Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 63
Giang Ly thích nghe Dư An An kể chuyện, giọng nói dịu dàng khe khẽ, ngữ điệu lại như đang dỗ dành khiến anh cảm giác như mình đang ở trong câu chuyện đó, dường như có thể cảm nhận được những chuyện cô và Tiểu Phong đã cùng nhau trải qua, cùng nhau chống lại, cùng nhau tiến lên, từng cảnh tượng sống động như hiện ra ngay trước mắt.
Nhưng Dư An An không kể, cô phải về nhà.
Đúng lúc này, phía sau có tiếng còi xe vang lên. Xe của họ không chắn đường, sao lại phải bấm còi? Dư An An ló đầu ra ngoài nhìn, Nam Tự nhếch cằm với cô: "Mời Giang Ly lên xe ngồi một lát đi."
Giang Ly nhìn vào gương chiếu hậu nhìn thấy người ngồi sau xe, Dư An An quay đầu hỏi anh: "Anh có muốn lên ngồi một lát không?"
"Được."
"…" Ngoài dự đoán.
Nam Tự lái xe về phía trước, nói qua tình hình với nhân viên trực ở cổng, Giang Ly lái xe đi đến, sau khi làm thủ tục đăng ký thì đi theo xe của Nam Tự vào trong khu dân cư.
Mọi người cùng vào thang máy, Nam Tự đứng ở bên phải, Giang Ly ở giữa, Dư An An đứng ở bên trái. Thang máy đi lên, không ai nói gì.
Về đến nhà, Giang Ly vào cửa thì thấy một chú cún nhỏ lao tới. Khi nó nhìn thấy anh, thân thể hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng chồm chân nhỏ chạy đến, phấn khích sủa gâu gâu với anh.
Nam Tự đùa: "Tao về nhà còn chẳng được đãi ngộ thế này đâu, gặp được người thân là mày vui vậy đấy."
Giang Ly nhìn Ngưu Ngưu đang chạy quay quanh mình, nó ngước đầu lên nhìn anh, có vẻ rất vui.
Anh cúi xuống, vươn tay lớn ra, Ngưu Ngưu dụi đầu vào tay anh, li.ếm li.ếm, tỏ vẻ lấy lòng.
Dư An An vào phòng, đặt máy tính xuống rồi lấy quần áo đi tắm rửa.
Giang Ly ngồi xuống ghế sofa, cô nói: "Anh ngồi đấy trước đã, em đi tắm rửa một chút, cả chuồi hôm nay chạy ngoài trời, cả người đầy bụi bẩn."
Giang Ly gật đầu, anh và Ngưu Ngưu một cao một thấp, đối diện nhau.
Dư An An vào phòng tắm, Nam Tự đưa cho Giang Ly một ly nước rồi ngồi xuống đối diện.
Giang Ly nhìn Nam Tự, người này nhướng mày với anh, ánh mắt liếc mắt về phía phòng tắm: "Này, có tiến triển gì chưa?"
"Tiến triển gì?"
"Tình cảm đó, An An nói hai người gặp nhau mấy lần rồi, còn tham gia khóa huấn luyện mà cô ấy công ty tổ chức nữa, nếu không phải có quan hệ đó đó thì anh sao có thể dùng việc công vào việc tư như vậy được chứ."
"Hình như cô rất hiểu tôi."
"Tôi lại không hiểu anh sao?"
Giang Ly mỉm cười, Nam Tự hiểu anh quả thật còn hơn cả những người khác.
"Gần đây bận lắm à?" Cô ta lại hỏi.
"Cũng tạm, chỉ loay hoay một chút thôi."
Cả hai ngồi một lúc, Dư An An tắm xong, thay đồ ngủ đi ra.
Nam Tự cũng vào tắm, sau khi ra ngoài, hai người ngồi trong phòng khách, Nam Tự nói: "Hai người cứ tự nhiên, tôi sẽ không ra đâu."
