Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 62

Dư An An có một đêm mộng đẹp, nhưng lại không biết rằng trong một căn phòng khác, có một người đàn ông thức trắng đêm không ngủ.
Sáng hôm sau rời giường, cô đến nhà ăn, ánh mắt tìm kiếm Giang Ly nhưng không thấy. Ký ức về đêm qua vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, cô không khỏi phấn chấn.
Ăn xong bữa sáng, chuẩn bị tập trung, ánh mắt liếc về phía cửa tòa nhà, cô thấy Giang Ly đang bước ra, Dư An An không hề nghĩ ngợi, cất bước chạy về phía anh.
Giang Ly thấy Dư An An đến gần, theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng Dư An An lại chạy lại gần, gọi anh lại.
“Ây, anh phải đi rồi à?” Dư An An chạy lại, thở hổn hển hỏi.
Giang Ly gật đầu, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng như núi băng.
“Không ăn sáng à?” Đôi mắt cô sáng lên, lấp lánh như những vì sao.
Giang Ly quay mặt đi: “Không ăn nữa.”
Dư An An thấy anh lạnh lùng, nhưng tâm trạng tốt của cô không kìm được, cô nghiêng đầu, mặt mày đều là ý cười: “Ây da, sao anh lại lạnh lùng như vậy? Hôm qua vẫn còn tốt mà.”
Trong lòng Giang Ly vẫn cảm thấy ngượng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản không gợn sóng: “Công ty còn có việc phải về, cô nhớ cẩn thận, đừng bị thương.”
“Được rồi, lái xe đi đường cẩn thận nhé.”
“Hẹn gặp lại.”
Giang Ly lên xe, Dư An An quay lại điểm tập trung.
Một buổi sáng huấn luyện mở rộng, ngày hôm qua đã mệt đến mức hai chân muốn nhũn â, hôm nay thì hai cái chân như bị rót chì, gần như không còn chút sức lực nào.
Lúc ăn cơm giờ nghỉ trưa, Tằng Tiếu Vi hỏi cô: “Cô nói gì với Giang tổng vậy?”
“Chẳng nói gì cả.”
“Các người quen nhau à?”
“Không quen lắm.” Đúng là không thân thật, cô rất ít biết về Giang Ly.
“Nhưng tôi thấy cô chạy đến nói chuyện với anh ấy mà.”
Lúc này, có người bên cạnh nói chen vào: “Tối qua tôi thấy Giang tổng vào phòng cô đó.”
Dư An An nghe vậy, suýt chút nữa đã bị sặc cơm, vội vàng quay đi che miệng ho khan.
“Cái gì, Giang tổng vào phòng An An tối qua á?” 
Cô vội quay lại, giơ tay bịt miệng người bên cạnh lại: “Nói nhỏ thôi.”
“An An, chuyện là thế nào vậy?”
“Không có chuyện gì cả.” Cô vẫn còn đang ho.
“An An, sẽ không phải là cô vì công ty mà hy sinh bản thân đấy chứ?”
Cô lập tức lắc đầu: “Nói gì vậy, Giang tổng chỉ hỏi tôi về việc sinh tồn nơi hoang dã thôi.”
Dù giọng nói không lớn, nhưng mọi người quanh bàn vẫn nghe rất rõ, ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, vẻ mặt như đang hóng chuyện.
Dư An An nhíu mày, tối qua cô không thấy ai trên hành lang, tại sao vẫn còn có người thấy Giang Ly vào phòng cô chứ?
“Chỉ là nói chuyện về sinh tồn nơi hoang dã thôi, không có gì khác. Tôi đâu có lòng dạ cống hiến chí công vô tư lớn đến vậy, mặc dù Giang tổng đúng là đẹp trai thật.”
Chu Lệ Lệ lạnh lùng nói: “Mọi người đừng nói linh tinh, tránh làm hỏng danh tiếng của An An.”
Đây là lần đầu Dư An An cảm thấy Chu Lệ Lệ cũng hơi lương thiện, nhưng mà câu tiếp theo lại như tát vào mặt cô.
Chu Lệ Lệ lại nói: “Giang tổng sao có thể thích An An được chứ, xung quanh anh ấy có nhiều cô gái xinh đẹp hơn nhiều.”
Dư An An hơi quay đầu, trong lòng thầm rap diss cô gái lòe loẹt này, nhưng ngoài mặt vẫn cười: “Đừng nói tôi, ngay cả Lệ Lệ đây, Giang tổng cũng chẳng để vào mắt ấy chứ.”
Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, quào, hai người này đang có mâu thuẫn à.
Cho đến khi bữa trưa kết thúc, mười mấy người không ai nói gì.
Dư An An nhìn ra được Chu Lệ Lệ tự cho mình là thanh cao, nghĩ rằng dung mạo xinh đẹp là đã hơn người khác một bậc, cũng đã có chủ ý với Giang Ly, nhưng tiếc rằng lần đó, cả đêm Giang Ly cũng không nói với cô ta một câu nào.
Trong lòng cô khinh thường, có khi nào tối qua cô ta lén lút gõ cửa phòng Giang Ly không?
Bốn giờ chiều, hai ngày huấn luyện cuối cùng cũng kết thúc, trên mặt mọi người đều mang vẻ vui sướng chiến thắng, nhưng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi.
Sau khi tập hợp, dựa vào thành tích của từng nhóm, nhóm xuất sắc nhất sẽ được nhận huy chương.
Trong hội nghị nhỏ của Tung Viễn, Đàm Tung nói rằng nhân viên tham gia huấn luyện mở rộng lần này sẽ được nghỉ một ngày để nghỉ ngơi cho tốt.
Dư An An thu dọn đồ đạc, ngồi lên xe của công ty, mọi người khởi hành trở về thành phố.
Xe dừng lại trong sân lớn ở công ty, mọi người tự giải tán, chào tạm biệt nhau.
Dư An An trở về văn phòng, lấy laptop của mình, ngày mai nghỉ, cô có thể viết bản thảo cho núi Lĩnh An.
Ra khỏi văn phòng, cô tình cờ gặp Đàm Tung, anh ấy hỏi: “Về nhà à?”
Dư An An gật đầu.
“Đi thôi, tôi cũng về nhà, cho cô quá giang một đoạn.”
Đi nhờ xe, cô không từ chối, dù sao đây cũng là chuyến xe mà cô đã đi không biết bao nhiêu lần, vừa tiết kiệm sức lực lại còn thoải mái.
Lên xe, họ bắt đầu nói chuyện phiếm.
Trước tiên là nói về những cảm nhận trong buổi huấn luyện, sau đó anh ấy còn quan tâm hỏi cô có mệt lắm không.
Cuối cùng, chủ đề chuyển sang Hoàn Vũ: “Cô có quen Giang tổng không?”
Câu hỏi này đã hỏi trước đó rồi mà, sao giờ lại hỏi lại: “Không quen lắm.”
Đàm Tung cười có phần ngượng ngùng, muốn nói nhưng lại thôi.
“Có phải anh nghe ai đó nói gì không, Giang tổng chỉ đến tìm tôi nói về chuyện núi Lĩnh An, có lẽ cũng có hứng thú, giống như anh đấy, muốn nghe tôi kể chuyện.”
Nói như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Đàm Tung gật đầu, suy nghĩ một lát: “Nếu anh ta có hứng thú với sinh tồn nơi hoang dã, nếu có thể thì cô nói mấy câu, hỏi xem anh ấy có hứng thú không, tháng 5 đi, đến Ký Sơn.”
Dư An An đoán được rằng Đàm Tung sẽ nói như vậy, bởi vì trong đầu anh ấy toàn là dự án, dự án, dự án.
“Ký Sơn, hoang vu vắng vẻ đấy.”
“Sinh tồn nơi hoang dã phải đến như nơi như thế chứ, chẳng lẽ lại đến khu du lịch à, người người đông đúc.”
Dư An An mỉm cười: “Giang tổng chỉ trò chuyện với tôi về núi Lĩnh An, không biết là có hứng thú hay không. Sếp Đàm, có thể để Giám đốc Lý hỏi thử xem, hoặc là tự anh nói chuyện với anh ấy đi. Tôi với Giang tổng cũng không thân thiết lắm đâu.”
“Được, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, nếu anh ấy muốn, tôi sẽ để cô đi.”
“Cảm ơn sếp Đàm đã đề bạt và tín nhiệm.”
“Nói thật, về dự án mở rộng, tôi cũng không có một chút chắc chắn là có thể ký được với Hoàn Vũ, tôi đã ghi nhớ công lao đầu của cô rồi, sẽ không thiếu tiền thưởng cho cô đâu.”
“Cảm ơn sếp Đàm.”
“Có gì cần nói với tôi nhé, mấy hôm trước Mật Tư Vương còn gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, tôi đều khen ngợi cô hết lời.”
“Đợi tôi về Tân Ninh, phải mời Mật Tư Vương ăn một bữa thịnh soạn, cảm ơn cô ấy đã giới thiệu cho tôi công việc tốt như vậy.”
Dư An An về đến nhà, tắm rửa, giặt giũ rồi ngã xuống giường, ngủ một giấc ngon lành.
Cho đến khi trời tối, Nam Tự về nhà, mở cửa phòng cô ra, cô mới tỉnh dậy.
Hai người ăn uống xong xuôi, cô quay về phòng viết bài về núi Lĩnh An.
Giang Ly tăng ca xong thì trở về nhà, mọi người đã ngủ, anh tắm rửa xong, mặc áo ngủ ra ngoài, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh tối qua.
Anh có cảm giác, anh thậm chí… Còn có chút mong chờ.
Anh cảm nhận rõ ràng sự nóng rực của lòng bàn tay mình khi chạm vào eo cô, còn có cả hơi thở của cô, dù anh không quen thuộc, nhưng cơ thể lại rất muốn gần gũi.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, anh là một người đàn ông bình thường, chỉ là trước đây luôn chìm đắm trong công việc, không có quá nhiều phản ứng s.inh lý, nhưng từ khi Dư An An xuất hiện, chẳng hiểu sao anh lại muốn gần gũi.
Giữa đêm tỉnh dậy vì cơn ác mộng, mồ hôi đầy đầu, cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt.
Anh cắn răng chịu đựng cơn đau, nhưng sự đau đớn ngày càng mãnh liệt, giống như bị đâm một mũi, lại như bị vô số áp lực đè lên.
Chịu đựng cơn đau đầu, anh bước xuống giường, lục trong ngăn kéo lấy lọ thuốc mà Dư An An đã đưa cho, đổ ra hai viên.
Trong cốc không có nước, anh bước ra ngoài lấy nước, chưa kịp uống thuốc thì đã nghe tiếng mở cửa ở bên kia.
“Tiểu Ly, lại đau đầu à?” Mẹ Giang cũng ngủ không sâu giấc, nghe thấy tiếng động liền bước ra xem.
“Con không sao đâu mẹ.” Anh nói, vội vàng bỏ thuốc vào miệng, uống nửa cốc nước để thuốc trôi xuống dễ dàng.
Mẹ Giang lại gần, nương theo ánh trăng và ánh sáng từ khu chung cư, đau lòng nói: “Nhiều mồ hôi thế này, có phải đau lắm không?”
“Con đã uống thuốc rồi, một lát nữa là ổn thôi.”
Mẹ Giang kéo anh ngồi xuống sofa, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh. Giang Ly nhận lấy, định tự mình lau, nhưng mà đầu đau như muốn nứt ra, mồ hôi vẫn tuôn ra không ngừng.
Anh nghiến chặt răng, thân người đè nặng lên ghế sofa.
Thấy con trai đau đớn như vậy, mẹ Giang vội vàng gọi xuống dưới: “Lão Lưu, lái xe đến bệnh viện!”
Giang Ly nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, đừng gọi nữa, con đã đến bệnh viện xem thử rồi, không có cách nào đâu, uống thuốc rồi, một lát là con sẽ ổn thôi.”
