Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 87

Tuy đã gần tối nhưng ở bệnh viện có bác sĩ trực ban, chẳng qua khám khẩn cấp nên Hà Sa Sa thấy rất căng thẳng, cứ nắm chặt tay Dư An An không buông, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Sau khi đi vào, nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo mắt kính, vẻ mặt bình tĩnh cất tiếng hỏi: “Bị gì vậy?”
Hà Sa Sa cắn môi, Dư An An đưa mắt ra hiệu cho cô ấy, cô ấy đành mở miệng: “Có lẽ tôi mang thai. Tôi đã dùng que thử rồi.”
“Khoa sản đã tan làm, chỗ này là để khám khẩn cấp.”
“Tôi biết nhưng vẫn thấy hơi lo lắng.”
“Có những dấu hiệu gì?”
“Không có dấu hiệu gì cả, chỉ là cứ thấy buồn nôn thôi.”
“Phản ứng mang thai rất bình thường, không cần lo.”
Dư An An thấy Nhị Sa ấp a ấp úng thì biết cô ấy sợ hãi quá bèn mở miệng: “Bác sĩ, cậu ấy từng uống thuốc tránh thai, giờ dùng que thử mới biết mang thai lại có dấu hiệu thai nghén, bọn tôi tra trên mạng thấy dùng thuốc tránh thai sẽ ảnh hưởng đến t.ử c.ung dẫn tới sinh non gì gì đó nên rất lo lắng, vậy nên mới tới đây khám xem sao.”
“Nếu cơ thể không sao thì mai đến khoa sản khám đi.”
Thấy bác sĩ nói vậy, Dư An An hỏi: “Uống thuốc tránh thai mà cũng mang thai được thế đứa bé có vấn đề gì không ạ?”
“Thuốc tránh thai không có khả năng tránh thai 100%, cái này rất khó nói, sáng mai qua khoa sản khám đi.”
Hai người quay về, Hà Sa Sa lo lắng sợ hãi không yên, ngồi trên bậc thang im lặng, Dư An An hỏi cô ấy: “Ngày mai chúng ta đến tiếp, giờ cậu vẫn chưa thấy bất ổn chỗ nào nên có lẽ không sao đâu, đừng lo.”
 
Hà Sa Sa không nói lời nào, Dư An An ngồi bên cạnh cô ấy cũng không biết nên làm gì mới ổn, cô không hiểu, cả hai người đều không hiểu.
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên, vừa lấy ra đã thấy màn hình hiện ba chữ Khúc Tinh Vĩ, hai ngày nay anh ấy hay gọi điện tới vài cuộc một ngày.
Cô nhìn Nhị Sa: “Khúc Tinh Vĩ.”
Hà Sa Sa bĩu môi: “Tớ ghét anh ấy.”
 
“Hai chúng ta không có cách nào hết, tất cả chỉ là lo lắng suông, có nên hỏi anh ấy một chút hay không?”
 
“Anh ấy có bệnh tâm thần.”
 
Dư An An gật đầu: “Đúng đúng, là đồ có bệnh tâm thần.”
Cô nhận điện thoại, Khúc Tinh Vĩ hỏi ngay: “Xin lỗi, lại làm phiền cô rồi. Sa Sa có phải thấy khó chịu ở đâu không?”
Dư An An nhìn ra được Khúc Tinh Vĩ thực sự quan tâm đến Nhị Sa, dù bị đả kích bị từ chối liên tiếp nhưng vẫn gọi điện thoại hỏi thăm không ngừng, điều này cho thấy anh ấy thực sự rất thích Nhị Sa.
“Cho anh cơ hội để thể hiện.”
Khúc Tinh Vĩ ngẩn người, Dư An An nói địa chỉ cho anh ấy, trong vòng hai mươi phút mà không thấy mặt thì cô kệ đấy.
Hà Sa Sa nhìn cô: “Cậu bảo anh ấy tới làm gì?”
“Tớ biết cậu ghét anh ấy, nhưng đã tới mức này rồi cậu vẫn muốn tỏ thái độ với người ta à?”
“Vậy tớ nên làm gì đây? Không phải đều do anh ấy hại tớ hay sao?”
“Là do anh ấy làm nên chuyện này cần phải có anh ấy tham gia vào.”
 
“Có cậu là được mà.” Hà Sa Sa buột miệng phàn nàn.
“Cậu thực sự cho rằng tớ có ba đầu sáu tay, tớ toàn năng đấy hả? Nhảm nhí, cũng có chuyện tớ bó tay chứ!”
Hà Sa Sa méo miệng, cười một cái: “Cậu còn biết nói xấu mình cơ à, khí thế trâu bò trước kia đâu rồi?”
“Lúc nên trâu thì phải trâu lúc nên hoang mang thì vẫn phải hoang mang, có đôi khi tớ bí bách cũng tự nói với bản thân nên bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh nếu luống cuống là không nghĩ ra được cách gì hết.”
“Giang Ly đối xử với cậu tốt thật đấy.”
Cô gật đầu: “Hồi trước tớ cũng hay nháo cảm thấy anh ấy không đối xử với tớ tốt bằng Tiểu Phong, sau đó nghĩ mới mới biết khi ấy chẳng qua là do bản thân quá để ý đến anh ấy, cho dù anh ấy là Giang Ly hay Tiểu Phong thì tớ cũng yêu.”
 
Hà Sa Sa ôm cánh tay cô, dựa đầu lên vai cô: “Sau này có phải cậu sẽ ở Ninh Hải không về đây nữa không?”
“Tớ chưa biết nhưng chắc là vậy.” Mới hai ngày không gặp cô đã nhớ anh vô cùng tận rồi.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin: Nhớ anh.
Đầu bên kia rep rất nhanh: Nhớ em, không ngủ được.
Dư An An: Đó là do anh mất ngủ.
Giang Ly: Có em ở đây chất lượng giấc ngủ tốt hẳn ra.
Trong lòng Dư An An thấy ngọt ngào, nhưng vì đang lo lắng cho Nhị Sa nên không có hứng thú mấy: Anh tan làm chưa?
Giang Ly: Anh mới họp xong, ngày mai công bố sản phẩm mới.
Dư An An: Thế anh làm việc đi, chú ý nghỉ ngơi.
Giang Ly: Bên em sao rồi?
Dư An An: Chẳng thế nào cả, không biết nên gì đây.
Giang Ly: Đây không phải là chuyện của một người, nên để hai người họ ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Dư An An: Em mới bảo Khúc Tinh Vĩ đến đây, gặp phải chuyện này em cũng không có cách nào khác lên mạng tra thì toàn những tin tức đáng sợ.
Giang Ly: Đừng tin mấy cái trên mạng, đa số là người rảnh rỗi đôi khi lên đó làm vài cái qua loa thôi.
Dư An An: Em biết.
Giang Ly gửi một bức ảnh qua, khóe miệng Dư An An cong lên, là thỏ con/
Dư An An: Thỏ con vẫn đang ở với Mâu Dương à?
Giang Ly: Anh mang về nhà rồi.
Dư An An: Vậy khi nào em về Ninh Hải sẽ đưa nó về.
Giang Ly: Em muốn đưa nó đi đâu? Em định đưa ‘Tiểu Phong’ đi rồi ném Giang Ly đúng không?
Dư An An chậc lưỡi, dấm này chua ghê, ăn dấm của Tiểu Phong thì thôi đi ngay cả thỏ con cũng không buông tha.
Mới gửi địa chỉ chưa được bao lâu Khúc Tinh Vĩ đã đến, cô vội vàng đứng dậy, Khúc Tinh Vĩ xuống xe chạy về phía Hà Sa Sa, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, nôn nóng cầm lấy bàn tay đang run rẩy hỏi: “Sao vậy em? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?”
Đột nhiên Hà Sa Sa đẩy anh ấy ra: “Không cần anh lo.”
“Sao lại không cần tôi lo, nghe các em nói ở bệnh viện tôi sốt ruột muốn chết, hôm nay thấy em cứ nôn mãi đáng lẽ ra tôi không nên rời đi mới đúng, tôi cứ tưởng em không muốn thấy tôi nên mới đi, đi rồi lại thấy lo, tất cả là do tôi, em đừng giận, nói cho tôi biết rốt cuộc khó chịu ở đâu nào?”
“Tôi khó chịu cái gì chẳng lẽ anh không biết?” Hà Sa Sa vừa nói vừa đỏ mắt, cô ấy sợ, mỗi một giây một phút đều sợ. Từ bé đến lớn cô ấy chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết như này, cô ấy sắp phát điên lên rồi.
“Đừng khóc, có phải dạ dày bị gì không, vốn dĩ dạ dày của em đã kém, gần đây không ăn uống điều độ cộng thêm mấy ngủ, nếu đã đến bệnh viện chắc chắn không phải việc nhỏ.”
Không phải việc nhỏ… Không phải việc nhỏ… Sao nhỏ được chứ, Hà Sa Sa càng nghe càng tức, nắm chặt đôi tay đấm lên người Khúc Tinh Vĩ bùm bụp, Khúc Tinh Vĩ không né để mặc cho cô ấy đấm, chỉ cần cô ấy hết giận thì sao cũng được.
“Nói cho tôi biết em khó chịu ở đâu?”
 
Hà Sa Sa bĩu môi, duỗi tay che mắt, nước mắt cứ tuôn ra như suối, từng giọt từng giọt xẹt qua cằm rơi xuống đùi.
Khúc Tinh Vĩ vội vàng cầm lấy tay cô ấy, duỗi tay lau nước mắt đi: “Đừng khóc ngoan đừng khóc, nói cho tôi nghe xem có chuyện gì nào, Nhị Sa, thấy em khóc là tôi đau muốn chết.”
 
“Em có biết tôi thích em đến mức nào không, cực kỳ cực kỳ thích, tôi chưa bao giờ thích ai như vậy cả, mỗi một hành động mỗi một niềm vui đau khổ của em cũng ảnh hưởng đến tôi, khi em khóc tôi sẽ đau lòng…”
“Anh là đồ ngốc hả, đầu óc của anh bị cương thi ăn mất rồi hả? À không, cương thi chả thèm đầu óc của anh nữa là.” Hà Sa Sa vừa khóc vừa mắng.
Khúc Tinh Vĩ vẫn chưa hiểu chuyện gì đành quay đầu hỏi Dư An An: “Cô ấy bị làm sao thế? Cô mau nói cho tôi biết đi.”
Dư An An chậc lưỡi: “Hai người đúng là trời sinh một đôi, ngu ngốc y chang nhau.”
Hà Sa Sa và Khúc Tinh Vĩ cùng nhìn cô, Dư An An hừ một tiếng: “Thật đó Khúc tổng, tôi cứ tưởng anh xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng chắc sẽ là người có chỉ số IQ vượt bậc, ai ngờ EQ lại thấp đến vậy, còn Nhị Sa nữa trước kia cậu có như này đâu.”
“Cậu mắng tớ?” Hà Sa Sa tức giận: “Vậy mà cậu lại nói chuyện cho anh ấy, Dư An An, cậu muốn tớ tức chết à?”
 
Khúc Tinh Vĩ cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó đành nắm lấy vai Hà Sa Sa, vẻ mặt nôn nóng: “Nói cho tôi biết rốt cuộc em bị gì, em mau nói đi đừng để toi lo lắng, em nói đi.”
“Anh còn hỏi tôi, rõ ràng anh biết tôi mang thai mà còn hỏi tôi bị gì…”
Khúc Tinh Vĩ bị hai chữ mang thai làm cho ngây người, bàn tay đang nắm lấy vai cô ấy càng chặt hơn, sau đó đột nhiên kéo người vào lòng ngực ôm lấy.
 
Anh ấy ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, vui vẻ kinh ngạc, hoảng hốt, đau lòng, tự trách, đủ loại cảm xúc hòa vào nhau khiến anh ấy chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng, sợ bản thân đã nghe lầm.
Hà Sa Sa hết đánh lại đấm, nhưng dù cô ấy có dùng bao nhiêu sức thì Khúc Tinh Vĩ cũng không buông cô ấy ra.
“Anh cút ngay, cút ngay.”
“Chúng ta kết hôn đi Hà Sa Sa, chúng ta kết hôn đi, anh sẽ yêu em cả đời, nếu em cho phép thì kiếp sau anh lại đến nữa, chỉ cần em không chê thì anh sẽ chăm sóc em, đối xử với em tốt hơn trước đây. Anh sẽ không cho em tăng ca, là anh khờ mới nghĩ ra cách đó để giữ em lại bên cạnh mình.”
“Ai mẹ nó muốn gả cho anh, tôi ghét anh.”
“Em đánh đi, em đánh sao cũng được, anh biết hiện giờ em ghét anh, anh cũng sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho em, anh xin em cho anh một cơ hội để chăm sóc cho em và con được không?”
 
“Ai nói muốn đứa bé này, ai nói tôi muốn?”
“Trong khoảng thời gian này anh như người điên, sau khi em đi hồn của anh cũng đi theo em luôn.”
 
Hà Sa Sa vừa khóc vừa đánh cuối cùng mệt mỏi đến mức gác cằm lên vai anh ấy, nước mắt rơi không ngừng: “Đồ lừa đảo, anh là đồ lừa đảo, anh thích tôi là giả, anh chỉ muốn ngủ với tôi thôi.”
“Nếu anh không thích em thì sẽ không ngủ với em, ngủ với em là vì thích em là vì anh yêu em.”
“Tôi không tin, tôi không có chỗ nào tốt cả.” Cô ấy không ngờ Khúc Tinh Vĩ sẽ thích mình, anh ấy đẹp trai giàu có, năng lực mạnh mẽ, còn có rất nhiều người thích vậy nên cô ấy chưa từng nghĩ đến chuyện anh ấy sẽ thích mình.
“Chỗ nào cũng tốt, em không có khuyết điểm.” 
Dư An An đứng một bên trợn mắt đầy bất đắc dĩ, Nhị Sa nói không thích Khúc Tinh Vĩ chẳng qua là thái độ cực đoan sau khi gặp chuyện khó khăn, trước kia lúc nhắc đến Khúc Tinh Vĩ là thao thao bất tuyệt hai mắt sáng ngời không thể lừa được.
Những chuyện khó đỡ liên tiếp xảy ra, khiến cô ấy ngây ngốc, Dư An An hiểu, nếu đổi lại là cô chắc sẽ không khá hơn Nhị Sa là bao.
“Khúc tổng, lời tỏ tình của anh làm tôi nổi hết da gà, nhưng xin lỗi tôi phải làm phiền hai người một chút, trước mắt còn có chuyện quan trọng cần giải quyết.”
Khúc Tinh Vĩ là một người đàn ông nhưng khi tỏ tình như vậy trên mặt cũng xuất hiện vẻ mất tự nhiên, bàn tay ôm chặt người vào lòng không chịu buông, hỏi Dư An An: “Có chuyện gì?”
“Nhị Sa uống thuốc tránh thai nhưng vẫn có thai, mấy tin tức trên mạng đều làm bọn tôi lo lắng cho nên mới đến bệnh viện nhưng bác sĩ khoa sản đã tan làm vì thế không có ai khám cả.”
Cô suy nghĩ một lát rồi nhìn Hà Sa Sa: “Trên mạng nói gì thì cậu tự nói với anh ấy đi.”
Hà Sa Sa lau mặt, nói: “Trên mạng nói có khả năng thai nhi sẽ bị dị tật rồi sinh non nên làm em sợ muốn chết.”
Sắc mặt Khúc Tinh Vĩ nặng nề, cuối cùng vỗ vai cô ấy: “Đừng lo, mọi việc có anh đây, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Ai muốn đối mặt với anh.” Cô nàng rống giận, khí thế không nhỏ đi chút nào.
Khúc Tinh Vĩ chỉ cho cô ấy nói lời hờn dỗi, tâm trạng nặng nề nhưng vẫn vui vẻ cúi đầu hôn lên trán cô ấy một cái.
“Anh làm gì đó?” Cô ấy cắn răng.
Khúc Tinh Vĩ im lặng, lấy điện thoại gọi cho ai đó: “Chúng ta đến bệnh viện, anh có quen một ông chủ bệnh viện tư, chúng ta qua đó đi rồi người ta sẽ sắp xếp bác sĩ khám cho.”
 
Ba người lên xe, Hà Sa Sa và Dư An An ngồi ở ghế sau, Khúc Tinh Vĩ lái xe tầm hai mấy phút là đến nơi, tới bệnh viện tư có tiếng ở Tân Ninh.
Đợi vài phút có một nữ bác sĩ tầm 50 tuổi đến: “Khúc Tinh Vĩ hả? Tôi là chủ nhiệm khoa sản tên Cố Minh Kiệt, ngại quá tôi vừa chạy từ nhà đến đây nên muộn mấy phút, chúng ta lên lầu thôi.”
Đi lên tầng hai, vào trong là khoa sản, sau khi kể hết mọi chuyện Hà Sa Sa mới hỏi: “Thật sự sẽ không sao chứ ạ?”
“Chúng ta làm siêu âm B trước đã.”
 
Siêu âm B cho kết quả mang thai, về phòng khám bệnh, Cố chủ nhiệm nói: “Đầu tiên là loại trừ khả năng mang thai ngoài t.ử c.ung, mầm thai phát triển bình thường.”
“Sau khi uống thuốc mà vẫn có thai thì có vấn đề gì không? Trên mạng nói là có khả năng bị dị tật rồi sẩy thai gì đó.”
Cố chủ nhiệm cười một cái, có thể thấy cô gái này đang rất hoảng sợ: “Đừng tin những gì trên mạng nói phải tin bác sĩ và kết quả kiểm tra, thuốc tránh thai dễ khiến sản phụ mang thai ngoài t.ử c.ung nhất nhưng đã loại trừ được khả năng này, tuy sẽ có ảnh hưởng có điều không hoàn toàn, cho dù không uống thuốc tránh thai thì thai nhi cũng sẽ xuất hiện vấn đề, nếu sinh ra cũng chưa chắc chắn lắm.”
Khúc Tinh Vĩ: “Vậy chúng tôi cần làm gì?”
“Nhất định phải đến kiểm tra đúng kỳ, làm theo lời dặn của bác sĩ, mười hai tuần đi siêu âm B, mười sáu tuần làm sàng lọc hội chứng Down, có điều tôi đề nghị mọi người đâm nước ối để kiểm tra, đây là cách nhanh nhất để sàng lọc xem thai nhi có bị dị tật không.”
“Nếu mọi thứ không có vấn đề?”
“Thì tốt chứ sao, hai mươi tuần làm siêu âm màu 4D là có thể thấy các cơ quan phát triển của thai nhi rồi.”
“Thai phụ sẽ không gặp nguy hiểm gì đúng không?” Điều anh ấy quan tâm nhất chính là Hà Sa Sa.
“Nếu không xuất hiện triệu chứng đau bụng, âm đạo xuất huyết, đến kiểm tra bình thường, lúc nào cũng chú ý đến trạng thái của sản phụ, cần duy trì tâm trạng vui vẻ đừng sầu lo quá mức, tôi làm nghề y nhiều năm đã tiếp nhận mười mấy tình huống kiểu này, chỉ cần thai nhi phát triển bình thường thì sẽ sinh ra một đứa bé khỏe mạnh thôi.” Đây may là bạn của ông chủ nếu là người khác bà ấy chỉ ra quan điểm là xong, giờ có rất nhiều vấn đề về y tế, những chuyện như này cơ bản là bác sĩ sẽ không đưa ra đáp án chính xác.
Đi ra khỏi bệnh viện, Khúc Tinh Vĩ vẫn luôn nắm tay cô ấy, Hà Sa Sa ném đi những anh ấy lại giữ chặt.
“Cách em xa một chút.”
“Hà Sa Sa, cho dù đứa nhỏ này có thể giữ lại hay không thì anh vẫn sẽ ở bên em, tình cảm của anh sẽ không thay đổi.”
Dư An An đứng một bên nhìn, mẹ nó ngọt quá, tuy lo cho Nhị Sa nhưng thấy Khúc Tinh Vĩ đối xử với Nhị Sa rất tốt, cô bèn lấy điện thoại rep Giang Ly: Giang tổng, anh còn dám ăn dấm của thỏ con à?
Giang Ly trả lời rất nhanh: Nhìn đi, em chỉ quan tâm nó chứ có quan tâm gì anh.
Dư An An: Giang tổng, anh đủ rồi đó.
Giang Ly: Dư tiểu thư, mạn phép nói với cô thêm một câu, tôi đảm bảo khi cô về sẽ không thấy ‘Tiểu Phong’ nữa đâu.
Dư An An cắn răng: Anh dám?
Giang Ly: Không dám.
Dư An An cười lả giả: Giang tổng, có lẽ em sẽ về nhanh thôi, anh đừng nhớ em quá nha!
Giang Ly: Hoan nghênh em về với vòng tay của anh.
Dư An An: Giang Ly anh thay đổi rồi.
Giang Ly: Trở nên đẹp trai dịu dàng biết săn sóc đúng không?
Dư An An: Trở, nên, không, biết, xấu, hổ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận