Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 28
Mà Mạnh Lâm cũng nghe được lời của anh, còn bị người ta vây quanh, sắc mặt cô ta nhất thời tái nhợt.
Cô ta cầm túi đi về phía cửa phòng: "Dư An An, cô đi làm còn đưa cả người theo, từ khi nào công ty lại trở thành chỗ ở vậy hả?"
"Cô có thể sa thải tôi." Dư An An không sợ, sa thải cô càng tốt, cô sẽ được nhận tiền bồi thường, cũng không cần phải đắn đo việc có nên từ chức hay không.
"Chúng tôi không sa thải nhân viên mà không có lý do, huống hồ cô vừa mới bị thương trở về. Tôi chỉ nhắc nhở cô, thời gian làm việc phải ra dáng đang làm việc biết chưa hả."
Tiểu Phong cười lạnh: "Họa từ miệng mà ra, cô hiểu mà."
Mạnh Lâm ngẩn người: "Anh dám?"
"Có gì mà tôi không dám?" Tiểu Phong nắm lấy cánh tay An An: "Chỉ sợ em không vui thôi."
Dư An An cố nhịn cười nhưng không nổi, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Mạnh Lâm tức giận đi thẳng tới phòng của Mật Tư Vương: "Sa thải Dư An An."
Từ lâu Mật Tư Vương đã chán ngấy tính khí nóng nảy, ngực thì khủng mà não thì trống không của đại tiểu thư này rồi.
"Sa thải Dư An An? Cô ấy làm sai chuyện gì sao?"
"Ngày nào cũng mang theo người tới công ty, từ khi nào công ty lại trở thành nơi trú ẩn thế hả?"
Mật Tư Vương cười lạnh: "Chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi, An An vừa mới từ Lĩnh An về, tôi không có lý do gì để sa thải cô ấy hết. Lý do cô đưa ra không có căn cứ, kỹ sư đã giúp công ty vượt qua khủng hoảng, qua cầu rút ván, cô nghĩ như vậy có hợp lý không?"
Dư An An nghe những lời này, cô rất ngưỡng mộ Mật Tư Vương vì đã công tư phân minh, năng lực làm việc xuất sắc. Bố Mạnh Lâm chi một số tiền lớn để mời Mật Tư Vương về, chính là vì nhìn trúng khả năng làm việc và mối quan hệ của cô ấy.
Dư An An nhìn về phía Tiểu Phong: "Lúc trước không muốn đưa anh tới đây anh còn không nghe lời em, bây giờ thì hiểu rồi chứ hả. Em đi làm không được mang theo người nhà."
Tiểu Phong hiểu ra, đúng là anh đã gây thêm rắc rối cho An An rồi.
Anh nên tìm một công việc, nhưng ngoại trừ máy tính ra thì anh không biết làm gì khác.
Thành phố điện tử, đúng rồi, có thể tới đó thử xem sao.
Tiểu Phong quyết định, tuần sau An An đi làm, anh sẽ tự mình đi phỏng vấn thử xem.
Mạnh Lâm rất tức giận. Dư An An vừa ra khỏi phòng làm việc của Mật Tư Vương, đồng nghiệp cũng đi tới nhỏ giọng hỏi: "Lại nữa à?"
"Cô ta muốn sa thải tôi." Cô nói.
"Sa thải cô? Sa thải thì sa thải, dù sao cô cũng có tiền, không cần lo vấn đề sinh hoạt phí."
"Chuyện đó khác. Cô ta tự mình sa thải tôi, tôi sẽ được nhận tiền bồi thường, tôi tự mình từ chức mới ngốc."
Đồng nghiệp giơ ngón cái lên: "Chiêu của cô cao tay thật."
"Chiêu của tôi là án binh bất động, xem cô ta định giở trò gì. Làm bà chủ thì giỏi à, tôi ký hợp đồng lao động với công ty rồi."
Cô khó khăn lắm mới tìm được công việc này, khi công ty tới trường tuyển dụng, mấy trăm người tới phỏng vấn, rồi qua một đợt kiểm tra nữa cuối cùng chỉ chọn ra sáu người, đúng là thiên quân vạn mã cầu độc mộc*.
[Thiên quân vạn mã cầu độc mộc*: vô số quân lính chen nhau đi qua một chiếc cầu gỗ, ý nói sự cạnh tranh khốc liệt.]
Với lại cô cũng không hề tức giận, người tức giận là Mạnh Lâm. Muốn mượn cớ để đuổi việc cô, may mà có Mật Tư Vương bảo vệ, ha ha ha ha ha.
Nói chuyện với Mật Tư Vương mấy câu, Mật Tư Vương bảo cô đừng để ý, nhưng chuyện Tiểu Phong đến công ty đúng là ảnh hưởng không tốt thật.
Dư An An hiểu, tuần sau đi làm cô sẽ không đưa Tiểu Phong đi cùng nữa.
Sau khi tan làm, hai người đi thẳng tới quán lẩu.
Lần trước đi ăn lẩu Tiểu Phong cũng nhắc đi nhắc lại mấy lần, mới có mấy ngày mà nói không dưới ba lần.
Dư An An suy nghĩ một lúc rồi gọi cho mẹ: "Mẹ, con tan làm rồi, đang đi ăn lẩu với Tiểu Phong ạ, mẹ đi ăn cùng không ạ?"
"Chú Mạc của con qua vùng khác nay mới về, để khi khác nha con."
"Vậy cũng được, dạo này con ổn, Tiểu Phong cũng ổn, mẹ không cần lo lắng đâu ạ."
"Ở đấy có quen không, nếu thiếu cái gì thì cứ nói cho mẹ nhé, mẹ đang tính hai hôm nữa qua thăm cậu ấy."
"Không cần, không cần đâu ạ, thiếu cái gì con sẽ tự mua bổ sung, mẹ không cần lo cho anh ấy, cứ yên tâm đi ạ." Dư An An rùng mình, tốt nhất là mẹ đừng tới, nếu mà tới thì không chừng sẽ phát hiện ra sơ hở, Tiểu Phong chưa từng ngủ ở đó ngày nào.
"Cũng được, con chăm sóc cho Tiểu Phong nhé, đứa trẻ cũng thật đáng thương."
Vừa cúp điện thoại, Dư An An nhìn về phía Tiểu Phong, Tiểu Phong nhìn cô, một lúc sau mới mở miệng hỏi: "Có phải anh gây rắc rối cho em rồi đúng không, An An."
"Không có, anh nghĩ gì vậy, đi, chúng ta đi ăn lẩu thôi."
Dư An An chọn một quán lẩu cao cấp, sau đó chọn vị trí có chỗ dựa. Quán lẩu này khá ổn, không đông khách lắm, phục vụ cũng tương đối tốt. Dư An An từng tới đây một lần cùng mẹ và chú Mạc.
Đây là lần đầu tiên cô sẵn sàng bỏ tiền ra để ăn lẩu.
"Tiểu Phong, chúng ta có tiền, thích ăn cái gì thì gọi nhé."
Tiểu Phong nhìn thực đơn, cuối cùng đưa cho cô: "Em gọi đi, chọn những món em thích ấy, món em thích chính là món anh thích."
Dư An An chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Ở bên ngoài đừng có nói mấy lời dầu mỡ đó."
Tiểu Phong cong khóe miệng: "Anh thích nói như thế với em."
Dư An An bất đắc dĩ tiếp tục gọi món.
Sau khi gọi món xong, người phục vụ cười trộm với người bên cạnh, cặp đôi này tình cảm thật đấy, người đàn ông rất cưng chiều người phụ nữ.
Mặc dù Tiểu Phong muốn ăn lẩu, nhưng anh liên tục gắp đồ ăn cho cô, cô no tới nỗi sắp không bước nổi nữa.
Ăn xong, hai người đi dạo trên đường, Tiểu Phong nắm lấy cánh tay cô, cô trừng mắt đẩy anh ra.
Tiểu Phong mím môi, tâm trạng chùng xuống, An An thật sự không thích anh nữa rồi.
Đi bộ xong hai người bắt taxi về nhà. Lúc lên tầng, Tiểu Phong kéo cô lên, cô ăn nhiều quá nên không muốn cử động, tính cách như một đứa trẻ con.
Tiểu Phong thích dáng vẻ này của Dư An An, giống như anh lúc nào cũng bám lấy đối phương vậy.
Anh thích loại cảm giác này, giống như lúc ở trong núi sâu, hai người chăm sóc hỗ trợ lẫn nhau.
Về tới nhà, Dư An An đi tắm, sau đó đắp mặt nạ ra ngoài, Tiểu Phong bị dọa giật nảy mình, cái quái gì thế.
Dư An An khịt mũi, nói không rõ ràng: "Chỉ là cái mặt nạ hình gấu trúc thôi mà, có cần phải bày ra biểu cảm như gặp quỷ không vậy."
Tiểu Phong không nói gì, vội vã đi vào phòng tắm, tính cả thời gian gội đầu cũng chỉ mất có năm phút đồng hồ. Vừa ra khỏi phòng tắm, anh cũng học theo Dư An An đắp mặt nạ.
Dư An An vừa quay đầu liền cười lớn. Tiểu Phong đắp mặt nạ nhưng mặt nạ hơi nhỏ, cái đó chỉ thích hợp cho gương mặt nhỏ của phụ nữ thôi. Mặt nạ không phủ được hết mặt mà vẫn để lộ ra một số chỗ.
Hai tay Dư An An giữ mặt nạ, cười đến mức bụng quặn thắt lại.
Tiểu Phong nhìn cô: "Trông có giống quỷ không?"
Dư An An gật đầu: "Vô cùng giống."
"Em cũng thế."
Dư An An hừ một tiếng: "Anh ngứa đòn hả."
Tiểu Phong nghiêng đầu nói: "Em đánh đi."
Cô giơ tay đẩy anh: "Ngồi xuống xem tivi đi."
Tiểu Phong dựa vào vai cô, cơn buồn ngủ ập tới, cơ thể dần dần trượt xuống, cuối cùng tựa đầu vào chân cô ngủ ngon lành.
Dư An An gỡ mặt nạ trên mặt Tiểu Phong ra, ném vào thùng rác rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp mặt anh.
Đường nét khuôn mặt của Tiểu Phong rất đẹp, đôi lông mày sắc nét, đôi mắt đầy sao, chiếc mũi cao thẳng, khi đối mặt với cô, đôi môi mỏng của anh luôn nhếch lên, cô luôn cảm nhận được nụ cười trong ánh mắt.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua mũi, lông mày, mí mắt, sườn mặt, cằm, cuối cùng dừng ở bờ môi mỏng hơi mím của anh.
Đột nhiên Tiểu Phong mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng như màn đêm ở núi Lĩnh Sơn, lạnh lẽo bao trùm.
Dư An An sợ đến nỗi tay trở nên cứng đờ.
Ánh mắt Tiểu Phong từ từ dịu lại, sau đó anh đưa tay nắm lấy tay cô chậm rãi đặt lên mặt mình, khôi phục giọng điệu và thái độ như trước: "Thoải mái quá, em sờ tiếp đi An An."
"Anh làm em sợ đó." Dư An An vỗ đầu anh.
"An An, có một nơi rất đẹp, mai anh sẽ đưa em tới đó."
"Anh biết được nơi nào đẹp sao."
"Mai không cần đi làm, chúng ta cùng đi nhé."
"Đi đâu cơ?"
"Tới đó em sẽ biết."
"Được, xem anh giở trò gì."
Lúc đi ngủ, Dư An An nằm trên giường, Tiểu Phong nằm dưới đất, một tay tựa vào đầu giường nhìn cô.
Cô giả vờ như không thấy rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Tiểu Phong mới chậm rãi đắp chăn cho cô, sau đó hôn lên trán cô.
Dư An An không trừng mắt mắng anh, Tiểu Phong nằm dưới đất vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
***
Hôm sau Dư An An bị Tiểu Phong kéo xuống giường, anh nói đưa cô tới một nơi. Lâu lắm rồi cô mới được ngủ nướng, dù tỉnh dậy có chút tức giận, nhưng nhìn thấy tinh thần phấn khởi của Tiểu Phong, cô miễn cưỡng tha cho anh.
Xuống lầu ăn sáng xong, hai người bắt taxi đi.
Dư An An cảm thấy hơi bối rối trước địa chỉ mà Tiểu Phong đưa tài xế xem, cứ thần thần bí bí, không nói rõ cho cô biết.
Khi xe chạy tới vùng ngoại ô phía nam, Dư An An không biết Tiểu Phong sẽ đưa mình đi đâu, sau gần một giờ lái xe, cô nhận ra đây không phải là khu vực huấn luyện mở rộng ở ngoại ô sao.
Cô từng tới đây với nhóm anh Triệu, nhưng chưa được thử nhảy bungee nên vẫn thấy hơi tiếc.
"Sao anh biết nơi này vậy?"
"Anh thấy trên tạp chí, không phải em muốn nhảy bungee sao, chúng ta cùng nhảy."
Dư An An nhìn anh, Tiểu Phong lúc nào cũng quan tâm tới cô.
Mùa này không có người nhảy bungee, người ở khu dịch vụ nói có thể nhảy bungee, nhưng không có người chơi, nếu muốn chơi phải bỏ thêm tiền.
Tiểu Phong không quan tâm chuyện này, chỉ cần có thể chơi là được, bởi vì anh muốn An An của anh vui vẻ.
Dư An An đứng trên bục nhảy bungee, nhìn mặt nước sông hơi gợn sóng bên dưới. Họ chọn nhảy bungee đôi, Tiểu Phong ôm cô vào lòng.
Dư An An nhìn Tiểu Phong: "Anh có sợ không?"
Tiểu Phong lắc đầu: "Không sợ, có em ở cạnh, cái gì anh cũng tình nguyện làm hết."