Tiếng gọi của mẹ Giang rất nhanh đã kéo hết người trong nhà ra, tầng trên tầng dưới, trong đó có Giang Tiểu Nguyên ở tầng trên.
Cô bé chạy xuống, thấy anh trai ngồi trên sofa, mặt mày đau đớn: “Anh, anh ơi, anh bị sao thế?”
Giang Ly chịu đựng cơn đau, lên tiếng: “Chỉ là đau đầu thôi, chút nữa là không sao rồi.”
“So lại đau đầu chứ, có phải dạo này anh nghỉ ngơi không đủ, mệt mỏi quá không?” Giang Tiểu Nguyên lo lắng đi tới đi lui, “Mẹ, trước đây anh con cũng bị đau đầu sao?”
“Sau khi trở về, thỉnh thoảng lại đau đầu. Mẹ đã phát hiện hai lần rồi, thằng bé cứ tự chịu đựng mà không nói với chúng ta.”
Giang Ly thấy tài xế Lưu đi từ dưới lên, vẫy tay: “Chú Lưu, chú về nghỉ ngơi đi, cháu không sao đâu, không cần phải ra ngoài.”
Anh đứng dậy, Giang Tiểu Nguyên đỡ anh: “Anh, anh làm gì vậy, đi bệnh viện xem đi, nhìn anh đau đến mức ướt hết cả áo rồi.”
“Không cần đâu, lát nữa là thuốc sẽ phát huy tác dụng mà.”
Giang Tiểu Nguyên đỡ Giang Ly trở lại phòng, mẹ Giang cũng đi theo.
Giang Ly ngả mình lên giường: “Đánh thức mọi người rồi, mọi người về phòng đi.”
“Mẹ, anh con sao lại như thế vậy?”
“Đau đầu, từ khi từ Tân Ninh trở về là đã có triệu chứng này.” Mẹ Giang ngồi xuống, nắm tay Giang Ly: “Tiểu Ly, mẹ biết con luôn muốn nhớ lại đoạn ký ức kia, nhưng nếu không nhớ ra thì đừng làm khổ bản thân nữa, mẹ đau lòng lắm.”
Giang Ly gật đầu, căn bản là không có sức lực để trả lời.
“Mẹ biết, con không muốn phụ lòng cô gái tên An An đó, nhưng mà con có làm khổ bản thân đến chết cũng chưa chắc sẽ nhớ ra, mẹ thật sự không đành lòng nhìn con chịu đựng như thế.”
Nước mắt của Giang Tiểu Nguyên ầng ậc trong hốc mắt: “Anh, anh đã đau như thế rồi, em tin là chị An An sẽ hiểu cho anh, anh đừng tự làm khổ mình nữa.”
Độ nửa giờ sau, Giang Ly dần chìm vào giấc ngủ.
Dư An An ngủ một giấc ngon lành, không có giấc mơ, thức dậy tự nhiên, tinh thần sảng khoái, chỉ có điều thân thể hơi mỏi sau một ngày vận động cường độ cao.
Cô rời giường, hoạt động chân tay, rửa mặt xong thì chơi với Ngưu Ngưu một lúc.
Ban ngày viết bản thảo, nằm dài trên sofa xem TV, hoàn toàn không biết rằng, Giang Ly – người vừa trải qua một đêm đau đầu, lúc này vẫn đang vô cùng mệt mỏi vẫn phải ở công ty cố gắng làm việc.
***
Liên tiếp vài ngày, Dư An An không gửi tin nhắn cho Giang Ly, mà Giang Ly cũng không gọi điện cho cô.
Cô vẫn đi làm bình thường, Giang Ly thì đi công tác, trở về sau bốn ngày.
Giang Ly cũng không biết mình bị làm sao, đôi khi lại nhìn chằm chằm vào điện thoại suy nghĩ ngơ ngẩn, Mâu Dương phát hiện ra anh đã như vậy vài lần như vậy.