Khóe môi Dư An An giật giật, Nam Tự liếc mắt ra hiệu với cô, hai tay nắm lại, hai ngón tay móc ngoéo với nhau.
Dư An An hơi đỏ mặt, cúi đầu lau tóc vừa khô một nửa, coi như không thấy.
Một lúc sau, Giang Ly lên tiếng: "Video lúc trước còn có gì khác nữa không, đưa tôi xem đi."
"Điện thoại không đủ dung lượng, em đã chuyển hết sang máy tính rồi."
"Vậy gửi cho tôi qua email đi." Anh mới chỉ xem qua bốn video, chắc hẳn còn rất nhiều video khác.
"Không phản kháng nữa à, em nhớ rõ ràng là lần đầu anh xem video còn chửi ầm lên gì mà vãi chưởng, người này là ai vậy."
Anh khẽ ho một tiếng, giảm bớt bầu không khí xấu hổ: "Cần phải có chút thời gian để thích ứng."
Dư An An mặc váy ngủ, cô kéo nó xuống một chút nhưng vẫn để lộ phần đùi trắng nõn. Cô với lấy cái gối ôm bên cạnh đặt lên đùi: "Dù Tiểu Phong là anh mất trí nhớ, nhưng hai người vẫn có nhiều điểm giống nhau."
"Chưa quen thì đúng là lạnh lùng thật, quen rồi thì rất ấm áp."
Giang Ly không nói gì, nhưng sự im lặng như thể đã chấp nhận.
"Lúc đầu Tiểu Phong không chịu nói chuyện, em ép anh ấy phải nói, sau đó lại đi gặp bác sĩ tâm lý, họ bảo anh ấy có dấu hiệu trầm cảm, nói cái gì mà một thời gian dài không nói chuyện, mất trí nhớ khiến anh ấy kìm nén áp lực quá mức, đôi khi có thể sẽ rất cáu gắt."
"Cáu gắt?"
"Không phải với em, nhưng em biết anh ấy đang chịu đựng, có những lúc muốn nhớ chuyện gì mà không thể nhớ ra, cảm xúc sẽ dao động."
Giang Ly gật đầu, anh hiểu cảm giác đó, bởi vì thỉnh thoảng anh cũng rơi vào tình trạng này.
"Sau khi chúng ta nhìn thấy nhà gỗ thì gặp được ai?"
Biết anh muốn nghe tiếp, Dư An An tiếp tục kể cho anh nghe.
"Nhà gỗ rất cũ kỹ, ít nhất cũng phải mấy năm rồi không có dấu vết người ở. Nhìn thấy hy vọng lại thất vọng, như bị dội một gáo nước lạnh, cả người lạnh lẽo. Chúng em ngủ lại một đêm rồi đi tiếp, anh đi tìm thức ăn, lúc về thì dẫn theo hai người nông dân."
Trong rừng sâu, không phải thợ săn thì chính là nông dân, anh có thể đoán được phần nào.
"Nơi này vắng người, sóng liên lạc kém, ngay cả đèn còn không có, chứ đừng nói là điện. Cặp vợ chồng tốt bụng kia họ Phùng, chú Phùng và dì Phùng là hai người nông dân chất phác, ban đầu họ có hơi kháng cự chúng ta, nhưng sau khi em giải thích tình hình của bọn mình thì họ mới đưa chúng ta về nhà họ ở một đêm."
Dư An An kể đến đây thì nhìn thấy Giang Ly ở đối diện đứng dậy, sau đó anh đi đến gần cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cô ngơ ngác nhìn anh: "Hả, sao lại ra đây?"
Giang Ly nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Cô lắc đầu: "Không có gì."
Cô kể tiếp: "Nhà chú Phùng trồng thuốc, săn bắn, còn tìm đồ cho chúng ta mặc."
"Chú Phùng cao chưa đến một mét bảy, mặc đồ của chú ấy thì vừa ngắn vừa nhỏ."
"Lúc đó tay anh bị sói cắn, người tắm rửa cho anh là em đấy."
Mặc dù biết quan hệ giữa Tiểu Phong và An An vô cùng thân mật, nhưng khi nghe cô nói như vậy, anh vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
"Đừng xấu hổ, sau khi anh bị sói cắn thì hôn mê không tỉnh, em đã lau cả người cho anh, nhưng mà anh cứ yên tâm, lúc đó bà đây chỉ muốn cứu anh thôi, không có hứng thú gì cả."
"Cảm ơn."
"Anh bị con sói đó cắn là vì cứu em, lúc đó con sói đấy định nhảy vào tấn công em, chính anh lao lên đẩy nó đi, rồi nó quay lại cắn vào cánh tay anh."
Cô nói rồi quay người đối diện với anh, kéo tay anh ra, tay áo hơi chật, cô không kiên nhẫn, dứt khoát kéo áo anh lên.
Giang Ly cũng rất phối hợp, anh cởi áo khoác ra, cô cởi cúc tay áo sơ mi của anh, lộ ra nơi từng bị sói cắn vẫn còn dấu răng rõ ràng, in thành vết sẹo trên cánh tay anh.
Bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh nhẹ nhàng v.uốt ve trên cánh tay ấy, lúc lướt qua nơi bị thương, chạm vào chỗ in dấu cắn, cô v.uốt ve khe khẽ, tựa như trở lại núi Lĩnh An khi ấy, cô đau lòng đến độ hít thở không thông.
Giang Ly thấy cô bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, biết cô đang chìm đắm trong ký ức, anh giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô: "Không sao đâu, đều đã ổn rồi."
Hốc mắt Dư An An chua xót, cô đột nhiên nhào vào lòng anh, cơ thể cuộn tròn dùng sức trú trong vòng tay anh, đôi tay vòng qua thắt lưng anh, đầu dựa vào ngực anh, rầu rĩ nói: "Chỉ ôm một lát thôi, chỉ một lát, em thật sự rất muốn Tiểu Phong, rất nhớ anh ấy, rất rất nhớ."
Bàn tay Giang Ly nắm chặt thành quyền rồi lại từ từ mở ra, cuối cùng anh chậm rãi đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Vốn dĩ cảm xúc trong lòng như sắp vỡ òa, nhưng khi cảm nhận được sự dịu dàng và cái vỗ về nhẹ nhàng của anh, khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười, hoài niệm vòng ôm ấy vô cùng, cô cũng đã từng rất nhớ, cũng từng tham lam một cái ôm như thế. Cô bỏ cái gối ôm vướng víu ra, cuộn mình lại ôm đầu gối dựa vào lòng ngực anh.
Khi làm động tác ôm đầu gối, váy ngủ rơi từ đầu gối rủ xuống, lộ ra hai chân thon dài, vừa trắng vừa mịn.
Ánh mắt Giang Ly tối sầm, anh vội vàng quay đi, tránh cho ánh nhìn đặt vào đôi chân thon dài ấy. Nhưng cái ấm áp trong lòng ngực khiến anh cảm thấy tham lam, đây là một cảm giác chưa từng có, anh rất muốn ôm lấy cô.
Đột nhiên, Dư An An chui khỏi lòng ngực anh, ngồi sang một bên, kéo chiếc váy ngủ xuống: "Lúc nãy em mới thần giao cách cảm với Tiểu Phong một lúc."
Cảm giác ấm áp đột ngột biến mất khiến Giang Ly cảm thấy trống vắng trong lòng.
Dư An An nhướng mày với anh: "Hửm, có muốn biết là em và Tiểu Phong đã làm gì không?"
Giang Ly hơi khép hờ mắt, Dư An An bĩu môi nói: "Nội tâm diễn vẻ hời hợt, có phải trong lòng đang giãy đành đạch không?"
Sao anh lại cảm giác như thể cô nhóc… Đang trêu chọc mình nhỉ?
Dư An An khẽ ho một tiếng: "Nào, chúng ta tiếp tục kể chuyện, bạn học Giang Ly nên lắng tai nghe cho kỹ, không được ngủ đâu đấy."
"Ngày hôm sau, chúng ta đi chợ, từ nhà chú Phùng đến chợ phải đi một ngày bằng xe bò, cả một ngày đó, suốt một ngày vất vả."
Cô tiếp tục kể, Giang Ly chăm chú lắng nghe, nhưng khi câu chuyện đến lúc về đến Tân Ninh, cô lại phát hiện ra Giang Ly lại ngủ mất rồi.
Dư An An nhẹ nhàng thở dài, cô là thuốc ngủ đó ư: "Bạn học Giang Ly không nghe lời, đừng hòng tốt nghiệp."
Cô đắp chăn cho anh, kéo tay áo sơ mi xuống, đột nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô, lực siết rất mạnh, nhưng không đau.
Giang Ly ngủ thêm hai tiếng nữa, khi tỉnh dậy, Dư An An đang ngồi bên cạnh viết bản thảo.
Anh lại vô tình ngủ quên mất, liên tục ba lần ngủ bên cạnh cô, lại còn ngủ rất thoải mái, không cảm thấy đau đầu gì cả, đúng là khó tin.
Lái xe quay về nhà, anh lại không còn cảm giác buồn ngủ.
Trong đầu anh hiện ra khuôn mặt Dư An An, có cả độ ấm của cô, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng, còn có cả cái ôm ấm áp.
À, còn cả lúc khi cô cắn môi gian xảo.
Hai ngày sau, Đàm Tung bảo Dư An An đến Hoàn Vũ gặp Giang tổng về dự án sinh tồn nơi hoang dã.
Dư An An suy nghĩ một chút rồi bắt xe về nhà. Cô lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, quần ống nhỏ sọc đen trắng và đôi giày cao gót mảnh 6 cm trong tủ, đây là bộ đồ mà cô rất ít khi mặc.
Khi đến văn phòng của Giang Ly, anh đang đọc tài liệu. Cô đứng ở cửa, kéo cổ áo sơ mi ra một chút, để lộ xương quai xanh tinh tế. Trước đây, Tiểu Phong rất thích dùng đầu ngón tay chạm vào đó, Tiểu Phong nói, nó rất đẹp, quyến rũ vô cùng, muốn cắn một cái.
Trong tiềm thức Giang Ly cũng có một phần của Tiểu Phong, cô tin rằng, dù cho "nhóc chó săn" có trở thành "con sói lớn" thì bản chất vẫn không thay đổi.
Giang Ly nhìn thấy cô đứng ở bàn làm việc, có vẻ như cảm nhận được sự khác biệt so với bình thường. Cô trước giờ ít khi mặc kiểu đồ này, thường ngày chỉ mặc đồ thể thao hoặc đồ thoải mái, còn bây giờ, chiếc sơ mi rộng rãi, cổ áo hơi mở một chút, để lộ cần cổ trắng mịn.
Dư An An cắn môi: "Đẹp không?"
Giang Ly hơi nhíu mày, rồi gật đầu.
Dư An An kéo chiếc ghế lại ngồi xuống: “Giang tổng gọi em đến, là muốn nói chuyện công…Hay là chuyện riêng?"
"Không có chuyện gì."
"…"
Giang Ly đặt tài liệu xuống, bắt đầu gõ. Dư An An chống cằm nhìn anh, vừa lúc cửa mở, thư ký mang vào một cốc cà phê cho cô.
Dư An An cảm ơn rồi uống một ngụm nhỏ.
"Không có chuyện gì mà cũng gọi em đến, em nhìn anh thế này chắc chắn là nhớ em rồi."
Giang Ly hơi khựng lại, không nói gì.
Dư An An chu miệng, tên này đang giả bộ tỏ vẻ.
