Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 33

Dư An An không giãy giụa, cô để mặc cho hơi thở ấm áp của anh phả ra cổ của cô. Cánh tay của anh mạnh mẽ, ấn mạnh đến mức eo cô hơi đau, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự đau đớn và sợ hãi của anh.
Cô khẽ động đậy, muốn xoay người, cánh tay của Tiểu Phong căng lên: “An An, đừng động đậy.”
Cô nghe được sự kiềm nén trong giọng của anh, cái trán tựa trên cổ cô lại có giọt mồ hôi lớn rơi xuống, chạm vào da của cô.
Dư An An c.ắn môi dưới, trong lòng rất đau. Cô cái gì cũng không giúp được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đau đớn tra tấn từng chút một.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ. Điện thoại chợt vang lên cắt đứt không gian yên tĩnh này. Dư An An khẽ động, cánh tay của Tiểu Phong cũng dần buông ra.
Cô ngồi dậy, bò đến mép giường cầm điện thoại qua nhìn, là mẹ.
“Mẹ ạ.” Hôm trước đến kiểm tra, hôm nay lại gọi điện thoại đến, mục đích không cần nói cũng biết.
Người bên kia đầu điện thoại cũng mở miệng: “An An, mẹ vẫn cảm thấy nên để Tiểu Phong qua bên Lâm Viên ở thì hơn.”
Dư An An nghe được lời này, cô nhìn về phía Tiểu Phong ở bên cạnh đang phải chịu đựng đau đớn, cô kéo chăn qua đắp cho anh, lau mồ hôi trên trán anh rồi mới đứng dậy đi đến ban công.
Ý của mẹ cô là gì cô đều hiểu, chính là muốn Tiểu Phong rời đi, ngăn không cho bọn họ tiếp tục phát triển thêm: “Mẹ à, lời mẹ nói con đều hiểu hết, nhưng con tin Tiểu Phong không phải là người xấu. Con người dù mất đi trí nhớ nhưng tính cách sẽ không thay đổi. Con thấy Tiểu Phong rất chính trực, rất dũng cảm, trước kia anh ấy chắc chắn là cao thủ IT, anh ấy thật sự cực kỳ cực kỳ có năng lực, tuy rằng mất trí nhớ nhưng vẫn có thể giải quyết được rất nhiều việc mà người khác không làm được.”
“Chuyện này có liên quan gì với việc mẹ đang nói đến vậy?”
“Đây là điều con muốn nói, con tin tưởng Tiểu Phong, anh ấy lại đi nhảy bungee, anh ấy muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ. Nhìn anh ấy đau khổ như vậy, lòng con cũng đau như bị dao cứa. Mẹ à, có lẽ mẹ cảm thấy Tiểu Phong của hiện tại không tốt, nhưng trong mắt con, anh ấy còn tốt hơn so với rất nhiều người khác. Anh ấy chân thành, tình cảm, từ lúc ở núi Lĩnh An đến giờ, giữa bọn con đã cùng trải qua rất nhiều tình cảm mà người thường không thể nào cảm nhận được. Anh ấy quá khổ rồi, con không muốn anh ấy vì muốn khôi phục trí nhớ mà làm khó bản thân, con cảm thấy anh ấy rất quan trọng với con. Mẹ à, con hiểu điều mẹ đang nói, cũng hiểu sự lo lắng của mẹ, nhưng xin mẹ hãy tin tưởng sự phán đoán của con. Xin mẹ hãy tin tưởng trực giác lẫn tình cảm của con đối với người đó.”
“An An, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ?”
“Mẹ nói có lẽ Tiểu Phong sẽ có vợ con rồi, con cảm thấy chuyện này trên cơ bản không thể tồn tại được, anh ấy mới nhiêu tuổi chứ, chắc chắn sẽ không.” Dư An An không có mặt mũi nói ra, lần đầu tiên Tiểu Phong hôn cô, cho dù mất trí nhớ nhưng bản năng của người đó chắc chắn không mất. Cái kỹ thuật hôn của anh nói thật chẳng có kỹ thuật gì đáng nói, chẳng khác gì nụ hôn đầu tiên, lúc tình ý càng sâu hơn, phản ứng lẫn động tác của anh hoàn toàn có thể chứng minh điều này. Nếu nói loại chuyện này chỉ là giả vờ, vậy kỹ thuật diễn xuất của anh thật sự rất cao siêu khiến cô cũng nhận sai.
“Con như này là muốn ở cùng cậu ấy đúng không?”
Lúc trước Dư An An vẫn chưa đưa ra quyết định, nhưng nhìn Tiểu Phong vì muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ mà chịu khổ như vậy, đây chẳng phải đều vì cô đấy sao? Anh chẳng có điểm nào là không tốt cả, cũng chỉ là mất trí nhớ, chuyện này không phải do anh sai, cô cũng không phải không thích anh. Từ đây có thể nói, cả hai đều có tình cảm, vậy vì sao lại không nếm thử một chút chứ.
“Mẹ.”
Cô gọi một tiếng mẹ yếu ớt như thế, mẹ Dư đã hiểu rồi.
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài thật dài, đó là sự thất vọng của mẹ cô. Cô không muốn như thế, hiện tại cô thật sự rất khó xử: “Có thể cho con thêm chút thời gian nữa được không? Không thì để con tự quyết định có được không mẹ? Mẹ, con là người trưởng thành, không phải trẻ con.”
“Con dù có lớn thì ở trong lòng mẹ cũng vẫn chỉ là trẻ con.”
Dư An An bĩu môi, trong lòng có chút chua xót, chặng đường dài mẹ cô nuôi lớn cô cũng không dễ dàng gì, cô lại trái lời mẹ mình: “Con tin vào phán đoán của bản thân, mẹ à, xin mẹ hãy tin con.”
“An An, không phải mẹ nhất định đòi ngăn cản con quen bạn trai, nhưng nếu là Tiểu Phong thì thật sự không thích hợp. Có thể khôi phục trí nhớ còn dễ nói, ít nhất cũng có thể biết cậu ấy rốt cuộc là người như thế nào.”
“Nếu như cả đời anh ấy đều không thể khôi phục trí nhớ thì sao ạ? Nếu cả đời anh ấy đều không thể tìm thấy được người nhà thì sao ạ?”
Mẹ cô không nói gì nữa, bởi vì giả thuyết như vậy, ai cũng không biết rõ, ai cũng không nói rõ được.
“Con xem dự báo thời tiết ngày mai có tuyết rơi, mẹ đừng ra cửa không chân lại đau đó.” Dư An An chuyển đề tài.
Được con cái quan tâm, người làm mẹ sao không thấy ấm áp trong lòng được: “Con đấy, mẹ đã biết rồi.”
Dư An An cười một cái: “Mẹ à, con đã đặt một cái ghế mát xa rồi, cực kỳ thoải mái. Chỉ là đã hết hàng, đợi Tết Nguyên Đán mới có thể có thêm hàng được.”
“Con ở đâu mà có tiền vậy, đừng có mua đồ linh tinh.”
“Mẹ à, con có tiền mà. Tiểu Phong giúp công ty game của bạn cấp trên của con làm tường lửa mã hóa, kiếm được tận hai triệu tệ. Còn cả loại virus mà bao nhiêu tinh anh IT trong công ty con đều không giải được, anh ấy lại giải quyết được, anh ấy thế mà lại giải được virus của hacker giỏi nhất trong nước đó! Mẹ, Tiểu Phong thật là lợi hại. Hiện tại con có bốn triệu tệ, đều là do Tiểu Phong kiếm được đó!” Tuy rằng Tiểu Phong nói anh không giải được ‘Không thấy’ nhưng cô vẫn muốn khoe ra một chút, cũng không thể nói là nói dối được.
Mẹ Dư kinh ngạc: “Cậu ấy có thể làm được những chuyện đó sao?”
“Thật đấy ạ, tuy rằng anh ấy không có ký ức nhưng anh ấy nói đó đều là bản năng của mình, vừa nhìn thấy những số liệu dày đặc đó, đầu óc anh ấy lập tức tự động nhảy ra. Nói cũng thấy lạ, anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ nhưng lại nhớ rõ về máy tính. Trước kia anh ấy chắc chắn có làm việc về mảng này, cực kỳ trâu bò. Hiện tại anh ấy đang rất hot, là ngôi sao trong công ty của bọn con, Mật Tư Vương cũng cực kỳ nể nang anh ấy. Hơn nữa công ty game của người bạn kia của Mật Tư Vương cũng có rất nhiều người đều gọi anh ấy là đại thần, thật sự rất lợi hại.”
“Còn có kỹ năng này nữa, mẹ không nhìn ra đấy. Trong ấn tượng của mẹ, cậu ấy luôn không nói lời nào.” Bởi vì số lần gặp mặt rất ít nên Tiểu Phong vẫn luôn ngậm miệng không nói gì, trong mắt mẹ Dư thì đứa nhỏ này vừa khờ vừa ngốc, chẳng khác gì kẻ dân dã.
“Còn phải nói sao ạ, đặc biệt hơn là, nói có sách mách có chứng, anh ấy tuy nghèo nhưng đánh được cả Từ Nham đấy.” Dư An An nói đến đây thì cười ngớ ngẩn.
“Đánh cả Từ Nham sao?”
“Ai kêu Từ Nham cứ bám lấy con, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm con, con cũng chẳng biết tại sao. Lúc trước người ngoại tình trước là anh ta, bây giờ lại bám dính như thế, đúng là bệnh thần kinh.”
“Tiểu Phong này, cũng không giống kẻ ngốc lắm, còn biết ghen nữa.”
“Còn chọc tức chết con hồ ly tinh kia nữa, tiện nhân Mạnh Lâm này thế mà lại theo dõi Tiểu Phong, ngay cả chút sắc mặt tốt Tiểu Phong cũng không cho cô ta. Mẹ à, Tiểu Phong không hề ngu ngốc chút nào, còn cực kỳ bảo vệ con.”
“Con xem lại con đi, nói đến Tiểu Phong thì vui vẻ như vậy, vậy mà nói không thích cậu ấy hả?”
Dư An An cũng không nhận ra giọng điệu lúc nãy của mình như thế nào, vừa hưng phấn vừa kích động, có lẽ chính cô cũng chưa từng nhận ra mình thích anh đến như vậy. Nhắc đến anh là cô có thể nói mãi không ngừng, tinh thần phấn chấn.
Cô trầm giọng lại, nghiêm túc nói: “Mẹ à, xin mẹ hãy tin tưởng phán đoán của con.”
“Đứa ngốc này, tình cảm xông lên não thì lý trí đều chạy hết.”
“Đâu có đâu ạ, lý trí của con vẫn còn đây mà.”
Đột nhiên có một cánh tay quàng lên trên eo cô, Dư An An quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Phong sắc mặt tái nhợt ôm lấy cô.
Tiểu Phong ghé sát bên tai cô, dùng giọng nói yếu ớt nói: “Nhớ em.”
Dư An An mím môi, cuối cùng nở một nụ cười về phía anh.
Người bên kia đầu điện thoại mở miệng: “Con tự mình suy nghĩ kỹ lại, đừng để cho bản thân hối hận. Tình cảm không phải trò đùa, dễ bắt đầu nhưng khó rút lại.”
“Vâng, con hiểu.”
Cúp điện thoại, hai tay của Tiểu Phong hoàn toàn quấn trên eo cô, anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô, buồn bã nói: “An An, mẹ nói thì phải nghe, nhưng cũng không được nghe hoàn toàn.”
Dư An An đơ ra, cô quay đầu nhìn anh: “Có ý gì?”
“Ví dụ như chuyện tình cảm của hai người chúng ta.”
“Hừ, anh nghe lén?”
 
“Không có, anh nói rồi, anh không phải đồ ngốc, anh biết phân biệt, cũng biết phân tích. Dì không tin anh, cũng lo lắng cho em, đây là đúng, ai kêu anh hoàn cảnh không rõ ràng chứ.”
“Đương nhiên rồi, như nhặt được người hoang dã ý.”
Tiểu Phong hơi cong khóe miệng lên, anh xoay người cô qua đối diện với bản thân.
“An An, An An của anh, thật ra, em mới ngốc ấy.” Lòng bàn tay mang theo vết chai sạn ôm lấy hai bên má của cô, anh cúi người, hôn cô.
Môi anh rất lạnh, hôn có chút ẩm ướt, hơi thở lại nóng rực như cũ. Hai cánh môi dán sát vào nhau, cẩn thận như thế.
Anh hôn rất dịu dàng, quá thâm tình, thậm chí dịu dàng đến mức có chút run rẩy.
Cái hôn vẫn mới lạ như cũ, nóng rực như cũ. Đầu lưỡi tách hai cánh môi mím chặt của cô ra, đi sâu vào bên trong hàm răng, quấn lấy cái lưỡi của cô.
Cô như nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình, vừa mạnh mẽ lại rất hoảng loạn.
Nhưng vì anh dịu dàng nên dần xoa dịu sự hoảng loạn của cô. Nhưng cô cũng không thấy thoải mái chút nào, thậm chí còn rất đau, đau vì anh cẩn thận như thế, đau vì sự lo lắng và cả tình cảm của anh.
Trán anh còn lớp mồ hôi mỏng, cô cố chống đỡ cơ thể hơi run lên của mình, vỗ vào bàn tay trên má cũng đang run lên, nhưng trên môi lại vẫn dịu dàng giống như làn gió nhẹ giữa đêm hè, mềm mại như thế.
“An An.” Anh thả cô ra, dịu dàng gọi tên cô.
Cô rũ mắt xuống rồi lại nhìn về phía anh, ánh mắt của anh quá dịu dàng, trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy tình cảm dày đặc.
Cô nhẹ nhàng nâng tay lên, lau cái trán cho anh: “Còn đau không?”
“Hôn em sẽ không đau nữa.”
Dư An An mím môi, muốn nói anh ngốc, nhưng rồi cô lại cảm thấy, anh rõ ràng đang tài lanh, giả ngu, đối với cô thì giả vờ ngoan ngoan chứ thực chất chính là một con sói đuôi to.
Tiểu Phong nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay của cô. Từng nụ hôn nhỏ vụn rải rác như có một dòng điện di chuyển từ đầu ngón tay đến quanh thân, khiến cô không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Cô đột nhiên rút tay ra, anh lại ôm lấy mặt cô, môi ghé sát lên môi cô thêm lần nữa.
Anh hôn có chút vội vàng, có chút khát vọng, muốn tìm kiếm càng nhiều hơn. Anh cảm thấy quanh thân như sắp bốc cháy, mà An An có thể dập tắt ngọn lửa cho anh, anh muốn ôm lấy cô hòa vào cơ thể mình. Cái khát vọng mãnh liệt lại gấp gáp này đã càng ngày không thể khống chế thêm được rồi.
Dư An An không ngờ lần này không còn sự dịu dàng như lần trước nữa. Trên môi có hơi đau, mà tay anh thì đã đi vào trong vạt áo của cô, chạm lên da thịt bên eo cô, bắt đầu vòng tuần hoàn của bản năng muốn càng nhiều hơn.
Cô bị hơi thở cực nóng của anh thiêu đốt đến ngây ngất, cô quên mất cả việc tránh thoát. Ngực chợt lạnh, một bàn tay to lớn đang nắm lấy nơi ấy. Toàn thân cô cứng lại, vội vàng đè tay anh lại.
“Không được.” Cô từ chối, giọng nói đã mềm yếu hơn.
Trán chạm chán, anh nói: “An An, em cũng thích anh mà đúng không?”
“Thích cũng không thể làm như vậy.” Cô đẩy anh ra, còn hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái.
Tuy rằng trừng anh, nhưng hai má cô lại đỏ bừng. Cô cũng biết xấu hổ. Tiểu Phong cười nói: “Vậy là có thích anh đúng không?”
Anh còn đang bối rối ở chỗ này, trong lòng anh, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này.
“Tiểu Phong, em thích anh, có lẽ không khác mấy so với cái thích của anh. Nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, thì em sẽ thích anh.”
“Em nói đi, chỉ cần là em nói, cái gì anh cũng đồng ý.”
“Không được đi nhảy bungee nữa. Em không thể mỗi ngày đều dẫn theo anh bên cạnh để quan sát được.”
“An An.” Anh hiểu nỗi lo lắng của cô dành cho mình, nhưng đây mới chỉ là trước mắt thôi. Đây cũng là cách có tác dụng nhất lúc này, nếu từ bỏ, vậy đến khi nào anh mới có thể nhớ lại được chứ.
“Có đồng ý không hả?” Thấy anh im lặng suy nghĩ, cô đã biết anh đang nghĩ gì.
“Nếu anh không nhớ gì hết liệu em có chăm sóc anh cả đời không?”
Dư An An gật đầu: “Có, em sẽ chăm sóc cho anh cả đời.”
Ánh mắt thâm trầm của Tiểu Phong dần cong lên, lộ ra nụ cười mấy ngày nay cô chưa được nhìn thấy: “Anh hứa với em, anh sẽ không đi nhảy bungee nữa.”
  
 

Bạn cần đăng nhập để bình luận