Trêu anh rằng, có phải bị hội chứng yêu đương không.
Anh chưa từng yêu, cũng không hiểu yêu là như thế nào.
Chiều thứ năm, Dư An An nhận được tin nhắn của Giang Ly: Tan làm chưa?
Dư An An đang ngồi trên xe của Đàm Tung về nhà, cô cẩn thận nghiêng điện thoại một chút, sợ Đàm Tung nhìn thấy cô đang nhắn tin Wechat với Giang Ly: Đang trên đường về nhà.
Giang Ly: Tối nay cùng ăn cơm nha.
Dư An An vui vẻ, vậy mà anh ấy lại hẹn mình, như mặt trời mọc từ hướng tây vậy: Được chứ.
Giang Ly: Cô ở đâu, tôi đến đón cô.
Dư An An nhìn xung quanh: Em đang trên đường về, cũng không biết đây là đâu.
Giang Ly: Gặp nhau ở cổng khu chung cư đi.
Dư An An trả lời: Được.
Giang Ly rất ít khi rời khỏi công ty sớm như vậy, hôm nay anh ra sớm, lái xe hướng kia, thực ra là không tiện đường, nhưng nếu như muốn thì như thế nào cũng là tiện.
Hơn mười phút sau, xe dừng lại cách cổng khu chung cư không xa.
Năm phút sau, thấy một chiếc xe Wrangler dừng lại ở cổng, Dư An An bước xuống xe.
Giang Ly nhíu mày, đây không phải xe của Đàm Tung sao, thấy Dư An An đang cười vẫy tay với người trong xe, ánh mắt Giang Ly tối lại, lấy điện thoại ra gọi đi.
Dư An An nghe thấy điện thoại reo, nhìn thấy là Giang Ly, cô mỉm cười với Đàm Tung rồi quay lưng nghe điện thoại.
“Em đến rồi.”
Giang Ly nói: “Tôi thấy rồi.”
Dư An An quay đầu nhìn, thấy xe của anh, cô nói: “Chờ sếp Đàm đi đã.”
Môi mỏng của Giang Ly hơi mím lại: “Cô sợ anh ta nhìn thấy cô gặp tôi sao?”
“Không muốn để anh ấy biết.”
Đôi mắt Giang Ly đen như mực, anh nhìn theo xe của Đàm Tung rời đi, lạnh lùng nói: “Có thể qua đây được rồi.”
Dư An An chờ xe của Đàm Tung đi khuất thì nhanh chân chạy đến: “Em đến rồi, đến rồi đây.”
Lên xe, cả hai cùng lúc ngắt điện thoại, Dư An An mỉm cười với anh: “Hôm nay sao lại muốn rủ em đi ăn vậy, em tưởng anh quên em rồi chứ.”
Giang Ly không nói gì, chỉ khởi động xe rồi lái đi.
Dư An An thấy anh lạnh mặt, cô bĩu môi: “Anh mời em ăn cơm, mặt mày có thể vui vẻ lên được không?”
Giang Ly nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến cô.
Dư An An chậc lưỡi, nghiêng người về phía trước, dịch lên, nghiêng đầu nhìn anh: “Mặt mày khó coi vậy, có phải gần đây ngủ không ngon, lại đau đầu rồi không?”
“Vừa đi công tác về, hơi mệt.”
“Vậy chúng ta chỉ ăn đại gì đó đi, anh về sớm mà nghỉ ngơi.” Hóa ra là vì đi công tác, bảo sao mấy ngày nay không có tin tức, cô cũng bận, nhưng vẫn muốn xem liệu anh có chủ động gọi điện cho cô không.
Giang Ly chọn một nhà hàng Âu, hai người ngồi đối diện, nhất thời không ai nói lời nào.
Dư An An nhận ra Giang Ly có vẻ không vui, nhưng khi hỏi thì anh bảo mệt, nhưng mà có chỗ nào là mệt đâu, đây rõ ràng là không vui vẻ.
Giang Ly ngồi thẳng lưng, hai tay để trên bàn, ánh mắt hơi cúi xuống, không nhìn cô, cũng không nhìn đâu khác.
