Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 75
Cô không giữ vững cơ thể, trực tiếp ngã thẳng lên người anh. Cánh tay của anh quấn chặt lấy người cô, cô giãy giụa nhưng cũng không mạnh bằng sức anh, chỉ có thể vung nắm đấm lên, đánh từng cái vào ngực anh.
Anh không động đậy, để mặc cô đánh xuống từng cái một.
Cánh tay càng ôm chặt lấy người cô, ánh mắt nhìn cái đầu nhỏ trên ngực mình, khóe môi hiện lên ý cười ấm áp.
Dư An An cắn môi, trái tim sợ hãi cả ngày gần như đã tiêu tốn gần hết sức lực của cô. Cô sợ lắm, sợ muốn chết, sợ anh bị thương, sợ anh bị đau.
Cô cắn môi, bĩu môi, nước mắt không kiềm chế được mà che mờ đôi mắt.
Lúc trước nhiều người như thế, cô vẫn luôn kiềm chế. Bây giờ không có ai, cô không cần phải kiềm chế nữa.
Nước mắt lộp bộp rơi xuống, chỉ một lúc sau đã ướt hết vạt áo trước ngực anh.
Giang Ly biết cô bị dọa sợ, cô nhìn thì có vẻ bình tĩnh làm sạch miệng vết thương cho anh, nhưng khi đó anh biết, đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, mỗi một lần đặt tay làm đều phải kiềm chế sự run rẩy. Rõ ràng anh cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi truyền từ đầu ngón tay của cô đến.
Cô quan tâm anh như thế, cho dù là Tiểu Phong hay là anh, anh đều thấy đủ rồi.
Lòng bàn tay to rộng khẽ xoa xoa lưng cho cô: “Không nhìn thấy nhưng không phải rắn độc đâu, miệng vết thương cũng được xử lý rồi, em đừng lo lắng.”
Dư An An không khỏi lắc đầu. Cô mặc kệ đó có phải rắn độc hay không, cho dù không có độc cô cũng sợ muốn chết.
“Được rồi, đừng khóc.”
“Em nhịn lâu như thế, bây giờ không có ai, em khóc một chút cũng chẳng có ai cười em.”
“Em khóc, anh đau lòng.”
“Em đau lòng, mới khóc.”
Giang Ly nghe vậy, ý cười trong đôi mắt càng sâu thêm mấy phần. Anh giơ tay xoa đầu cô, nhìn đôi mắt đầy nước của cô, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.
Đầu ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, nước mắt của cô vẫn không nhịn được mà rơi xuống.
Anh nâng mặt cô lên, từng chút một đến gần. Hô hấp đan xen, hơi thở ấm nóng ẩm ướt phả ra trên da thịt của cô, môi càng ngày cách nhau càng gần. Dư An An cảm nhận được điều anh muốn làm, trong lòng hơi cứng đờ lại, cô dứt khoát quay đầu tránh đi.
Đôi mắt rũ xuống, đầu dựa vào ngực anh, không nhìn anh nữa.
Dư An An cười trộm, lúc này vẫn không được. Lỡ như tình nồng không chịu sự khống chế, anh lại máu nóng dâng cao, nếu rắn có độc thì bọn họ có thể thật sự xong đời đó.
Cô chỉ nằm trong ngực anh như thế. Anh rất muốn hôn cô, cho dù chỉ được hôn một chút.
Nhưng cô từ chối, Giang Ly rất đau lòng, đôi mắt đen nhánh toàn là sự cô đơn.
Dư An An xoay người nằm thẳng bên cạnh anh, kể cho anh nghe những chuyện trước kia.
Giang Ly nghe rất nghiêm túc. Không biết vì sao, đáy lòng anh không còn chống cự như trước nữa, ngược lại, thật may mắn khi có thể cùng cô trải qua những chuyện rung động lòng người như thế.
Cô kể rồi kể, anh lại ngủ rồi.
Dư An An trợn trắng mắt, không biết anh nghe đến đâu, cô vẫn phải kể lại lần nữa.
Thế mà cô kể hết lần này đến lần khác, kể đi kể lại không biết mệt cho anh nghe, từ lúc nào cô lại kiên nhẫn như thế.
Buổi tối nhiệt độ cơ thể của anh hơi cao, cô vẫn luôn ở bên cạnh quan sát anh thật kỹ, mấy lần còn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh. Anh ngủ rất ngon, kéo tay cô, cô muốn giật ra lại bị anh nắm chặt lấy, giống như đứa trẻ vậy.
Nhưng cô không dám ngủ, lúc nào cũng chú ý đến tình huống của anh.
Sau nửa đêm, cơn sốt nhẹ của anh dần hết, Dư An An mới thả lỏng người. Con rắn bọn họ không nhìn rõ đó có độc tính không quá mạnh, hơn nữa sức đề kháng của cơ thể của Giang Ly cũng rất mạnh, lần bị sói cắn đó, anh hôn mê hai ngày, cuối cùng dựa vào các cơ quan chức năng của cơ thể tự mình chống đỡ không bị nhiễm khuẩn.
Khi Giang Ly tỉnh lại, Dư An An nằm chỗ ngay bên cạnh anh, ngủ rất ngon lành.
Anh nhẹ nhàng xaoy người, đến gần cô một chút. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang say ngủ của cô, hàng lông mi dày rậm cong vút, trên chóp mũi còn dính chút bụi bẩn, anh giơ tay nhẹ nhàng lau đi cho cô.
Dư An An hơi động đậy, giơ tay xoa xoa cái mũi. Cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, đầu dựa vào trên vai anh, tiếp tục ngủ.
Giang Ly nhếch khóe môi lên, khi cô ngủ thật sự đáng yêu.
Khi không ngủ, cũng đáng yêu. Bình tĩnh ổn định, lý trí như thế, có thể nhận rõ được anh và Tiểu Phong. Cho nên anh vẫn thích cô lúc ngoan ngoãn say ngủ hơn, cô cứ yên tĩnh nằm ngủ bên cạnh anh như thế, giống như có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể của cô, khiến cơ thể anh như có một nguồn lửa nóng, cuồn cuộn không ngừng lớn lên.
Độ ấm trong hang động rất thấp, đống lửa kia đã tắt từ lâu, cô ôm cánh tay của mình cuộn người lại, nhìn có vẻ hơi lạnh. Sợ cô bị cảm lạnh, anh nhặt quần áo trên người mình qua.
Quần áo đắp lên người cô, cô cũng tỉnh lại: “Anh tỉnh rồi, cảm giác thế nào rồi? Có thấy khó chịu đâu không?”
Anh nói: “Rất khỏe, rất thoải mái.”
“Em hỏi anh có thấy chỗ nào khác lạ không?”
Anh nói: “Ngủ rất thoải mái.”
Dư An An thấy anh vẫn còn có thể trả treo với mình, cô giơ tay sờ trán anh, nhiệt độ vẫn bình thường thì mới hoàn toàn thấy yên tâm.
“Anh ấy, đúng là bách độc bất xâm. Việc này cần phải giữ bí mật, lỡ bị trung tâm nghiên cứu sinh vật biết được, bọn họ sẽ coi anh như chuột bạch bắt về đó.”
Giang Ly cười một cái: “Vậy em phải đến cứu anh.”
“Em có năng lực đấy chắc.”
“Có.”
“Cảm ơn Giang tổng đã xem trọng tôi như thế.” Cô nhếch mày.
“Ngủ cũng không có gì đắp, sẽ dễ cảm lạnh.” Anh nói.
“Không sao hết, sức đề kháng của em không kém hơn anh là mấy đâu.” Cô nói xong, cực kỳ không biết xấu hổ hắt xì một cái.
Giang Ly không biết làm sao bật cười. Anh ngồi dậy cầm áo khoác đắp lên người cô.
Cô xoa xoa mũi: “Không sao hết, không khí lạnh đột nhiên chui vào mũi nên mới thấy khó chịu thôi.”
“Lúc nữa uống nhiều nước ấm vào một chút.” Anh buộc chặt quần áo cho cô, quấn cô kín mít. Trên quần áo vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh, ấm áp, nóng bỏng.
“Ừm.” Cô cười một cái.
Trời đã sáng, ánh sáng ban mai trong lành từ cửa động chiếu vào, Dư An An khoác áo của Giang Ly đi ra.
Bên ngoài có người đã tỉnh, nhìn thấy cô đi ra đều vội vàng đi lên hỏi thăm: “Giang tổng sao rồi?”
Dư An An duỗi hai tay ra, hít sâu một hơi không khí tươi mắt của thiên nhiên: “Giang tổng của các anh ấy à, có lẽ con rắn cắn anh ấy đã bị trúng độc rồi.”
Mọi người khó hiểu: “Có ý gì?”
“Anh ấy không sao rồi, yên tâm đi.” Cô nhìn ánh mặt trời, mặt nở nụ cười. Cơ thể của anh không có vấn đề gì quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Mọi người nghe vậy hoan hô nói: “Thật may quá. Đêm qua mọi người đều ngủ không ngon, đều lo lắng cho cơ thể của Giang tổng, mà chúng tôi lại không dám hỏi nhiều.”
“Bây giờ có thể yên tâm rồi, buổi sáng không khí rất trong lành, mọi người cũng đi tìm đồ ăn thôi.”
“Cô Dư, cảm ơn cô.”
Cô lắc đầu: “Không cần nói cảm ơn với tôi, tôi còn căng thẳng hơn mấy người nữa đó.”
Hôm qua nhìn thấy cô bình tĩnh làm mọi việc khiến mọi người đều lau mắt mà nhìn, giờ nghe lời này của cô, mọi người đều cho rằng, Tung Xa không chuẩn bị tốt công tác bảo vệ, đội ngũ của bọn họ không thể trốn tránh trách nhiệm, cô lo lắng cũng là chuyện hết sức bình thường.
Lửa được đốt lên, khi Giang Ly đi ra, mọi người đều vây quanh anh, quan tâm hỏi thăm tình trạng cơ thể của anh.
Ăn chút đồ, sắp xếp hành lý, tiếp tục đi về phía trước.
Nước mưa cọ rửa núi rừng, không khí tràn ngập mùi thơm tươi mát của bùn đất và cỏ cây hợp lòng người.
Mọi người hít thở không khí mới mẻ, không ngừng ca ngợi thiên nhiên.
Có người nhìn thấy thỏ con, kêu lên nói đáng yêu rồi lũ lượt đuổi theo.
Dư An An kêu về phía mọi người đang đuổi theo thỏ con: “Đường núi không dễ đi lại, mọi người cẩn thận.”
Cô nhìn về phía Giang Ly: “Anh không đi nhìn thử à?”
“Thỏ thì có gì đẹp.” Giang Ly không có hứng thú.
“Đồ ăn hoang dã, bữa ăn ngon.” Cô cong cong đôi mắt, rơi vào đôi mắt anh, chói mắt như sao trời.
“Không phải em nói không thể ăn thịt thỏ à?”
Anh còn nhớ rõ, Dư An An đứng ở đây li.ếm môi nói: “Ở nơi này, ăn ngon hay không cũng không quan trọng bằng việc lấp đầy cái bụng.”
“Em muốn ăn không?”
Dư An An lắc đầu: “Em sao cũng được, thấy mọi người vui vẻ thì em cũng vui vẻ rồi.”
“Đi thôi, qua đó nhìn thử xem.”
Mọi người lũ lượt chạy về phía bụi cỏ nơi thỏ con chạy trốn, Dư An An chậm rãi đi qua, ở bên cạnh kêu mọi người cẩn thận.
Giang Ly đi rất nhanh, nhưng vẫn đi bên cạnh cô.
Tuy thỏ con bị vây bắt nhưng với cơ thể nhỏ bé linh hoạt của mình, nó chạy trốn rất nhanh.
Dư An An nhìn về phía của Giang Ly: “Anh đi chậm một chút, cơ thể vẫn chưa khôi phục.”
“Cơ thể của anh anh hiểu rõ, trước kia lúc làm nhiệm vụ cũng từng bị rắn cắn.”
Anh của trước kia dù sao cũng từng bị thương rất nhiều, sắc mặt của cô tối dần: “Chưa từng nghe anh kể.”
“Đó là vì sau này chúng ta ít giao lưu, lúc trước giao lưu nhiều thì anh cũng không nhớ rõ những chuyện này.”
“Giang Ly, anh có thể đồng ý với em, từ nay về sau, đừng để bản thân lại bị thương nữa có được không?”
Anh nhìn về phía cô rồi mỉm cười, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Cô cũng cười, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay Dư An An quyết định để bản thân nghỉ ngơi một chút, để cao thủ sinh tồn nơi hoang dã của Tung Xa, anh Lý giảng giải những kiến thức khác cho mọi người.
Cô đi theo bên cạnh Giang Ly, hai người gần như một bước cũng không rời. Cô lo cho anh, sợ anh có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Cũng may, đi hơn nửa ngày anh cũng không có bất kỳ phản ứng khó chịu nào.
Sau đó Mâu Dương qua đây nói chuyện công việc với Giang Ly, cô lập tức đi về phía trước nói chuyện với mọi người.
Mâu Dương thấy Dư An An đi rồi, anh ấy nhếch mày hỏi anh: “Tối qua làm gì chưa?”
Khuôn mặt đẹp trai của Giang Ly như có vết nứt: “Cậu nói có thể làm gì.”
“Chậc chậc chậc, tiếc ghê, không nghe thấy tiếng động gì, quá thất vọng.”
“Lại qua hai ba ngày nữa, cậu có thể từ bỏ được rồi.”
“Chê tôi chướng mắt chứ gì. Đừng nói chứ, tối qua không phải đã nhường chỗ cho hai người rồi à? Tôi rất hiểu chuyện, hai người tình nồng ý mật, tình đến lúc mặn nồng đương nhiên ra đốt ra lửa, sấm sét với lửa, bùm bùm.”
Giang Ly càng đen mặt.
Thấy anh có vẻ dục cầu bất mãn, Mâu Dương nhỏ giọng nói: “Tôi nói cho cậu biết, phụ nữ thích kiểu đã muốn nhưng còn tỏ vẻ từ chối.”
