Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 51
Mấy hôm nay Dư An An luôn sống trong trạng thái trì trệ, Hứa Hoan Hoan nói cô như người mất hồn vậy. Cô cảm thấy lời nói này khá đúng, tim của cô bay rồi, nó đang bay vô định khắp nơi.
Sau khi bài viết được xuất bản vào thứ tư, cô vẫn luôn theo dõi diễn đàn, chủ đề thảo luận càng ngày càng nhiều, chủ yếu xoay quanh về bí ẩn núi Lĩnh An, có một số người cũng muốn tới đó khám phá.
Dư An An dùng tài khoản phụ trả lời: Tuyệt đối đừng tới, đó là một cái bẫy.
Có người trả lời lại cô: Mùa nào thì thích hợp nhất?
Dư An An bĩu môi, muốn nói mùa nào cũng xấu, nhưng bài viết của cô lại có tác dụng như vậy, vì thế liền rep lại: Xuân với hạ, không đến mức chết đói.
Cô không muốn mọi người vào núi, nhưng cũng không thể cưỡng lại được sức hút của bài viết. Núi sâu Lĩnh An giống như một kho báu bí ẩn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tan làm, Hứa Hoan Hoan thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào máy tính, vì vậy đã đi tới gọi cô: "Muốn xem thì về nhà rồi xem, tăng ca không ai trả lương cho cô đâu."
"Cô về trước đi, tôi về nhà cũng không có việc gì làm."
"Dạo này cô sao thế, cãi nhau với anh đẹp trai nhà cô hả? Ngày nào cũng như người mất hồn ấy, vừa nhắc tới Tiểu Phong một cái là sắc mặt trở nên khó coi luôn."
"Không có."
"Chậc, lẽ nào anh ấy bỏ rơi cô rồi à?" Hứa Hoan Hoan cố ý trêu cô.
Dư An An cắn môi, hít sâu một hơi: "Về thôi."
Cô thoát khỏi diễn đàn, tắt máy tính, cầm túi xách đứng dậy đi xuống lầu cùng Hứa Hoan Hoan.
Lúc chờ thang máy, Từ Nham từ phía sau đi tới , hai người hầu như không nói chuyện, cuộc trò chuyện chấm dứt từ lúc công kích Dư An An.
Hứa Hoan Hoan không muốn nhìn thấy Từ Nham, nhưng dù sao người ta cũng là lãnh đạo, vẫn phải chào hỏi đàng hoàng: "Chủ biên Từ, tan làm rồi hả."
Từ Nham gật đầu: "Hôm nay không có việc gì nên về sớm."
Từ Nham nói xong, vô ý hay cố tình liếc nhìn Dư An An, nhưng người phía sau hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Thang máy đi xuống, cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Sau khi ra khỏi thang máy, Dư An An đi thẳng ra ngoài, cách xa khỏi Từ Nham. Mạnh Lâm và Từ Nham vẫn giữ mối quan hệ như trước, không có tiến triển cũng không chuyển biến xấu đi.
Dư An An biết chắc chắn hai người này chỉ là mối quan hệ vì lợi ích.
Vừa ra khỏi cửa, Từ Nham gọi cô lại: "An An."
Dư An An không để ý đến anh ta, tiếp tục tiến về phía trước.
Từ Nham tiến lên phía trước hai bước: "An An, tôi và Mạnh Lâm thực sự không có quan hệ gì hết, sao em không tin tôi."
"Chủ biên Từ, tôi thực sự không hiểu, anh có nhất thiết phải quấn lấy tôi rồi giải thích chuyện đời tư cá nhân của anh không vậy?"
"Tôi không muốn em hiểu lầm tôi."
"Chuyện của anh không liên quan gì đến tôi hết, không cần thiết phải nói cho tôi biết anh nghĩ gì đâu."
"An An, tôi biết dạo này tâm trạng em không tốt, chúng ta làm lành đi."
Dư An An sửng sốt, cười giễu cợt không nói nên lời: "Anh nghĩ cái gì vậy?"
"Tôi thấy em và cái người Tiểu Phong kia không còn quan hệ gì nữa, tôi từng thấy em len lén khóc.'
"Ai nói tôi không còn quan hệ với Tiểu Phong, anh ấy là bạn trai của tôi, tôi cảnh cáo anh nhé Từ Nham, không muốn bị tôi tẩn thì tránh xa tôi ra một chút, nhìn thấy anh là tôi ăn mất ngon, anh còn đòi làm lành, đầu óc anh có vấn đề à."
Cô nói xong liền quay người rời đi, Từ Nham đuổi theo: "An An."
Dư An An tức đến mức muốn đánh người, cô siết chặt nắm đấm, nhưng vừa quay đầu lại đã đụng phải một người.
Người đó khoác chiếc áo màu đen, dáng người cao lớn, trên vai phủ một lớp tuyết mỏng, anh đứng cách đó không xa, ánh mắt đang nhìn về phía cô.
Trái tim Dư An An khẽ run lên, anh đã biến mất lâu như vậy, bây giờ lại xuất hiện. Không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, cô lạc lõng, chờ đợi, lo lắng, buồn bã, dường như tất cả mọi nỗi đau đều dâng trào, chen chúc trong sâu thẳm trái tim cô.
Cô mím chặt môi, hô hấp trở nên dồn dập, cơ thể cũng khẽ run lên.
Cô đột nhiên quay lại sải bước lớn về phía trước.
Từ Nham cũng nhìn thấy Tiểu Phong, cũng nhận thấy những cảm xúc bất thường giữa hai người, nhất định là cãi nhau rồi, hoặc là ồn ào đòi chia tay.
Dư An An đi về phía trước, Giang Ly cũng bước theo phía sau cô.
Bước chân của cô trở nên khẩn trương, Giang Ly phải sải bước lớn mới theo kịp.
Dư An An quay lại, cắn chặt môi, hốc mắt đỏ hoe, cô vừa tức giận vừa nhớ anh.
Cô bất ngờ giơ tay đấm ngực anh, rồi đẩy mạnh anh ra.
Dư An An xoay người bước đi, Giang Ly cũng đi theo.
Cô quay lại, nhặt túi lên rồi tiếp tục đánh vào ngực anh từng cái từng cái.
Giang Ly không trốn tránh, anh để mặc cô đánh mình.
Nước mắt không ngừng rơi, cuối cùng cô cầm túi đánh mạnh vào người anh như muốn trút hết cơn giận. Cô lau nước mắt trên mặt, quay người bỏ chạy.
Giang Ly cúi người nhặt túi của Dư An An lên, phủi lớp tuyết trên đó rồi đi theo.
Cô ngồi xe bus, anh cũng lên theo.
Cô không nói chuyện, anh cũng không lên tiếng, chỉ đứng cách cô một khoảng.
Đến khi xe tới trạm, Dư An An xuống xe, Giang Ly cũng xuống xe.
Cô vào khu chung cư, anh đi theo, cô lên lầu, anh cũng đi theo.
Dư An An vào nhà đóng sầm cửa lại, để Giang Ly đứng bên ngoài.
Giang Ly đứng trước cửa, nghĩ tới khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh thừa nhận lúc này anh muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp, nhưng vì không có tình yêu nên anh cũng không biết mình có thể làm gì để bù đắp những tổn thương mà mình đã gây ra cho cô.
Cô cứu anh khỏi núi Lĩnh An, anh rất biết ơn.
Cô từng hứa sẽ sống trọn đời với Tiểu Phong, nhưng lúc này anh đã hoàn toàn quên mất điều đó, một cảm giác rất khó tả, rất mâu thuẫn.
Dư An An ngồi trên sô pha, cô ôm mặt không ngừng tự nhủ, đừng khóc, đừng khóc, nhưng những giọt nước mắt không chịu nghe lời, dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng không thể kiểm soát được chúng.
Ngưu Ngưu đi vòng quanh chân cô rồi sủa gâu gâu.
Sau đó nó nhảy lên chân cô, nhướn cơ thể dùng lưỡi liếm mu bàn tay cô.
Một lúc lâu sau cô mới ngừng khóc, lấy khăn giấy lau mặt rồi ôm Ngưu Ngưu vào lòng.
Ngưu Ngưu rất thông minh, nó cũng nhận ra dạo này tâm trạng của cô không tốt, vì thế cũng không ầm ĩ, không đòi cô dắt đi dạo.
Dư An An đặt Ngưu Ngưu xuống, rút thêm hai tờ khăn giấy rồi xì mũi thật mạnh.
Cuối cùng đứng dậy đi về phía cửa.
Cô không dám đi xem vì sợ anh đi mất, nhưng cô không kiềm chế được muốn ra mở cửa.
Cô dựa sát vào cánh cửa, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại sau đó từ từ mở cửa ra.
Vừa mở cửa, bóng dáng cao lớn của Giang Ly đập vào mắt.
Cô không nói gì, bước sang một bên rồi trở về phòng khách.
Giang Ly đợi nửa tiếng đồng hồ, không biết cô có mở cửa hay không, nhưng anh vẫn đợi.
Cô đã đợi Tiểu Phong rất lâu rồi, anh đã tới Tân Ninh rồi, tất nhiên là vì cô, vậy thì đợi nửa tiếng cũng có là gì.
Anh vào trong nhà, thay đôi dép nam vẫn còn trên kệ, sau đó đóng cửa bước vào phòng khách.
Lúc nãy Dư An An chỉ cảm thấy đau lòng, bây giờ mới nhận ra: "Sao anh lại biết địa chỉ của công ty em?"
"Lúc trước cô từng nhắc, tôi tra thử."
"Lỡ em không ở công ty thì sao?"
"Thử vận may." Anh đáp.
Dư An An khịt mũi: "Trước khi tới mà không gọi điện, anh không sợ vận may của mình không tốt, em không ở Tân Ninh thì sao?"
"Có gọi điện, nhưng cô không bắt máy."
Cô lấy điện thoại di động ra kiểm tra danh cuộc gọi và Wechat, nhưng không có gì ở đó hết.
Giang Ly thấy cô lục tìm danh bạ cuộc gọi, anh nói: "Lúc trước có gọi, nhưng cô không nghe."
Dư An An vốn rất tức giận, nhưng không biết tại sao lại bất đắc dĩ cười nói: "Vậy chắc cũng lâu lắm rồi nhỉ."
Giang Ly không nói gì, Dư An An cảm thấy con người Giang Ly thực sự khá nhàm chán, giống y hệt lần đầu cô gặp Tiểu Phong.
Nghĩ theo hướng này, thực ra hai người cũng có rất nhiều điểm chung.
Lúc chưa quen nhau, thực sự rất khó hiểu, nhàm chán.
Biết vừa rồi cảm xúc của bản thân hơi quá khích, cô ngại ngùng nói: "Sao anh lại tới Tân Ninh?"
"Tới xử lý chút chuyện."
Hóa ra không phải cố ý tới gặp cô, cô cảm thấy hơi thất vọng.
Giang Ly không biết cô nghĩ gì, vì thế cũng không mở lời.
"Anh ngồi đi, đừng đứng yên như thế, em không cần người canh gác."
Giang Ly đi đến ghế sô pha, anh ngừng lại một lúc lâu rồi mới ngồi xuống.
Dư An An dụi dụi đôi mắt cay xè: "Em gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời, em đợi mấy ngày liền vẫn không nhận được tin nhắn. Em biết anh không phải Tiểu Phong, anh cũng không thể hiểu được tâm trạng của em. Nhưng em lo cho anh, không biết anh có sống tốt không, có bị đau đầu không. Em thì cứ lo lắng, còn anh thì sao?"
Cô lớn tiếng trách móc, cuối cùng kìm nén cảm xúc lại, bất lực cười nhạo chính mình.
Hai tay Giang Ly đan vào nhau: "Xin lỗi, tôi phải ra nước ngoài một thời gian."
"Đừng nói xin lỗi với em, em chỉ lo lắng cho anh thôi, không cần anh phải đáp lại em điều gì hết, em chỉ cần biết anh có sống tốt không là được rồi."
Một khoảng không im lặng, mỗi người đều tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Ngưu Ngưu nhìn thấy Tiểu Phong thì rất vui, nó cứ chạy loanh quanh dưới chân, sau đó đột nhiên lao tới sau ghế sô pha, lấy ra một chiếc tất.
Dư An An vừa nhìn liền quát: "Chị tìm nó mãi mà không được, hóa ra là em giấu à."
Ngưu Ngưu ngoạm chiếc tất đặt xuống bên cạnh Giang Ly.
Giang Ly thoáng nhìn qua, chiếc tất trắng bằng cotton của nam giới, chắc là đôi tất anh từng đi trước đây.
Anh đưa tay xoa đầu Ngưu Ngưu: "Ngoan lắm."
Ngưu Ngưu sủa "gâu gâu", tỏ vẻ chấp nhận lời khen.
Dư An An "Hừ" một tiếng: "Không ngoan chút nào hết."
Cô cúi xuống nhặt tất, thấy Giang Ly đang nhìn mình, cô nhún vai: “Giặt sạch rồi, có thể là bị rơi xuống đất nên mới bị Ngưu Ngưu tha đi mất."
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, giặt sạch chiếc tất rồi treo ngoài ban công.
Cô cầm một chai nước uống, sau đó đưa cho anh một chai, Giang Ly nhận lấy, cảm ơn rồi đặt sang một bên ngồi và im không động đậy.
"Anh ăn tối chưa?" Cô hỏi.
Anh lắc đầu, từ lúc đáp máy bay tới thành phố Điện Tử, anh tới thẳng chỗ cô, thậm chí còn chưa uống được một giọt nước.
Dư An An mở tủ lạnh, trong tủ có một ít rau cải thìa với thịt, cô hỏi anh: "Nấu mì nhé?"
"Được."
Dư An An mang rau với thịt ra ngoài, cắt thành những miếng nhỏ, tiếp đó rửa sạch rau cải thìa rồi tách từng lớp lá.
Cô đeo chiếc tạp dề hình con vịt nhỏ màu vàng, đứng trong bếp nấu mì.
Món mì nóng hổi nhanh chóng được bưng ra. Dư An An đưa cho anh một tô lớn, của mình một tô nhỏ.
"Trong nhà hết thức ăn rồi, chỉ còn mấy thứ này thôi, xin lỗi vì tiếp đón anh không chu đáo."
Thấy cô khách khí như thế, Giang Ly cười đáp: "Cũng được mà, người nên xin lỗi là tôi mới đúng, tự dưng không mời mà đến."
Dư An An mím môi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Mùa đông mà ăn được bát mì nóng hổi thì cảm thấy vô cùng thoải mái, vị của mì không hẳn là ngon nhưng Giang Ly có thể cảm nhận được bản thân rất thích.
Dư An An ăn được một nửa thì đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Em hỏi anh cái này nhé."
"Nói đi." Anh nói ngắn gọn.
Cô giật mình trước giọng điệu máy móc của anh, sau đó lại nghĩ chắc anh là ông chủ nên mới quen với giọng điệu này.
"Thiên Vương cái địa hổ, câu này ám thị cái gì vậy."
Giang Ly ngước mắt nhìn cô, Dư An An giải thích: "Là nhị thiếu gia Động Quải Động Quải trên đường Trường An. Anh ta hỏi anh mấy lần, anh đáp lại ám hiệu sai, anh ta liền hack máy anh, hack mấy lần rồi."
Giang Ly không ngờ còn xảy ra chuyện này nữa.
"Mã hóa là âm năm." Anh bình tĩnh nói.
Dư An An: "..."
Cô nhếch khóe miệng: "Các anh làm IT, ngay cả mấy cái ám hiệu cũng làm kiểu này. Lúc đó bọn em nghĩ rất nhiều, cái gì mà "bảo tháp trấn hà yêu", "gà con hầm nấm", "hồng trà hai tệ rưỡi"."
Giang Ly hơi nhếch khóe miệng, cười nhẹ, tiếp tục ăn mì.
Ăn tối xong không biết phải làm gì, muốn nói chuyện nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Hai người ngồi cạnh nhau trên sô pha, tivi thì đang chiếu một chương trình tạp kỹ về cuộc thi hát.
Giang Ly nói: "Kể lại chuyện lúc chúng ta ở núi Lĩnh An đi."
"Lần trước anh nghe tới đâu rồi?"
"Gặp sói." Anh đáp.
Dư An An bĩu môi, vậy là lãng phí một đoạn tình cảm cô kể phía sau rồi.
Nhưng cô vẫn tiếp tục kể cho anh nghe về trải nghiệm của mình và Tiểu Phong.
Từ lúc gặp sói, bị sói cắn, hai ngày anh hôn mê bất tỉnh và sốt sao. Sau đó hệ thống miễn dịch của anh được cải thiện và kháng lại chất độc từ nanh sói, anh mới dần dần khỏi bệnh.
Mặc dù đã tỉnh lại nhưng có thể anh vẫn rất yếu, sau khi nghỉ ngơi một ngày, hai người tiếp tục lên đường.
Kể từ sau khi bị thương, Tiểu Phong bớt đi săn thú hơn, hai người cứ đi như vậy, trên đường gặp được gì thì ăn cái đó, miễn là không có độc, không chết đói là được.
Sau đó hai người gặp một trận mưa lớn, trong núi vào cuối thu rất lạnh. Sức khỏe hai người đều yếu, một người thì cơ thể yếu ớt, một người thì sốt nhẹ nhưng vẫn nhất quyết tiến về phía trước.
Bởi vì chỉ có tiến về phía trước mới tìm được lối thoát, còn ngồi yên chờ đợi thì chỉ có thể chờ được cái chết.
Hai người vượt qua rừng cây trùng điệp, cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi nhà gỗ trên vách đá lưng chừng núi.
Kể đến đây, Dư An An có chút phấn khích: "Nhà gỗ đó anh biết không, giữa núi rừng hoang vu mà tìm được căn nhà gỗ, như vậy có nghĩa là cuối cùng chúng ta cũng tìm được nơi có người ở. Lúc đó em cảm thấy toàn bộ thế giới đều bừng sáng."
"Leo được nửa vách đá, không ngờ anh leo núi giỏi như vậy luôn. Lúc đó em thấy anh đúng là một cao thủ leo núi. Sau đó chúng ta gặp được một cặp vợ chồng rất tốt bụng..."
Đang kể giữa chừng, cô cảm giác người bên cạnh nghiêng hẳn sang một bên, Giang Ly tựa đầu vào vai cô ngủ thiếp đi.
Dư An An bĩu môi: "Vừa kể chuyện là anh đã ngủ rồi, anh là trẻ con à?"
Cô giơ tay chọc chọc vào đầu anh, sau đó lại đẩy, nhưng đầu anh nặng quá cô đẩy không nổi.
Nhưng cảm giác này giống như Tiểu Phong đang dựa dẫm vào cô, luôn muốn ở bên cạnh cô.
Vừa rồi cô kể lại quá khứ ở núi Lĩnh An, lúc này anh lại ở bên cạnh cô, trong lòng cô có cảm giác ỷ lại, mọi đau buồn trước đó đều biến mất trong nháy mắt.
Cô thầm cười trộm, đưa tay chọc vào mặt anh.
Giang Ly không nhúc nhích, tựa như đang ngủ rất say, hô hấp đều đều, toàn thân thả lỏng.
Cô thấy sắc mặt của anh không tốt, có thể anh bị dày vò bởi cơn đau đầu, cảm giác đau khổ lại ập đến. Cô đưa tay ra chậm rãi kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
"Nhìn thấy em là buồn ngủ, không biết anh tới thăm em hay là tới để ngủ nữa."