Cô thầm nghĩ, không biết ai đã chọc giận ông thần này, tức giận còn tìm cô làm gì, trưng cái mặt ra đó, cô cũng không có hứng nhìn.
Khi món bít tết được mang lên, Giang Ly bắt đầu cắt bít tết, từng miếng từng miếng một, mỗi nhát cắt đều rất tinh tế. Cô nhớ lúc trước khi hai người ăn bít tết, Tiểu Phong luôn đút bít tết cho cô ăn.
Cô cắt một miếng nhỏ, đưa đến trước mặt anh.
Giang Ly hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Dư An An ngẩng cằm: “Cho anh ăn.”
“Để tôi tự làm.” Anh cúi đầu, cắt bít tết, nhưng không thấy đưa lên miệng lấy một miếng.
Tay Dư An An dừng giữa không trung, bị từ chối: “Trước đây khi ăn bít tết đều là anh cắt cho em, thấy anh không vui, em cắt cho anh ăn, nhanh lên, ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn.”
“Tâm trạng của tôi vẫn tốt.”
“Lừa ai vậy? Cái mặt anh lạnh như băng nơi bắc cực ấy, nhanh lên, biết bao người đang nhìn như vậy, em giơ tay lâu cũng ngượng lắm đấy.”
Giang Ly hơi ngẩng đầu, muốn hé miệng nhưng lại cảm thấy như vậy thì trẻ con quá, cuối cùng, anh đưa tay nhận lấy cái nĩa của cô, đưa bít tết vào miệng.
Dư An An chống cằm nhìn anh: “Anh sẽ không… Giận em vì chuyện ngày hôm đó chứ?”
Hôm đó chỉ trêu anh một chút thôi, không ngờ lại kết thù lớn như vậy, nhớ dai như vậy sao? Cô cũng không cố ý, nhưng mà…Lúc đó thật sự muốn hôn.
Giang Ly lắc đầu: “Quên rồi.”
Dư An An: “…”
“Quên rồi” là nói cho cô nghe, nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ, thậm chí giờ phút này đây, anh vẫn có thể nhớ rõ ràng và cảm nhận được hơi thở của cô.
Mặc dù nhẹ nhàng, mát mẻ, nhưng lại như một ngọn lửa âm ỉ.
Ăn xong, Giang Ly đưa cô về.
Xe dừng lại ở cổng, Dư An An tháo dây an toàn: “Đừng làm mặt lạnh mãi, anh cười đẹp hơn nhiều đấy.”
“Đàn ông mà đẹp thì có ích gì.”
“Được rồi, anh vui là được.”
Giang Ly tỏ vẻ hời hợt, khi tay cô đang mở cửa, anh bỗng nói: “Ngày nào Đàm Tung cũng đưa cô về à?”
“Gần như là vậy, chỉ cần anh ấy ở công ty, hầu như lúc tan làm đều sẽ đưa em về, bọn em đi cùng đường.”
“Công ty của cô ở đâu?”
“Đường Hàn Lâm, quận Tương Dương.”
“Cũng xa đấy.”
“Ừ, sáng sáu giờ đã phải dậy rồi. Đi cùng xe với anh ấy thì tiết kiệm thời gian, miễn phí mà không ngồi thì ngốc thật.”
“Đi xe thì làm cô thông minh hơn à?”
“Không chọc em mấy câu thì anh sống không vui vẻ à? Đi xe tiết kiệm thời gian và sức lực nhiều, à, đúng rồi, Đàm Tung là một người rất thích sinh tồn nơi hoang dã.” Dư An An hoàn toàn không để ý, Giang Ly hôm nay rất kỳ lạ.
“Lần trước cô kể đến cái nhà gỗ rồi, nói tiếp đi.”
Dư An An lắc đầu: “Không kể.”
Giang Ly hơi nheo mắt, trước đây cô thường kể chuyện cho anh nghe, sao bây giờ lại không kể nữa?
“Em cứ kể chuyện là anh lại ngủ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận