Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 27
Hôm sau tới văn phòng, Dư An An đưa bản thảo đã hoàn thành cho Mật Tư Vương, Mật Tư Vương nhìn bản thảo vừa được chuyển qua máy tính hai mắt liền sáng lên: "Ồ, tốt lắm, khá hấp dẫn, đây mới chỉ ở trên núi được mấy ngày thôi phải không?"
"Đúng vậy, mới vào núi được năm ngày."
"Như này đi, cô về sửa lại bài này một chút, thêm thắt mấy chi tiết không có thật vào. Chúng ta sẽ xuất bản phần một trước, nếu như nhận được phản hồi tốt thì tôi sẽ tạo hẳn cho cô một chuyên mục."
"Chuyên mục? Mật Tư Vương, cô thật sự định tạo chuyên mục cho tôi sao?" Chỉ có nhà văn lớn mới có đủ tư cách, cô không nổi tiếng, vì thế không dám tin vào những gì mình nghe được.
"Đừng vui mừng vội, tôi nói là phải coi tình hình nữa."
"Nhất định tôi sẽ cố gắng."
Dư An An kích động quay trở về vị trí của mình, tiếp tục tấn công vào giai đoạn huy hoàng đầu tiên của đời mình.
Tiểu Phong vẫn ngồi ở phòng tiếp khách, trong lòng không ngừng suy nghĩ tới một vấn đề, An An không thích anh nữa, anh nên làm thế nào mới khiến An An thích mình đây?
Vì vấn đề này mà anh cảm thấy rất hao tâm tổn sức.
Mạnh Lâm lại tới, gần đây không hiểu sao cô ta lại chăm chỉ như vậy, trước kia có bao giờ thấy đi làm đâu.
Mạnh Lâm vừa tới liền chạy ngay tới chỗ Tiểu Phong, Tiểu Phong cau mày. Người phụ nữ này phiền thật đấy, chính vì cô ta nên An An mới không vui, khiến An An tức giận không thích anh nữa.
Anh mất kiên nhẫn nghiêng quay người mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Mạnh Lâm vừa nhìn thấy liền kéo ghế ngồi xuống chỗ có thể nhìn thấy anh.
Dư An An nghe xong liền muốn nghỉ việc, nhưng làm như thế không phải quá hèn nhát sao?
Dư An An không hiểu Mạnh Lâm nghĩ gì nữa. Lẽ nào đàn ông của người khác đều tốt sao?
Đúng là tự cho mình xinh đẹp như hoa, hừ, chỉ có từ "như hoa" mới phù hợp với cô thôi.
***
Buổi trưa lúc ăn cơm, Tiểu Phong liền hỏi cô: "Có phải em không vui đúng không, An An?"
"KHÔNG."
"Đúng là có, em nói chuyện không hề dịu dàng."
Dư An An hừ lạnh: "Mạnh Lâm dịu dàng, cô ta tình nguyện nói chuyện với anh, anh đi mà nói chuyện với cô ta đi."
Tiểu Phong tủi thân buông đũa xuống, không ăn cơm nữa.
"Sao hả, bây giờ còn biết đe dọa em bằng cách tuyệt thực à?"
"An An không vui, anh không ăn cơm nữa."
Dư An An ngước mắt lên nhìn thấy Mạnh Lâm, Từ Nham cùng các đồng nghiệp khác đang đi từ phía bên trái qua.
Cô nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, sau đó đột nhiên nở nụ cười thật tươi: "Tiểu Phong, ăn cơm thôi, phải ngoan nha."
Tiểu Phong chớp chớp mắt nhìn cô: "Có phải em bị bệnh không, có cần đi bệnh viện không An An?"
"Đâu có đâu, vẫn bình thường mà."
Tiểu Phong lắc đầu: "Anh thấy không tốt lắm, hình như thần kinh có vấn đề đó."
Nhịn, nhịn, phải nhịn, không thể chấp với trẻ con được: "Tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi."
Tiểu Phong vừa nghe nhắc tới lẩu liền gật đầu lia lịa: "Chúng ta đi ăn lẩu."
"Tiểu Phong, Mật Tư Vương rất hài lòng với bản thảo của em, cô ấy nói sẽ xuất bản phần đầu trước, nếu hiệu quả tốt sẽ tạo chuyên mục cho em." Đây là động lực của cô, nếu cô có chuyên mục riêng của mình, vậy sau này đổi công việc cũng có lợi thế.
