất tốt đấy.”
“Giang tổng hình như cũng không vui, cơ thể của anh ấy chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Cơ thể của anh ấy thì không có việc gì, có thể là gặp vấn đề trên công việc, tôi cũng không rõ lắm.” Cô tùy tiện soạn ra lý do.
Ấu trĩ, chính là ấu trĩ, rõ ràng do anh chán ghét Tiểu Phong trước, giờ còn nói cô phân chia rõ ràng Tiểu Phong với anh ra. Không có Tiểu Phong, anh và cô có thể quen biết nhau, có thể va vào nhau được chắc? Tiểu Phong là cầu nối duy nhất giữa bọn họ, nếu không có Tiểu Phong, cô và anh giống như những bộ phận quan trọng nhất bị khuyết thiếu trong sinh mệnh vậy. Cho dù có cố gắng hết sức như thế nào cũng vẫn cố gắng không đủ.
Tuy Đàm Tung không hiểu rõ về Giang Ly lắm nhưng qua vài lần tiếp xúc, anh ấy nhận ra Giang Ly là người khá lạnh nhạt, nhưng cảm giác hôm nay hoàn toàn có chút khác lạ.
Anh ấy và Giang Ly không nói chuyện nhiều lắm, thỉnh thoảng chỉ nói mấy câu. Nếu như không phải việc công, mà có chuyện cần hỏi thì anh ấy đều hỏi Mâu Dương: “Có phải Giang tổng thấy khó chịu gì không?”
“Không.”
“Nhìn giống như tâm trạng không được tốt.”
“Cãi nhau.”
“Cãi nhau?” Đàm Tung ngẩn ra. Giang Ly có thể cãi nhau với người khác đúng là không thể tưởng tượng được.
“Cãi nhau với ai thế?” Anh ấy thuận miệng hỏi.
“Bạn gái đó.”
“Chưa từng nghe nói Giang tổng có bạn gái.” Giang Ly tuổi còn trẻ đã là nhân vật nổi tiếng ở Ninh Hải, đương nhiên được rất nhiều người chú ý đến, cũng bao gồm của anh ấy. Chưa bao giờ nghe qua về việc anh có người yêu, cho dù trong bất kỳ loại trường hợp nào thì cũng chưa từng xuất hiện cùng với bạn gái. Những người bạn biết rõ đều nói anh còn độc thân.
“Không có mấy người biết đâu, bí ẩn lắm.”
“Giấu kĩ như thế, Giang tổng bảo vệ tốt thật. Điều kiện của cô gái đó chắc chắn rất tốt nhỉ.”
Mâu Dương nhìn về phía Dư An An ở phía trước, bên ngoài mặc áo khoác, đằng sau đeo balo còn dính cỏ, buộc tóc đuôi ngựa, còn rối tung lên, trên mặt thỉnh thoảng sẽ chảy ra một lớp mồ hôi.
Tốt?
Tốt á?
Tốt chứ!
Khá tốt.
Mọi người rời đi, đến lúc chiều tối tìm được một con sông, bên cạnh là ngọn núi chênh vênh. Ngọn núi có hang động, đây là địa điểm hẹn hò.
Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, sau đó nấu nước, cầm nửa con dê hôm qua còn dư lại đặt lên giá nướng.
Mọi người bắt đầu làm việc, mò mẫm bắt được ba con cá lớn ở dưới sống, sau khi xử lý sạch cá thì xiên lên giá nướng.
Hương thơm bay ra, đúng là rất tuyệt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vầng trăng rằm dần treo trên cao, bầu trời được rải đầy những vì sao điểm xuyến trên bầu trời, nhìn rất đẹp.
Mọi người vừa ăn chút gì đó vừa nói chuyện phiếm.
Giang Ly đứng dậy đi vào trong màn đêm.
Dư An An nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng cũng nói cười một chút, rồi lại ca hát.
Thời gian càng ngày càng muộn, Giang Ly vẫn chưa quay lại.
Cô đứng dậy, đi theo hướng anh rời đi để tìm kiếm.
Dựa theo ánh trăng rải dưới làn nước, xuống đường núi, bên dòng suối, Giang Ly nằm trên bãi cỏ nhìn bầu trời đêm.
Tuy rằng lúc trước có tranh cãi một chút, nhưng thật lòng mà nói, không nhìn thấy anh khiến cô có chút nóng vội.
Cô nhấc chân bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Đêm tối như vậy, trong thành phố không nhìn thấy được.”
Giang Ly hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, cười không nói gì.
“Ánh trăng sáng tỏ, điểm xuyến đầy những vì sao, sau khi rời khỏi núi Lĩnh Nam, cho dù là Tân Ninh hay Ninh Hải, em chưa từng được nhìn lại bầu trời đầy sao tuyệt đẹp như vậy.”
“Thích nơi này không?” Đột nhiên anh mở miệng.
“Thích.” Cô ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Hai người tạm thời không nói gì, qua một lúc sau, Giang Ly ngồi dậy. Anh ngồi giống như cô, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
“Em cảm thấy ngôi sao nào xinh đẹp nhất.” Anh nói.
Giang Ly quay đầu nhìn về phía cô.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Giang Ly bất ngờ ngẩng đầu lên, giữ lấy gáy của cô, hơi kéo cô lại gần.
Anh cúi người, ghé sát vào cô: “Cho dù là ngôi sao nào cũng đều không thể so với em ở trong lòng anh, sáng ngời, lộng lẫy, bắt mắt.”
Bàn tay đặt trên đầu gối hơi cứng lại. Lời âu yếm như thế phát ra từ trong miệng của Giang Ly, khiến cô có chút không quen, rồi lại thấy êm tai như thế.
Một nụ hôn nhẹ rơi trên trán của cô.
Hơi thở ướt nóng rơi trên da thịt của cô, đôi môi, cái trán, nhẹ nhàng rơi dần đến chóp mũi, hơi cắn xuống.
Cô nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim mình, mạnh mẽ, mãnh liệt.
Chóp mũi cọ vào chóp mũi của cô, hơi thở ấm nóng lưu luyến quẩn quanh cô.
Cô nâng mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm giống như hố sâu, giống như mang theo lốc xoáy mạnh mẽ, gần như muốn hút cô vào bên trong.
Anh nhẹ nhàng hôn xuống, hôn lên môi cô.
Hai cánh môi dán sát vào nhau, nhẹ nhàng ma sát, trằn trọc.
Đầu lưỡi như vẽ lại hình dáng đôi môi của cô, nhẹ nhàng miêu tả, hàm răng khẽ cắn lên môi cô, mút nhẹ. Lúc sau lại bao trùm lấy đôi môi ấy, đầu lưỡi mạnh mẽ cũng theo đó đi sâu vào bên trong hàm răng, quấn lấy cái lưỡi của cô.
“Ưm…” Cô cảm thấy bản thân không thể hít thở được nữa, giống như có dòng khí nóng chảy vào khắp người, rót vào mạch máu của cô.