Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 53
Giang Ly ăn chiếc bánh sandwich đơn giản Dư An An làm, anh thoáng nhìn qua vẻ mặt vui vẻ của cô, không biết anh đã làm gì mà cô lại nói mình dễ thương nữa.
Từ "dễ thương" chẳng có chút liên quan gì đến anh, thậm chí nghe xong còn cảm thấy nổi da gà.
"Tối qua có người tên Mâu Dương gọi điện cho anh, em gọi anh mãi mà anh không tỉnh."
Giang Ly gật đầu, không nói gì.
"Sau đó anh ấy nhắn tin, nói nếu mà anh không bắt máy thì sẽ báo cảnh sát. Em thấy điện thoại anh cứ reo hết lần này đến lần khác, chắc là lo cho anh, vì thế nên em đã bắt máy."
Cô nói xong nhìn anh với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, em nghe điện thoại mà chưa được sự cho phép của anh."
Giang Ly lắc đầu: "Không sao, chắc do tôi ngủ say quá."
"Không chỉ ngủ say quá đâu, em kéo anh xuống đất mà anh còn không tỉnh kìa."
Giang Ly cũng không hiểu tại sao bản thân lại ngủ say như chết vậy.
"Bình thường anh toàn mất ngủ sao?" Cô vừa nhai bánh mì vừa hỏi anh.
Anh gật đầu, đặt cốc sữa xuống: "Tôi thường xuyên bị mất ngủ, nhưng tối qua ngủ rất ngon, cảm ơn cô."
Dư An An vẫn đang nhai sandwich, nói không rõ ràng: "Anh cảm ơn gì chứ, sàn phòng khách còn không thoải mái bằng giường của anh, ngủ được cũng coi như anh lợi hại đấy."
Giang Ly có chút ngại ngùng, anh ngủ ở nhà Dư An An hai lần, nhưng đúng là chưa bao giờ anh có được giấc ngủ dễ chịu, sảng khoái như vậy, cả người cũng tràn đầy sức lực.
Ăn sáng xong, Dư An An đi rửa bát, sau đó vào phòng ngủ thay quần áo.
Cô vừa ra ngoài thì thấy Giang Ly đã mặc quần áo xong, đang đứng chờ mình.
"Em phải đi làm rồi, nếu anh không có việc gì thì có thể nghỉ ngơi thêm lúc nữa, lúc ra ngoài đóng cửa giúp em là được."
"Không cần, tôi có chuyến bay lúc hai giờ chiều rồi."
Dư An An mím môi: "Em biết anh bận, nhưng cũng không cần phải cố ý tới gặp em làm trì hoãn công việc của anh đâu."
Giang Ly lấy điện thoại ra: "Số điện thoại của cô."
Dư An An hiểu ra, anh muốn lưu số của cô vào điện thoại của anh.
Cô đọc số, Giang Ly bấm số xong rồi nhấn gọi.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số rồi cúp máy, sau đó nhấn lưu, để tên là Giang Ly.
Giang Ly nói: "Đây là số điện thoại của tôi, có việc gì thì cứ gọi thẳng qua số này, lúc nào tôi cũng đem theo bên mình."
Cô gật đầu: "Được."
Anh mở Wechat rồi nói tiếp: "Thêm Wechat đi để có gì liên lạc cũng tiện hơn."
Dư An An hơi nhếch khóe môi: "Em vẫn thích nhắn tin với số tài khoản kia hơn."
Mặc dù cô nói thế nhưng vẫn mở Wechat ra: "Để em quét mã."
Sau khi thêm bạn bè, Dư An An nhìn vào tên Wechat của anh, Giang Ly, khá đơn giản, ảnh đại diện cũng chỉ là hình một chú gấu trúc.
Sau khi kết bạn Wechat xong, hai người cùng nhau xuống lầu.
Đi tới bên đường, Giang Ly nói: "Tôi cũng không gấp lắm, để tôi đưa cô tới công ty."
"Được, dù sao trước đây anh cũng luôn chạy tới đó, em đi làm mà anh cứ đòi đi làm cùng em."
"Đi làm cùng cô?" Lúc trước anh bám lấy cô tới mức đó sao?
"Có đi cùng một lần, sau đó anh toàn tự mình tới, em nói thế nào anh cũng không nghe. Sau đó anh bị tấn công, em không dám để anh ở nhà một mình, công ty cũng có rất nhiều người biết anh."
Lúc này có chiếc xe taxi chạy qua, Dư An An vội vàng vẫy tay.
Xe dừng lại, Dư An An ngồi ghế sau, Giang Ly đứng bên ngoài đặt tay lên cửa nhìn cô.
Thấy anh không ngồi phía trước, cô liền lùi vào trong, lúc này Giang Ly mới lên xe.
Dư An An báo địa chỉ, tài xế bắt đầu chạy.
Hai người ngồi rất gần nhau, thân hình Giang Ly cao lớn, ngồi ở ghế sau của taxi mà đầu gần chạm nóc xe, đầu gối chạm vào lưng ghế trước, nhìn anh không được thoải mái cho lắm.
Dư An An xoay chân sang một bên: "Anh đặt chân sang một bên thế này đi."
Giang Ly xoay người, hai người ngồi dựa sát vào nhau. Tư thế này nhìn cũng khá thú vị ấy.
Lái xe chưa đến hai mươi phút đã đến tầng dưới của công ty, Dư An An lấy tiền, Giang Ly trực tiếp trả tiền xe.
Cô cũng không so đo với anh, mở cửa xuống xe, Giang Ly cũng đi theo.
"Sao hả, anh tính đi lên cùng em à." Cô nói đùa.
Giang Ly cũng cười theo: "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Dư An An nói xong xoay người đi về phía cửa tòa nhà, tình cờ thế nào lại gặp phải Từ Nham.
Từ Nham gọi cô lại, Dư An An cười lạnh: "Có chuyện gì không chủ biên Từ."
"Chuyện hôm qua tôi nói rất nghiêm túc."
"Anh lấy đâu ra tự tin cho rằng tôi với anh sẽ làm lành vậy hả?" Đúng là nực cười, không biết gần đây não của Từ Nham có bị thắt nút hay không mà lại rơi vào hiểu lầm như vậy, hoặc là bị Mạnh Lâm làm tổn thương nên mới muốn tìm sự an ủi về mặt tâm lý.
"Không phải lúc trước chúng ta vẫn rất tốt sao?"
Cô đi vào bên trong, Từ Nham đi theo phía sau cô, Dư An An lạnh lùng nói: "Chủ biên Từ, lối đi rộng như vậy, anh tránh xa tôi ra một chút được không."
"Em thà ở bên cái tên ngốc kia cũng không muốn ở bên cạnh tôi sao? Tôi hiểu chuyện hơn, không hiểu em đang nghĩ gì nữa. Tôi cũng giải thích rất nhiều lần là tôi và Mạnh Lâm không hề có quan hệ gì hết."
Dư An An sắp phát điên. Đây là lần đầu tiên cô bị ai đó quấy rầy, hơn nữa người đó lại là tên cặn bã ghê tởm nữa.
"Đừng để tôi nghe thấy từ "tên ngốc" phát ra từ miệng anh lần nữa, nếu không nắm đấm này không phải để trang trí đâu. Còn nữa, tôi không muốn nói chuyện với anh, đống tiền anh tiết kiệm được chẳng ai muốn thừa kế cả, làm phiền anh đừng tự tin mù quáng như thế. Lúc trước tôi mù mới nhìn trúng anh, bây giờ tôi không còn mù quáng nữa đâu."
Thang máy đến, mọi người chen chúc trong thang máy. Dư An An dựa vào góc, đứng cách xa Từ Nham, cô thực sự cảm thấy vô cùng phiền phức.
Giang Ly đứng bên đường nhìn Dư An An đi vào, anh cũng nhìn thấy người đàn ông đang đứng nói chuyện với Dư An An, chính là người hôm qua cứ bám theo cô lúc tan làm.
Anh khẽ cau mày, cảm thấy người đàn ông này rất đáng bị đánh.
Nhưng anh không có lý do để đánh người, anh cũng không phải kiểu đàn ông bốc đồng, tại sao lại nảy ra suy nghĩ như thế nhỉ, đúng là kỳ quái.
Dư An An vừa vào cửa công ty đã bắt gặp Hứa Hoan Hoan, Hứa Hoan Hoan liền kéo tay cô: "Tiểu Phong tới đón cô cơ đấy, chậc chậc, đẹp trai hơn trước rồi đó, trông nhìn càng ngày càng bắt mắt, nhìn còn giống tổng tài ấy chứ."
"Mắt cô ngoài trai đẹp ra thì không nhìn những thứ khác hả?"
"Những thứ đẹp đẽ luôn bổ mắt bổ tâm mà, ai lại muốn nhìn quả dưa cong queo, nứt nẻ khiến bản thân buồn nôn chứ."
"Cô mà coi trọng ngoại hình như thế là không được đâu."
"Cô mà không coi trọng, vậy Tiểu Phong không đẹp trai cô có ở bên anh ấy không?"
"Lúc tôi mới gặp anh ấy, anh ấy không đẹp trai tí nào, điều này chứng minh tôi không hề coi trọng vẻ bề ngoài mà còn quan tâm đến vẻ đẹp tâm hồn nữa."
Hứa Hoan Hoan bĩu môi, đẩy cô một cái: "Tâm hồn đẹp, tôi thấy tâm cô chả đẹp tí nào."
Dư An An mỉm cười quay về chỗ ngồi, lấy điện thoại ra lượn một vòng trang cá nhân của Giang Ly.
Anh đúng là kiểu người nhàm chán, tin đăng gần đây nhất là vào tuần trước, ở Mỹ.
Cô kéo lên xem tiếp, chính là vào tháng ba năm ngoái, cũng là thời điểm trước khi anh mất tích một tháng, nội dung vẫn là về công ty.
Cuối cùng cô tìm được một bức ảnh. Đó là bức ảnh được người khác chụp lúc đi leo núi cách đây hai năm. Dù không nhìn rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp hoang dã và tiêu sái của anh.
Mười hai giờ ba mươi phút trưa, cô nhận được tin nhắn của Giang Ly: Lên máy bay rồi.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho cô, cô cảm thấy rất cảm động. Cô đáp lại hai chữ: Bình an.
Giang Ly xuống máy bay, xe công ty đã đợi anh ở cổng sân bay.
Anh lên xe đi thẳng đến công ty.
Biết tin Giang Ly quay về công ty, Mâu Dương lập tức phấn khích chạy qua, vừa mở cửa đã nhìn thấy Giang Ly mặc bộ quần áo thường ngày, đang ngồi trước bàn làm việc nhìn máy tính.
"Ly của tôi ơi, cậu mau nói cho tôi biết có phải cậu có người phụ nữ nào ở Tân Ninh đúng không?"
Giang Ly tặc lưỡi: "Cậu rảnh đến vậy sao?"
"Không rảnh, dù có trăm công nghìn việc vẫn phải quan tâm cậu một chút."
Giang Ly không nói gì, chỉ gõ bàn phím.
Mâu Dương kéo ghế ngồi đối diện anh, thấy anh không để ý tới mình, anh ấy liền nghiêng người vỗ vỗ bàn tay bận rộn của anh: "Nói đi, người phụ nữ kia là ai."
Giang Ly nghe thấy giọng điệu của Mâu Dương, rõ ràng có chút tức giận: "Sao hả?"
"Cô gái đó cũng không vừa đâu, dám đùa giỡn tôi."
Giang Ly nghe vậy đáp: "Đùa giỡn cậu? Tôi không nghĩ vậy, tính cách cô ấy có vẻ khá hòa nhã."
"Cô ấy là ai hả, cậu mau nói đi, tôi tò mò cả đêm rồi. Cậu mà không nói là tôi cũng mất ngủ giống cậu mất."
Giang Ly thấy cậu bạn quấy rầy không ngừng, anh chỉ đành nói: "Cô ấy là Dư An An, cô ấy đã cứu tôi khỏi núi Lĩnh An, sau đó tôi và cô ấy sống ở Tân Ninh."
"Lúc hồi phục trí nhớ thì tôi quên mất cô ấy."
"Hai người có quan hệ gì?" Mâu Dương không nhịn được hỏi.
"Quan hệ tình yêu, nhưng bây giờ tôi không cảm nhận được gì hết."
"Mẹ kiếp, hai người yêu nhau, xong cậu quên cô ấy, giờ biến thành cậu đá cô ấy à."
Giang Ly đỡ chán, mờ mịt đáp: "Không còn cách nào khác, tôi không nhớ chút gì về cô ấy hết."
"Cậu cũng đừng tự trách mình, đây cũng không phải điều cậu muốn, có lẽ sẽ từ từ nhớ ra thôi."
Giang Ly nhún vai: "Hỏi xong rồi, thì ra ngoài đi."
"Khoan đã, hôm qua cậu ngủ say như chết ở nhà cô ấy, tôi hỏi cậu, ngủ ở nhà cô ấy ngon lắm sao?"
Sắc mặt Giang Ly trở nên lạnh lẽo: "Cút."
"Xem kìa, bị tôi đoán trúng rồi đúng không, nhất định là ngủ ở nhà cô ấy thoải mái, hay là ngủ cùng cô ấy thoải mái?"
Giang Ly vơ lấy tập văn kiện trên bàn ném về phía Mâu Dương, Mâu Dương cười đen tối khó khăn né tránh, sau đó nhặt văn kiện lên ném lên bàn: "Ngủ cùng với gái thì có gì mà phải ngại, à đúng rồi, lúc trước cậu chưa từng ngủ với cô ấy."
Giang Ly đập mạnh tay xuống bàn, lực tay rất lớn khiến văn kiện trên bàn cũng bị rung lên.
Mâu Dương như gắn động cơ dưới chân, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, lúc đóng cửa còn không quên nói thêm một câu: "Ngủ xong cảm thấy thế nào hả, sướng không?"
Giang Ly đột ngột đứng dậy, hơi thở lạnh như băng: "Cậu muốn chết à, ngày mai tôi cho cậu nghỉ phép một ngày."
Mâu Dương bất giác rùng mình, đóng sầm cửa lại. Anh ấy không muốn bị đánh, thân thủ của Giang Ly có thể lấy được mạng anh ấy mất.
Giang Ly gửi tin nhắn cho Dư An An: Tới rồi.
Lúc Dư An An nhận được tin nhắn, trái tim cô như đập loạn nhịp. Đột nhiên cô cảm thấy lần này tính cách Giang Ly thay đổi hoàn toàn, lúc lên máy bay cũng báo cáo, lúc tới nơi cũng báo cáo.
Cô cắn môi, không ngăn được niềm vui nho nhỏ trong lòng.
Đặc biệt là đêm qua, trong tiềm thức anh cũng dựa dẫm vào cô i hệt như Tiểu Phong.
Cô nhắn tin trả lời lại: Tới nhà rồi hả?
Giang Ly: đang ở công ty.
Dư An An: Bình thường anh không nghỉ ngơi sao?
Giang Ly: Hầu như là không.
Dư An An: Nhàm chán.
Đôi mắt đen láy của Giang Ly nhìn chằm chằm vào hai chữ trên màn hình, nhàm chán? Ý là nói anh nhàm chán á?