"An An giỏi quá."
Dư An An giơ tay vỗ trán anh: "Tiểu Phong, anh có tiền, không cần em nuôi anh. Nhưng anh có nghĩ bản thân nên tìm một công việc gì đó không hả?"
"Tìm việc?"
"Không phải vấn đề về tiền, mà là anh nên tiếp xúc với nhiều người hơn, tiếp xúc nhiều với xã hội, nếu cứ ở bên cạnh em mãi như này..."
"An An, em ghét anh hả?"
"Đâu có, anh nghĩ gì thế hả, em chỉ muốn anh tiếp xúc với xã hội, từ từ quay lại cuộc sống bình thường thôi."
Tiểu Phong vẫn nghĩ An An không thích mình, anh mím môi: "Em nói cái gì thì là cái đó, nhưng anh phải làm gì đây?"
"Làm gì cũng được hết, lương không quan trọng, vui vẻ là được rồi."
Tiểu Phong gật đầu: "Anh tìm công việc ở đâu bây giờ?"
"Để em hỏi cho, vấn đề lớn nhất bây giờ là anh không có giấy tùy thân, giống như kinh doanh không giấy phép ấy."
Hai người đang nói chuyện thì Mạnh Lâm, Từ Nham và những đồng nghiệp khác đi tới: "An An, Tiểu Phong, chúng tôi ngồi chung được không?"
Dư An An nghĩ một lúc, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu không sợ Tiểu Phong động tay động chân với chủ biên Từ thì cứ ngồi thoải mái."
Hôm qua hai người vì chuyện gì mà đánh nhau thì không cần nói cũng biết.
Tiểu Phong không thích Từ Nham, vừa nhìn thấy anh ta liền khó chịu, anh ta cứ quấn quýt lấy An An của anh.
Từ Nham nhìn Mạnh Lâm, Mạnh Lâm ngồi luôn xuống chiếc ghế trống, hành động của cô ta quá rõ ràng khiến Từ Nham cũng không thể hiểu nổi. Nhưng mối quan hệ giữa hai bọn họ là lợi dụng lẫn nhau, không hề có chút tình cảm nào hết.
Mạnh Lâm vừa ngồi xuống Tiểu Phong liền đứng dậy, anh chuyển qua ngồi cạnh An An. Người có con mắt tinh tường cũng không phân biệt được sự thay đổi trong động tác và nét mặt của anh. Nhưng càng khó chiếm hạ được thì Mạnh Lâm lại càng muốn chinh phục "tảng đá cứng đầu" này.
Cô ta tự nhận bản thân có ngoại hình, gia thế, địa vị của mình đều vượt trội hơn tất cả phụ nữ trong công ty. Cô ta không tin bản thân không thể đánh bại được Tiểu Phong ngốc nghếch. Mục đích ra tay của cô ta là vì anh đẹp trai và có khả năng kiếm tiền.
Tiểu Phong gắp miếng thịt bò cho Dư An An: "Ăn cái này đi An An."
Tiểu Phong gắp súp lơ cho Dư An An: "Ăn cái này đi An An."
Tiểu Phong lại gắp cải chíp cho Dư An An: "Ăn cái này đi An An."
Dư An An vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tiểu Phong, sau đó vui vẻ dùng bữa, cô còn gắp thịt bò cho Tiểu Phong: "Thứ anh thích ăn nhất này."
"Thứ anh thích nhất là An An." Tiểu Phong nhìn Dư An An, đôi lông mày xinh đẹp, nụ cười vô cùng dịu dàng.
Mặc dù đây không phải lần đầu Dư An An nghe Tiểu Phong nói những lời kiểu như vậy, nhưng không biết tại sao tim cô đập rất mạnh, hình như cô rất thích Tiểu Phong nói thích cô.
Lẽ nào cô thích Tiểu Phong rồi sao?
Dư An An vùi đầu ăn cơm, tâm hồn Tiểu Phong vẫn là một đứa trẻ, không thể như thế được, không thể như thế được, cô không ngừng tự nhủ.
Bữa ăn này ngon thật, Tiểu Phong rất ân cần, chu đáo với cô từng li từng tí một.
Mà ở phía đối diện, Từ Nham vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Mạnh Lâm thì đang tìm chủ đề để nói chuyện với Tiểu Phong, Tiểu Phong coi Mạnh Lâm như không tồn tại, không đáp nửa lời, vẫn luôn mỉm cười nhìn cô.
Dư An An không nói không làm gì cả, cứ như vậy khiến hai người trước mặt cô cùng tức giận, trông vô cùng buồn cười.
Đáng đời, một tra nam, một tiện nữ, hai người bọn họ đúng là một cặp.
Buổi chiều sửa bản thảo xong, sau khi đưa cho Mật Tư Vương phê duyệt, cô liền giao cho bên nhà in. Đây là lần đầu tiên Dư An An vô cùng háo hức mong chờ phần tiếp theo của bản thảo này.
Công ty có diễn đàn, khu thám hiểm ngoài trời thường xuyên có phản hồi từ độc giả, có thể cùng mọi người thảo luận về quá trình thám hiểm và những điều kỳ lạ mà bọn họ gặp phải.
Cô thầm mong chờ những phản hồi tiếp theo sau khi bản thảo được gửi đi.
Mạnh Lâm vẫn còn ở trong phòng tiếp khách, mặc dù Tiểu Phong lạnh lùng nhưng vẫn nghe lời An An, yên tĩnh ngồi ở đây, trừ lúc đi vệ sinh ra thì không đi bất cứ đâu hết. Nếu không anh đã bỏ đi từ lâu rồi, người phụ nữ này quá phiền phức.
Dư An An đứng trước cửa, cũng không đi vào.
"Tiểu Phong, anh xem này." Mạnh Lâm cầm cuốn tạp chí đưa cho anh xem.
Tiểu Phong không trả lời cũng không thèm nhìn lấy một cái, coi cô ta như là không khí.
"Đây là địa điểm rất thú vị ở Tân Ninh, còn có trò nhảy bungee. Lần trước công ty chúng tôi có mở lớp huấn luyện tại đây, nhưng lúc đó An An không tới kịp, cô ấy nói rất đáng tiếc, vẫn luôn muốn thử thách với trò nhảy bungee."
An An thích bungee, Tiểu Phong nghe thấy tin này mới chuyển sự chú ý sang cuốn tạp chí.
"Đây là đâu?"
Suốt cả ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Tiểu Phong mở miệng nói chuyện với cô ta. Mạnh Lâm vừa thấy có cơ hội liền nói thao thao bất tuyệt. Ngoại ô thành phố Tân Ninh có núi có sông, chỉ có điều mùa này không thích hợp. Bây giờ là mùa đông, có điều vẫn có người tới đó chơi.
Tiểu Phong cảm thấy mình chẳng có ích gì với An An, ngoài việc gây rắc rối cho cô, anh không thể cùng cô chia sẻ những lo lắng. Anh muốn cô được vui vẻ, anh có thể đi chơi với cô.
Tiểu Phong lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ phần giới thiệu và địa chỉ trên cuốn tạp chí.
"Anh muốn đi không?"
Tiểu Phong không trả lời, sau khi chụp xong liền cất điện thoại đi.
Mạnh Lâm vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng Tiểu Phong đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: "Im miệng."
"..." Mạnh Lâm nghẹn họng, không biết xấu hổ tới mức nào nữa: "Tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi mà."
"Cô nghĩ nhiều rồi." Tiểu Phong lạnh nhạt mở miệng đáp.
"Tiểu Phong..." Mạnh Lâm gọi tên anh, trên mặt vẫn nở nụ cười đặc trưng.
Cô còn chưa nói xong, Tiểu Phong đã trực tiếp ngắt lời cô: “Cô đã thách thức giới hạn của tôi rồi, nếu mà còn nói nữa, tôi không chắc sẽ ném cuốn tạp chí này vào mặt cô hay không đâu."
Tiểu Phong nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Dư An An đang đứng ở cửa chứng kiến được toàn bộ.
Cô nhịn cười, trong lòng thầm khen ngợi Tiểu Phong thật tốt, không hổ là người cô đem về mà.
Tiểu Phong vừa ra liền gặp Dư An An đang đứng trước cửa, một lúc lâu chưa được gặp cô, cả người anh đều ngứa ngáy. Anh nắm lấy cánh tay cô: "Chúng ta về nhà thôi An An. Người phụ nữ này phiền phức quá đi."
Tình cờ có người đi ngang qua, vừa thò đầu vào thì nhận ra Tiểu Phong đang nói về Mạnh Lâm.