Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 58

Giao tranh trong tối, người xung quanh cũng không để ý đến.
Sau một ly rượu, Đàm Tung trò chuyện với Giang Ly, ban đầu có chút khách sáo, nói được một lúc thì nói đến chuyện hợp tác của công ty, Giang Ly nói: "Việc này do Tổng giám đốc Vạn phụ trách."
Anh chuyển cuộc trò chuyện sang Tổng giám đốc Vạn, Tổng giám đốc Vạn nghe thấy thì lập tức tiếp lời, chuyển đề tài sang chuyện khác, dù sao thì trong thời điểm này cũng không thể trực tiếp đưa ra quyết định, cứ thế mà đưa hạng mục cho Đàm Tung, nhưng vẫn phải tiếp tục cuộc trò chuyện: "Đàm tổng, tôi nghe nói anh khá am hiểu về cách sinh tồn nơi hoang dã.”
Nhắc đến điểm này, Đàm Tung lập tức chỉ vào người đối diện: “Dư An An, cô ấy mới thực sự là cao thủ sinh tồn nơi hoang dã, cô ấy từng sống sót một tháng nơi hoang dã mà hoàn toàn không có bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài. So với cô ấy thì tôi chẳng là gì."
Tổng giám đốc Vạn “Ồ” một tiếng rồi nhìn Dư An An: “Không nhìn ra đấy, một cô gái trông có vẻ dịu dàng này là là cao thủ sinh tồn nơi hoang dã, công ty của anh đều là những người có năng lực.”
Đàm Tung nói: "Cô ấy sống sót ở núi Lĩnh An trong một tháng, cái gì cũng không có, chỉ dựa vào một đôi tay, một đôi chân mà đi từ núi sâu ra, tôi cũng rất khâm phục cô ấy."
Dư An An được khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía Giang Ly, mà anh cũng đang nhìn cô, cô có chút ngại ngùng, mặc dù Đàm Tung đang khen ngợi cô, cũng là đang thêm tiền đặt cuộc cho công ty, nhưng lực lượng chính để ra có núi sâu vẫn là dựa vào Giang Ly, nếu không có anh thì dù cô không bị chết đói cũng bị dã thú ăn hết.
"Tiểu Dư, cô kể cho chúng tôi nghe xem." Tổng giám đốc Vạn chuyển chủ đề sang phía cô.
Dư An An nghe thấy vậy, dù không muốn thì vẫn phải kể. Mấy ngày nay, Đàm Tung tìm mọi cơ hội muốn cô kể chuyện, bây giờ lại phải kể.
"Tôi vô tình đi vào núi Lĩnh An, sau này tôi mới biết đó là một căn cứ quân sự, không có tín hiệu cũng không có người ở. Sau đó tôi gặp một người bạn có bản lĩnh rất giỏi ở đó. Chúng tôi sống ở đó một tháng rồi mới ra được núi Lĩnh An. Lúc đó không có thức ăn, không có nước uống, hoàn toàn dựa vào chúng tôi tự đi săn bắn. Dù rất khó khăn nhưng trải nghiệm đó là thu hoạch lớn nhất của tôi từ trước đến nay, tôi sẽ không bao giờ quên.”
Cô giới thiệu ngắn gọn mà không đi sâu vào chi tiết, cô cũng không muốn nói, nếu không phải là nhất quyết hỏi đến cô thì cô cũng sẽ không đề cập đến.
"Nghe nói trong núi Lĩnh An có dã thú xuất hiện." Tổng giám đốc Vạn nói.
"Sói, gấu đen."
"Nguy hiểm thật."
Dư An An gật đầu.
Mâu Dương ở bên cạnh nói: “Người bạn cùng cô đi ra ngoài đâu rồi?”
Ánh mắt của Dư An An nhìn về phía Mâu Dương, trong lòng không nhịn được chửi anh, rõ ràng biết mà còn hỏi, không có ý tốt.
Cô liếc nhìn Giang Ly, anh cũng đang nhìn cô, rất chăm chú lắng nghe như mọi khi, dường như anh cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Dư An An không nói gì, không để ý đến câu hỏi của Mâu Dương.