Dư An An uống vài ngụm cà phê, đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra dãy núi xa xôi.
Một lúc sau, Giang Ly lên tiếng: "Xong rồi."
Cô nghe thấy liền quay lại.
"Em nhìn ra rồi, anh tìm em là vì muốn ngủ mà thôi."
Giang Ly đang cầm cốc nước, tay bỗng dừng lại giữa không trung, hình như…Lại bị trêu chọc rồi.
"Thế em kể chuyện cho anh ngủ nha, Giang tổng có muốn trả thêm tiền không? Thời gian kể chuyện ngoài giờ rất đắt đấy."
Giang Ly bật cười: "Láu cá."
"Chỗ anh ngồi có tầm nhìn tốt thật."
“Thỉnh thoảng mệt mỏi, nhìn ra xa cũng thấy đỡ căng thẳng."
"Vậy cả ngày anh làm cái gì đấy?"
"Gần đây đang phát triển một dự án, hơi bận chút."
Dư An An đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Ê, flying panda…"
Cô còn chưa dứt lời đã thấy Giang Ly phun hết nước ra.
Dư An An vội vàng tiến lên, lấy giấy lau cho anh.
Giang Ly tiếp nhận, lúc nãy bị sặc nước, giờ vẫn đang ho khù khụ.
Cô cúi người nhìn anh, thấy anh ho đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, cô cười khúc khích, lấy giấy lau nước trên đùi anh.
Giang Ly cầm giấy che miệng, lại ho khù khụ. Dư An An cúi người trước mặt anh, lúc ấy, cổ áo sơ mi của cô mở rộng, để lộ làn da trắng mịn và phần xương quai xanh vừa xinh đẹp lại quyến rũ. Vị trí của anh vừa vặn nhìn thấy ngực cô, nửa vòng tròn mượt mà như ẩn như hiện, theo nhịp thở phập phồng lên.
Dư An An đột nhiên ngẩng đầu, mắt chạm phải con ngươi của anh, đôi mắt của Giang Ly sâu như một hồ mực, vọng vào đáy mắt cô, nhìn vào như thể muốn hút người khác vào trong.
Cô chớp mắt, rồi từ từ tiến lại gần anh.
Giang Ly nín thở, cảm nhận được hơi thở làm anh cảm thấy yên tâm của cô đang tiến đến rất gần, rất gần.
Dư An An giơ tay, lòng bàn tay chạm nhẹ vào mặt anh: “Nước bắn lên mặt hết rồi.”
Giang Ly đột ngột nắm lấy cổ tay cô, gằn giọng gọi tên cô: "Dư An An."
Cô nhìn anh, chu cái miệng nhỏ: "Sao vậy?"
Anh mím môi, cuối cùng lấy lại khăn giấy từ tay cô: "Không sao, tôi tự làm được."
"Như trẻ con vậy, uống nước mà cũng để bị sặc."
Giang Ly đứng dậy, cởi áo khoác treo lên giá, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng, vai rộng eo thon, chân dài, chậc chậc, quả là quyến rũ chết người.
"Đi thôi." Anh nói.
Dư An An đi theo sau: "Đi đâu?"
“Đi là được." Anh đi tới cửa, Dư An An đột nhiên kéo anh lại, đứng trước mặt anh, tay đặt lên ngực anh, ngước mặt hỏi: "Chu Lệ Lệ có đẹp hay không?"
Giang Ly nhíu mày: "Chu Lệ Lệ là ai?"
Dư An An nghe được câu trả lời như vậy thì đã thỏa mãn.
Cô mỉm cười đầu ngón tay trượt trên ngực anh , cuối cùng vỗ một cái: "Không có gì, một người không liên quan thôi."
Giang Ly hơi nhếch môi: "Có thể đi được chưa?"
Dư An An gật đầu: "Xem anh có trò gì mới mẻ không."
Giang Ly lái xe, hướng đi là về phía Tung Viễn, Dư An An không hỏi anh muốn đi đâu hay đi làm gì.
Đợi xe đi đến một khu vườn hoa, khi dừng lại trước một căn biệt thự, cô theo anh xuống xe.
Giang Ly chạm tay vào ổ quét vân tay, cửa mở ra.
Dư An An đi theo anh ở đằng sau, nhìn kiến trúc căn biệt thực kiểu Âu, bên ngoài rộng độ mấy trăm mét vuông, phòng ốc trống trải, có hơi hiu quạnh.
“Cách công ty cô khá gần, đi làm tan làm cũng tiện, tiết kiệm thời gian công sức.”
“Hả… Là sao cơ?”
“Tiện hơn nơi cô ở cùng Nam Tự nhiều.”
Dư An An đứng trước mặt anh, liếc mắt nhìn anh một cái: “Khi không lại ân cần, chắc chắn có gì đó.”
“Ở đây, cô đi làm cũng tiện, gara có xe, chìa khóa trong ngăn kéo ở cửa, cô cứ tự nhiên.”
“Này, sếp Giang, sao em lại cảm thấy rằng hôm nay anh hơi kỳ lạ vậy nhỉ.” Đột nhiên kêu cô chuyện đến ở cùng với anh, kỳ lạ quá.
“Để tôi giúp cô chuyển nhà, hay là cô tự tìm công ty chuyển nhà?”
“Em nói rồi, muốn dọn đến đây ở cùng sao? Chúng ta trai đơn gái chiếc, có ổn không đấy?” Cô cứng cổ, thở hổn hển một tiếng.
Giang Ly: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không ở đây.”
“...”
“Lúc trước tôi ở đây, nhưng bây giờ thì không được, phòng trống cả, cô yên tâm, những thứ mà cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ, tôi không nghĩ đến.”
“Em thì nghĩ cái gì cơ chứ.” Cô cố ý biện mình, nhưng càng biện minh thì chút tư tâm này như thể bộc lộ hết ra ngoài.
Giang Ly nhướng mày, khóe môi có ý cười vui vẻ.
Dư An An chép miệng: “Được rồi, suy nghĩ của em là muốn ngủ với anh.”
Giang Ly: “...”
Dư An An cũng không định vào ở nhà của anh, ăn cơm chiều xong, khi Giang Ly đưa cô trở về thì lại nhét thẳng chìa khóa vào ty cô.
Cô đến Ninh Hải vẫn chưa tính toán chiếm dụng cái gì của anh, cũng không định để anh thy cô sắp xếp hết tất cả, cô có thể độc lập, cho dù thuê nhà cũng có thể, nhưng mà như Nam Tự nói đấy, cô cảm thấy lại đi thuê nhà thì có hơi không ổn cho lắm.
Anh bảo cô lưu vân tay vào, cô không đồng ý, vậy nên anh lấy chìa khóa đưa cho cô, không ép cô đến nơi kia sống.
Dư An An cầm chìa khóa, trong lòng vui vẻ vô cùng, vui vẻ bởi vì anh ấy quan tâm cô. Cô có thể cảm giác được, anh đang dần nảy sinh tình cảm không giống trước, mà không giống ban đầu kia, lạnh nhạt xa cách.
Cô hiểu, anh cũng đang bước dần về phía cô, bằng thân phận Giang Ly.
Đột nhiên cô giơ tay ra, xoa sườn mặt anh, sau đó áp mình vào sát anh.
Thì thầm bên tai anh bằng ngữ điệu êm ái yểu điệu lại vô cùng quyến rũ: “Cảm ơn, em sẽ nhận lấy.”
Trong sự kinh ngạc của anh, cô xuống xe, mở cửa xe, vẫy tay với anh, cầm túi xách chậm rãi chạy về phía cửa lớn.
Giang Ly có một giấc mơ, trong giấc mơ đều là Dư An An, không thấy rõ cảnh tượng, chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa, thiêu anh nóng bỏng cả lên…