Giang Ly không biết Dư An An nghĩ như thế nào, dù sao, tối hôm qua cô cũng đã từ chối anh.
Có chút tổn thương.
Tầm bốn giờ chiều, Dư An An quyết định dựng lều, dạy mọi người kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, dùng cành cây và lá cây dựng chỗ tránh mưa.
Mọi người lần lượt hành động, chặt cành cây, nhặt những chiếc lá to lớn rắn chắc hơn một chút.
Cô dạy mọi người cách làm sao để dựng những cành cây có độ dày đều nhau làm thành xà ngang trên mái nhà và thân nhà.
Đầu tiên cô chọn một thân cây đường kính khoảng bốn năm centimet làm thành bốn cây cột hình vuông dùng để chống thân nhà rồi cắm xuống bùn đất.
Cố định chắc chắn bốn thân cây, sau đó mới dựng mái nhà, cô vừa làm mẫu vừa kêu mọi người làm theo mình.
Dùng một cành cây khoảng một centimet đâm xuyên qua những cái lá to đều nhau, xếp thành hàng làm mái nhà.
Dùng dây thừng cố định bốn thân cây và mái nhà, sau đó xếp những lá cây được xỏ thành dây với nhau trước đó lên trên. Sau khi trải lớp dây lá lên trên xong, sẽ lại trải thêm một lớp lá dày bên trong nữa, một chỗ trú mưa cứ như vậy đã hoàn thành.
Mọi người nhìn chỗ trú mưa cao hơn hai mét đã được dựng xong, lần lượt vỗ tay, khen: “An An lợi hại thật đấy. Nói thật, lúc nghe nói người dẫn đầu là một cô gái trẻ, chúng tôi thật sự thấy nghi ngờ năng lực của cô. Không ngờ, nhìn biểu hiện mấy ngày nay của cô, thật sự khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn.”
Dư An An vỗ bụi đất trên tay: “Tôi là người trong một đội ngũ ở Tân Ninh, người dẫn đầu của chúng tôi là anh Triệu vô vùng lợi hại, hoàn cảnh sinh tồn nào cũng đã từng trải qua. Mùa đông, tuyết rơi đầy khắp núi, anh ấy dám một mình đi lên núi, ngây ngốc ở đó tận mười ngày nửa tháng.”
“Không ngờ, một cô gái như cô còn có thể chịu được loại khổ cực này.”
“Tôi khá thích leo núi, có cơ hội mọi người cứ đến căn cứ của chúng tôi chơi.”
Mọi người nói chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Dư An An quay đầu nhìn về phía Giang Ly: “Giang tổng, anh nói đi.”
Giang Ly không biết làm sao bật cười, anh quá hiểu Dư An An đang có mục đích gì: “Được rồi, lúc quay về công ty lại xác định sau. Cô Dư, tôi đang cho cô mặt mũi đó.”
Dư An An nhếch mày: “Vậy phải cảm ơn Giang tổng rồi.”
Đàm Tung nghe vậy thấy Dư An An này cũng thật đủ khôn khéo, chỉ tùy tiện nói mấy câu mà đã có thể nhận được hạng mục tiếp theo rồi.
Nếu công ty có thể mời được những người tài như cô đến như này, anh ấy còn phải buồn phiền gì nữa.
Mọi người vây quanh lại dựng chỗ trú mưa, muốn trước khi trời tối có thể ngủ ở đây.
Dư An An ngồi xếp bằng dưới mặt đất, nhìn mọi người chơi vui vẻ như vậy, cô cũng vui vẻ.
Ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Giang Ly, lúc cô nhìn thấy, anh đang đi về phía cô.
Anh ngồi trên mặt đất, Dư An An cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh muốn ngủ ở đây không?”
Sắc mặt của anh hờ hững, không nói gì.
“Anh làm sao thế?” Thấy anh chán nản không nói lời nào.
Giang Ly vẫn không nói gì.
Dư An An có chút nóng nảy: “Anh làm sao thế? Có phải thấy khó chịu rồi không?”
Giang Ly suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cô vội giơ tay lên chạm vào trán anh, tay nhỏ ấm áp chạm vào trán anh rất thoải mái.
“Không nóng mà, chỗ nào khó chịu vậy?”
Anh lắc đầu.
“Có phải thấy không có sức, cả người mệt mỏi, có thấy lạnh không?”
“Có chút.”
“Nếu không chúng ta không đi nữa nhé.”
“Không cần, không sao hết, đừng làm mất hứng của mọi người.”
Anh kiên trì không đi, cô suy nghĩ một chút: “Không thì tối em ngủ với anh nhé, vậy có thể kịp thời phát hiện tình huống của anh.”
“Được.”
Dư An An hơi ngừng lại, đồng ý rất nhanh. Chắc, chắc là thật sự thấy khó chịu nhỉ?