Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 34

“Đàn ông nói thì phải giữ lời, nếu anh gạt em, em sẽ đuổi anh ra khỏi nhà.”
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Anh đã đồng ý với em rồi. An An, em cũng thích anh, anh rất vui.” Tiểu Phong nói, anh bế cô lên rồi quay vòng vòng trong phòng.
Sau khi xoay mấy vòng, thể lực có hơi yếu dần, anh ném cô lên giường, sau đó mình thì như con bạch tuộc quấn trên người cô.
Dư An An thở dài một tiếng, cô liếc mắt nhìn về phía mái tóc cụt ngủn của anh rồi trợn trắng mắt. Chuyện ở núi Lĩnh Sơn thật sự rất quan trọng đối với cô, Tiểu Phong cũng trở thành một phần trong mạng sống mà cô không thể vứt bỏ được.
Cho nên, thích thì cứ thích đi, ai kêu cô thật sự thích đồ ngốc này chứ, chỉ biết trách mình thôi.
“An An, anh có nặng không, có đè em đau không?” Tất cả trọng lượng của Tiểu Phong đều đè trên người cô, anh đẩy đẩy cơ thể như muốn bớt đi cảm giác khô nóng.
“Nặng, mau xuống đi.” Má cô hơi nóng lên, có thể do cảm nhận được nhiệt độ bên má, cho dù cô có trái tim cứng rắn đi nữa thì cũng không thể chịu đựng được việc xấu hổ này.
Tiểu Phong ừm một tiếng, anh xoay người một cái lăn từ trên người cô xuống. Sau đó nhân cơ hội kéo Dư An An đang từ nằm thẳng biến thành tư thế nằm cong người, hơn nữa còn ghé lên người anh.
Cô chống người dậy, duỗi tay nhéo vành tai của anh: “Lại bắt đầu vênh váo rồi đấy.”
“An An, An An, An An của anh, em là của anh.”
“Vâng vâng vâng, em là của anh, nhớ kỹ, anh cũng là của em. Nếu anh dám nuốt lời, bà đây sẽ không để anh yên đâu.”
Dư An An nói xong rồi lấy điện thoại từ cạnh giường qua, đập anh một cái: “Nói, anh là của em.”
“Anh là của An An.” Đuôi lông mày của Tiểu Phong hếch lên, cảm xúc hưng phấn lộ hết ra ngoài, tuy sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng sự vui vẻ lại tràn đầy khắp khuôn mặt. Hạnh phúc, chính là như thế.
“Tiếp tục nói, anh là của Dư An An, nếu sau này anh đối xử với em không tốt, em sẽ đuổi anh ra khỏi cửa.”
Tiểu Phong lập tức nói lại: “Anh là của Dư An An, An An cũng là của anh, nếu anh đối xử với An An không tốt sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Sao anh có thể đối xử với An An không tốt được chứ, anh thích An An nhất mà.”
Anh nói xong thì kéo cô vào trong ngực, hai người đối diện với máy ảnh, Tiểu Phong hôn mạnh một cái lên trán cô: “Anh thích An An rất lâu rồi, hôm nay An An cuối cùng cũng đồng ý nói thích anh. Anh rất vui.” Anh nói xong còn hỏi cô: “Cái này là để ghi chép lại à?”
“Đúng vậy, là bản ghi chép câu chuyện của chúng ta.” Cô nói.
Tiểu Phong nhìn màn hình, trên màn hình có hai người đều đang nở nụ cười, anh nói: “Anh thích An An, anh thích An An, anh thích Dư An An. Anh là của An An, anh là của Dư An An. An An nói em ấy thích anh, An An cuối cùng cũng thích anh rồi…”
Nhìn Tiểu Phong trên màn hình cười ngây ngô, trái tim cô như bừng sáng. Dư An An kéo mặt anh qua, hôn một cái lên má anh: “Đây là khen thưởng, phải ngoan ngoãn nghe lời đó.”
“An An, anh muốn được khen thưởng nữa.” Tiểu Phong nói, chu miệng lên thò qua muốn hôn hôn.
“Mơ đẹp đấy, không hôn.” Dư An An đẩy anh đi.
“Hôn một chút đi, An An hôn một chút thôi.”
“Không hôn.”
“Hôn một chút thôi.”
“Không hôn.” Tiểu Phong ném điện thoại qua một bên, cơ thể nhào lên.
Cơ thể khổng lồ như động vật của Tiểu Phong khiến cô có chút khó đỡ, cô duỗi tay đẩy anh, anh lại lấn lên phía trước. Cuối cùng vẫn bị anh hôn, hôn đến mức mơ mơ màng màng. Trong không khí còn lưu lại tiếng thở dốc và cả hơi thở ngọt ngào.
Nói ra hết, cũng nói rõ hết mọi chuyện, trái tim chớp mắt sáng rực. Cô chỉ hy vọng Tiểu Phong có thể sống tốt, khỏe mạnh bình an, vậy đã đủ rồi. Còn về phần trí nhớ, quan tâm hắn nhớ ra hay không làm gì, nhớ không ra thì nhớ không ra thôi, mặc kệ nó, sống tốt qua một ngày thì một ngày.
Nhưng cô hy vọng, nếu có một ngày Tiểu Phong khôi phục trí nhớ, hy vọng anh vẫn có thể đối xử với cô tốt như vậy.
Nếu anh dám đối xử với cô không tốt, Dư An An nắm nắm tay lại, đấm một phát thật mạnh lên bả vai của Tiểu Phong. Tiểu Phong còn đang cười ngu ngơ đột nhiên bị đấm một cái, có chút khó hiểu.
“An An, em đánh anh làm gì?”
“Nếu sau này anh đối xử với em không tốt, em gặp anh một lần sẽ đánh anh một lần. Nhớ đó.”
Tiểu Phong cầm điện thoại, video vẫn đang quay, vừa rồi cái hôn ngại ngùng kia cũng đều ghi cả âm thanh vào. Tiểu Phong nói về phía màn hình: “Nếu sau nay anh đối xử với An An không tốt, An An gặp một lần sẽ đánh anh một lần. Đây là chứng cứ.”
Dư An An nhìn màn hình, chỉ vào Tiểu Phong: “Đây là do anh nói đấy nhé.”
Tiểu Phong gật mạnh đầu một cái, sau đó chợt hôn một cái lên môi cô. Dư An An cắn răng, cái tên này mãi không thôi.
Tuy Tiểu Phong đau đầu nhưng tâm trạng lại không tệ. Chỉ cần hơi giảm bớt chút thì sẽ vây quanh bên cạnh cô, gọi An An, An An không thôi. Hoặc có lúc sẽ bất ngờ hôn trộm cô một cái.
Dư An An cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Phong, thật sự là quá đáng yêu.
Hai người cùng nhau vây lại trong bếp nấu bữa tối, Tiểu Phong cướp việc đòi làm, cô đành đứng bên cạnh nhìn anh. Trong nhà có một người đàn ông cao lớn đẹp trai như vậy, đôi khi sẽ lộ ra bắp tay lớn kia, cơ bụng tám múi cho cô nhìn.
Cô có ý xấu vươn tay ra, chọc chọc trên cơ bụng của anh.
“An An, em thích cái này à?” Tiểu Phong thấy cô có vẻ rất thích cơ bụng của mình, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn một cái, đôi khi sẽ chọc một chút.
“Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, không có việc gì thì luyện tập chút đi, nếu không khối cơ bụng tám múi này sẽ biến thành một múi đó, xấu chết.”
“Vậy ăn cơm xong sẽ luyện tập.”
“Có thời gian em sẽ dẫn anh đi leo núi. Em là hội viên trong câu lạc bộ leo núi đó, anh Triệu mà anh đã gặp chính là đội trưởng, về mặt này rất lợi hại.”
“Được, chúng ta cùng nhau đi.”
 
Tuy Tiểu Phong mới đến thành phố không được bao lâu nhưng tay nghề nấu nướng cũng có chút tiến bộ. Dư An An uống canh do anh làm, mùi vị đúng là không tệ, món súp lơ xanh xào với tôm bóc vỏ đặt trên bàn cũng rất lịch sự, màu sắc kết hợp không tệ. “Anh học khi nào vậy?”
“Ở công viên anh có quen một chú này, là chú ấy dạy cho anh.”
“Ồ, ở công viên còn quen một chú à, còn có thể học mấy cái này, cũng không tệ đấy chứ.”
“Nhà chú ấy có một con chó Husky, rất đần.”
“Husky nào cũng chỉ có vẻ ngoài, Husky bây giờ đều chỉ biết giả vờ đáng yêu với đùa nghịch. Anh rất giống Husky đấy, cơ thể thì lớn, thích tỏ ra đáng yêu, làm nũng.”
Tiểu Phong bị An An nói như thế cũng có chút xấu hổ: “An An, anh chỉ làm như thế với em thôi.”
“Vâng vâng vâng, lại tỏ ra đáng yêu cho em nhìn cái nào.”
Giả vờ đáng yêu thôi mà, Tiểu Phong đứng thẳng người lên phía trước, ôm lấy mặt cô, đột nhiên hôn lên một cái.
***
Hôm qua nghỉ không lý do nên cô đến tìm Mật Tư Vương để giải thích, Mật Tư Vương không nói gì mà kêu cô chuẩn bị bản thảo về những ngày cô rơi xuống núi Lĩnh An.
Hai ngày nay Mạnh Lâm cũng không đến nữa, bị người ta chế giễu nào còn mặt mũi mà đến nữa chứ.
Buổi chiều, người vào cửa có một đôi vợ chồng nhìn có lẽ hơn năm mười tuổi, ăn mặc bình thường. Dư An An nghe quầy lễ tân hỏi chuyện nên nhìn qua rồi vội vàng giấu đầu đi. Đây là bố mẹ của Từ Nham, cô đã nhìn qua ảnh chụp của bọn họ.
Hứa Hoan Hoan dẫn hai người đến văn phòng, Dư An An vội vàng chạy qua, kéo lấy tay của Hứa Hoan Hoan: “Nào nào, đến xem náo nhiệt thôi.”
Bên trong lập tức vang lên tiếng vỗ bàn cái rầm một cái, sau đó người đàn ông lớn tuổi kia cực kỳ tự tin và giận dữ mở miệng: “Từ Nham, mày nên giải thích thế nào cho bố đây.”
Từ Nham vẻ mặt ngơ ngác: “Bố, sao vậy ạ? Sao ngài và mẹ lại đột nhiên đến Tân Ninh thế.”
“Mày ngoan ngoãn giải thích cho bố biết.”
Sau đó Từ Nham cầm điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, anh ta cũng đần người ra. Người đàn ông trên ảnh chụp đúng là anh ta, nhưng người phụ nữ bên cạnh là ai chứ.
“Bố, con không quen người này.”
“Không quen, hay lắm thằng nhóc nhà mày, còn giả vờ ngu ngô với bố. Chẳng trách mày lại thăng tiến nhanh ở công ty như vậy, hóa ra là làm chuyện thô bỉ như này. Từ Nham, mặt mũi tổ tông của nhà họ Từ đều bị mày làm mất sạch rồi.”
“Bố à, con thật sự không biết người kia là ai mà.”
“Mày tìm phụ nữ bố mẹ không quan tân, mày cũng đến lúc nên tìm bạn gái rồi. Nhưng ở bên một bà già như thế, mày nhìn tuổi tác người phụ nữ đó đi, hơn bốn mươi, mày thật sự muốn chọc bố tức chết mà.”
Từ Nham cố gắng giải thích: “Bố à, bố nhất định là bị người ta lừa rồi, con thật sự không biết người này mà. Hơn nữa, con ở công ty thăng tiến nhanh như vậy đều là dựa vào sự cố gắng của con, con tăng ca thức đêm để tranh giành được, hoàn toàn không liên quan đến mấy cái này.”
“Vậy tấm ảnh đó là sao?”
“Hiện tại máy tính có kỹ thuật chỉnh sửa cực kỳ cao, hình ảnh được cắt ghép như vậy Dư An An hiểu rất rõ. Bọn con chia tay, cô ấy không cam lòng, muốn cứu vãn nhưng con không đồng ý, cho nên cô ấy mới làm ra chuyện như thế.”
Tuy rằng Dư An An chưa từng nhìn thấy bố mẹ của Từ Nham nhưng điện thoại cũng đã gọi qua rồi, quan hệ bạn bè nam nữ cũng đã làm rõ, cho nên người lớn hai nhà cũng đều biết chuyện của bọn họ.
Bố Từ nghe vậy thì nghĩ, có lẽ đúng là hiểu lầm rồi.
Hứa Hoan Hoan nhìn về phía Dư An An: “Đúng là do cậu làm.”
Dư An An nhún vai: “Tuy rằng không gây nên chuyện ầm ĩ to lớn gì nhưng để bọn họ mệt mỏi chút cũng tốt. Ai kêu Từ Nham ngu dốt đó kể chuyện tớ với Tiểu Phong ở bên nhau cho mẹ tớ biết cơ chứ, hại tớ bị mẹ hung dữ chạy đến chất vấn tớ.”
“Tiếc là cứ như thế cũng không giải quyết được gì.” Hứa Hoan Hoan cảm thấy đáng tiếc. Từ Nham đúng là đồ khốn, ra vẻ đứng đắn, thật kinh tởm.
Dư An An bĩu môi: “Không sao hết, tương lai còn dài mà.”
Cô quay lại chỗ mình ngồi xuống, tiếp tục viết nốt bản thảo. Một lúc sau, cửa văn phòng của Từ Nham được đẩy ra, ba người cùng nhau đi ra ngoài. Đi đến cửa thì gặp được người phụ nữ hơn bốn mươi chăm sóc da dẻ cẩn thận, ăn mặc nghiêm túc đang đi đến gần. Ngay lúc hai ông bà nhìn thấy người đó đều sửng sốt.
Bố Từ tức giận đến mức hai tay đều run lên, ông ta quay đầu tát chát một cái vào mặt của Từ Nham. 
 

Bạn cần đăng nhập để bình luận