Mâu Dương có chút khiêu khích: “Không tiện nói sao?”
Đôi mắt của Dư An An đột nhiên tối sầm lại, khóe miệng cười lạnh: "Anh ấy rất tốt, rất lợi hại, rất mạnh mẽ."
Mâu Dương bật cười một tiếng, sau đó đột nhiên kêu "Ối" với vẻ mặt đau khổ.
Dư An An nhìn Giang Ly, vẻ mặt anh không đổi, bình tĩnh điềm đạm, nhưng tại sao cô lại cảm thấy tiếng “Ối” của Mâu Dương nhất định là do anh gây ra.
Một kẻ nham hiểm.
Mâu Dương bị Giang Ly giẫm mạnh một cái, cú này không nhẹ, đau đến mức ngón chân anh ấy co giật liên tục.
Hai người kẻ xướng người ca, anh ấy muốn đánh trả, lập tức hỏi Giang Ly: “Cậu có tìm hiểu gì về sinh tồn ở nơi hoang dã không?”
Giang Ly bình tĩnh trả lời: "Không tìm hiểu."
"Sau tôi lại nhớ kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã của cậu được điểm tối đa nhỉ?" Mâu Dương cố gắng đào bới.
Giang Ly cười nhạt: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng kể.”
Đàm Tung nghe vậy: "Giang tổng, anh cũng tham gia sinh tồn nơi hoang dã 
sao?"
Anh từng thực chiến, cũng không phải là tham gia, Giang Ly trả lời: "Tôi chưa từng tham gia."
"Chúng tôi sẽ tổ chức một sự kiện sinh tồn nơi hoang dã vào tháng tư, Giang tổng, Mâu tổng, không biết hai người có hứng thú không?"
Mâu Dương gật đầu: “Có đấy, nhưng tôi thấy cô Dư rất tốt, có thể học được những kỹ năng thực sự từ cô ấy, chứ không phải chỉ là hình thức.”
Đàm Tung vừa nghe thấy có hy vọng liền vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ có đội ngũ tốt nhất, bảo đảm an toàn tốt nhất, An An sẽ dẫn đầu đội, với kinh nghiệm của cô ấy, nhất định sẽ có nhiều thu hoạch."
Giang Ly cúi mắt xuống, khi nghe được hai từ An An, anh ngước mắt lên nhìn Đàm Tung, ánh mắt đen láy, trong lúc nhất thời khiến người ta khó lòng đoán được.
Đàm Tung cười: "Giang tổng, anh quanh năm ngồi ở văn phòng, ra ngoài trải nghiệm một chút cũng tốt mà?"
Giang Ly không có phản ứng, cũng không phản đối, ánh mắt của anh nhìn về phía Dư An An, cô thấy anh nhìn mình thì mỉm cười, đôi mắt to tròn, vì cười mà cong lên, trông có chút ngốc nghếch, nhưng lại rất dễ thương.
Dễ thương?
Trong ấn tượng của anh, anh dường như chưa bao giờ nói từ “dễ thương” với bất cứ ai hay bất cứ điều gì, ngoại trừ Giang Tiểu Nguyên.
Anh bỗng nhớ tới lần trước ở Tân Ninh, cô nói anh khi ngủ trông dễ thương nhất.
Chu Lệ Lệ thấy mọi người trò chuyện gần xong thì nâng ly lên: "Giang tổng, Mâu tổng, tổng giám đốc Vạn..." gọi tên từng người: "Tôi mời mọi người một ly, hy vọng chúng ta có thể hợp tác."
Mời rượu mà không uống thì không lịch sự, Giang Ly nâng ly lên, uống một ngụm rồi lại đặt ly xuống.
Chu Lệ Lệ thấy Giang Ly chỉ uống có một chút, liền tự mình uống hết ly rượu.
Mâu Dương lại gây sự: “Này, người đẹp uống cả một ly, cậu chỉ uống có một ngụm thôi à?”
Giang Ly lạnh lùng liếc nhìn, anh quá hiểu rõ Mâu Dương, ngoại trừ lúc ở trong văn phòng, những lúc khác thì anh ấy chưa bao giờ yên phận cả.
“Chút nữa còn về văn phòng có việc, không thể uống nhiều được.”
Mâu Dương cười đùa cợt nhả mà gật đầu, nếu còn tiếp tục thách thức sự kiên nhân của anh thì ngón chân của anh ấy sẽ lại gặp họa.
Chu Lệ Lệ vội vàng mở miệng, giọng nói dịu dàng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng quyến rũ: "Giang tổng có việc phải làm, đúng là nên uống ít một chút thì tốt hơn."
Cô ấy nói xong, vuốt mái tóc dài rủ xuống trước ngực rồi mỉm cười ngồi xuống.
Dư An An nhìn hành động của cô ấy, cái này cũng quá cố ý rồi đấy.
Luôn có đàn ông sẽ lộ ra ánh mắt "thưởng thức" đối với phụ nữ xinh đẹp, cô liếc nhìn Giang Ly, anh đang cúi đầu, ra vẻ trầm tư, ánh mắt cũng không hề liếc nhìn Chu Lệ Lệ.
Sau khi Chu Lệ Lệ mời rượu xong, Tằng Tiếu Vi cũng làm theo.
Sau khi uống hai ly, cũng đến lượt cô rồi, nhưng Dư An An lại không nhúc nhích, có người muốn đứng ra thì cô cần gì phải tranh giành chứ.
Đàm Tung nháy mắt ra hiệu cho cô, nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy, cô đây không muốn uống, cho dù anh có nháy mắt đến thế nào thì tôi cũng coi như không thấy.
Quá ba phiên rượu, bữa ăn kết thúc.
Mọi người đi xuống tầng dưới, Giang Ly đang nói chuyện với Đàm Tung cùng với đồng nghiệp trong công ty, cô đứng chờ xe ở cách đó không xa.
Lúc này, Mâu Dương đi tới.
Dư An An nhìn sang, trong lòng cười khẩy, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười lịch sự và xa cách: "Mâu tổng, anh có chuyện gì không?"
Mâu Dương nhướng mày: “Không phải là cô đang ở Tân Ninh sao?”
Cô nhún vai: “Tôi không thể đến Ninh Hải à?”
"Miệng lưỡi sắc bén."
"Sao vậy, anh còn muốn gọi tôi là bà cô à?" Dù sao thì anh ấy cũng không vạch trần cô, cho dù có vạch trần thì cô cũng tin Giang Ly sẽ bảo vệ cô, bất kể vì lý do gì thì cô đều tin tưởng.
"Ta chỉ muốn xem cô giải quyết Giang Ly như thế nào thôi."
"Mâu tổng, tôi chân thành nhắc nhờ anh, tròng kính của anh đã đủ dày rồi, nếu dày hơn nữa thì sẽ trở thành thấu kính ở đáy chai đấy. Vì vậy, tốt nhất anh nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, vì cho dù anh có muốn nhìn thì tôi cũng không cho anh nhìn đâu."
Mâu Dương cũng không tức giận, vừa định nói chuyện liền nhìn thấy Giang Ly đi tới: "Đang nói cái gì?"
Dư An An mỉm cười, không nói gì.
Mâu Dương nói: “Xin cô ấy cho lời khuyên về cách sinh tồn nơi hoang dã.”
Giang Ly hừ lạnh một tiếng: "Tôi có thể không biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì sao?"
Mâu Dương tiến lên hai bước, dùng vai đụng vào Giang Ly: "Này, cô Chu Lệ Lệ kia thật đẹp."
Giang Ly bình tĩnh nói: “Ánh mắt của cậu có vấn đề.”
"Là ánh mắt của cậu có vấn đề mới đúng, chẳng lẽ Chu Lệ Lệ không đẹp, Dư An An mới đẹp à?"
Dư An An bị kéo vào, cô bĩu môi, rõ ràng Mâu Dương đang cố ý nói cho cô nghe.
Giang Ly không nói gì, chỉ “Ừ” một tiếng.
Ừ một tiếng, ừ một tiếng...
Dư An An bật cười, Mâu Dương liếc cô một cái: "Cô đắc ý gì chứ, ánh mắt của cậu ấy từ trước đến nay đều kém như vậy."
Cô tiến về phía trước hai bước: “Mâu tổng, dù ánh mắt của Giang tổng có kém đến đâu thì cũng rõ ràng hơn đáy chai nhiều.”
Giang Ly cũng không nhịn được mà bật cười, sao trước đây anh không cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của Dư An An lại có thể chọc người như vậy.
"Cô đến Ninh Hải cũng không nói cho tôi biết, sắp bắt đầu làm việc rồi cũng không nói cho tôi." Giang Ly nhìn Dư An An, cảm thấy mình thật sự bận rộn đến mức lơ là cô, không ngờ cô đã đến Ninh Hải lâu như vậy rồi.
“Công việc là do Mật Tư Vương giới thiệu, vừa đến là em lập tức đi làm, còn chưa kịp nói với anh, sau khi đi làm thì lại bận quá, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi.”
"Cô sống ở đâu?"
"Ở nhà của Nam Tự."
Giang Ly đã đoán được rồi, cuộc điện thoại trước đó của Nam Tự, khi nhìn thấy cô thì anh cũng đã đoán được rồi.
"Có cần gì thì cứ nói với tôi, cô lại chưa quen với Ninh Hải."
"Được."
Hai người đang nói chuyện, Mâu Dương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Hai người thể hiện tình cảm một cách kín đáo như vậy, coi tôi không tồn tại à?”
Khóe miệng Dư An An giật giật, ánh mắt của Giang Ly lạnh lùng liếc qua: "Vậy thì cút sang một đi."
Lời nói của Giang Ly là có ý gì, Dư An An có chút sửng sốt, anh là gián tiếp đồng ý với câu nói của Mâu Dương, thể hiện tình cảm với cô sao, nhưng hai người họ thể hiện tình cảm chỗ nào vậy, chỗ nào là tình cảm, chỗ nào là thể hiện?
"Tôi muốn xem, mỗi ngày đều mang kính đáy bình làm chướng mắt hai người."
Tâm trạng của Dư An An đang vui vẻ, trả lời anh ấy: "Mâu tổng, anh cứ tùy tiện nhìn, dù sao thì anh cũng không thấy được, thị lực không tốt, ánh mắt còn kém."
"Ly của tôi, cậu nhìn xem, cô ấy trông như hoa hiên vàng, đâu có đẹp bằng Chu Lệ Lệ, Kiều Kiều với Linda chứ, họ ngày nào cũng đi lại trước mặt cậu, ai cũng là người đẹp hết mà."
Sắc mặt Dư An An có chút khó coi, trong công ty của Giang Ly toàn là người đẹp, còn cô thì sao, không đẹp bằng Chu Lệ Lệ, cũng không so sánh được với Kiều Kiều hay Linda gì đó.
Giang Ly mỉm cười, vỗ vai Mâu Dương: "Nếu dự án lần trước mà cậu báo cáo đến cuối tuần này vẫn không cho tôi một kết quả làm tôi hài lòng thì tôi sẽ không cho thông qua đâu."
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mâu Dương, dự án này, đừng nói là cuối tuần, cho dù là cuối tháng cũng không làm xong được.
Giang Ly cười gật đầu: "Đúng vậy, cậu nghe không nhầm đâu, là cuối tuần, vẫn còn ba ngày."
"Tiểu Bạch Bạch, cậu có tình cảm nhưng không có tình người."
Tiểu Bạch Bạch, trong lòng Dư An An chấn động, cái tên quen thuộc như vậy, những cảnh tượng dần hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Cô hỏi anh, Tiểu Bạch, Tiểu Chiến, Tiểu Phong, anh chọn một cái để làm tên đi.
Sau đó, Giang Ly chọn Tiểu Bạch, nhưng dưới sự kiên quyết của cô, anh chọn Tiểu Phong.
Lúc này, Đàm Tung nói chuyện xong, bước về phía này: "Giang tổng, lần sau chúng ta gặp lại nhau, hi vọng có cơ hội hợp tác."
"Được."
Đàm Tung nói với cô: "An An, lên xe của tôi đi, tôi đưa cô về."
Dư An An thực sự muốn ở lại với Giang Ly thêm một lúc nữa, hiếm khi mới được gặp nhau như vậy, nhưng quả thực đã muộn rồi, hình như Giang Ly còn phải quay về công ty làm thêm.
"Giang tổng, Mâu tổng, hẹn gặp lại." Nói xong, cô đi về phía chiếc Wrangler đậu bên đường.
Giang Ly nhìn Dư An An lên xe của Đàm Tung, đôi mắt đen láy như xoáy nước sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.
Mâu Dương vỗ vai anh: "Này, còn nhìn gì đấy? Người cũng đi rồi."
Giang Ly không nói gì, Mâu Dương lại thêm mắm thêm muối: "Tôi thấy Đàm Tung đối với Dư An An rất tốt, mở miệng một tiếng An An, nghe thật thân thiết."
“Thật ra dung mạo của Dư An An cũng không tệ như tôi nói, cô ấy là một cô gái rất sạch sẽ, đôi mắt to long lanh như biết nói, chỉ là tính cách có hơi kém một chút. Lúc nãy Đàm Tung cũng không ngừng nhắc đến An An, lúc uống rượu còn  nói thay cho cô ấy, không thấy Đàm Tung nhắc đến hai người đẹp kia, vừa nãy liên tục khen ngợi Dư An An, mở miệng là An An lợi hại, An An rất có năng lực, An An rất giỏi… "
"Câm miệng." Giang Ly lạnh lùng phun ra hai chữ, anh thật sự rất phiền với người này.
Lúc Dư An An trở về nhà, Nam Tự vừa mới tắm xong, cô ấy đang cầm khăn tắm đứng trước ghế sô pha: “Sao hôm nay tan làm muộn vậy?”
"Công ty có việc phải làm, mời khách hàng ăn cơm. Nam Tự, tôi gặp phải Giang Ly rồi."
"Cô gặp anh ấy rồi á?" Nam Tự kinh ngạc hỏi.
Cô kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô ấy nghe, Nam Tự nói: “Duyên phận thật kỳ diệu.”
"Quá trùng hợp, tôi còn chưa chuẩn bị tốt nữa." Cô đã rất phấn khích kể từ khi gặp anh cho đến trên đường trở về.
"Chuẩn bị cái gì? Mặc đồ đẹp? Hay là trang điểm? Có dáng vẻ nào của cô mà anh ấy chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa bạn học Dư An An của chúng ta xinh đẹp trời sinh, dù thế nào cũng đẹp."
Dư An An bĩu môi: "Khen tôi đi, khen tôi đi, nào, khen mạnh lên."
Nam Hư mỉm cười: “Đẹp chết đi được.”
"Tôi thực sự rất vui khi được gặp anh ấy, hình như anh ấy cũng không phải không có bất kỳ tình cảm nào với tôi."
"Như thế nào?"
"Là tên Mâu Dương kia, nói đùa với chúng tôi, Giang Ly cũng không phản đối, còn tiếp lời anh ấy, cô nói có phải tôi suy nghĩ quá nhiều rồi không?"
"Cũng không hẳn, Giang Ly là người nói năng thận trọng, rất hiếm khi nói đùa. Nếu như Mâu Dương nói đùa mà anh ấy vẫn tiếp lời, điều đó chứng tỏ cô có một vị trí đặc biệt trong lòng anh ấy. Dù anh ấy đã quên cô nhưng đối với anh ấy, cô vẫn là khác biệt với người khác, dù sao thì hai người cũng đã từng là người yêu."
Dư An An gật đầu, dù anh đã quên nhưng anh vẫn biết rõ mối quan hệ trước đây của họ, chắc hẳn vẫn có sự khác biệt.
Hai người trò chuyện một lúc, Dư An An đi tắm, lúc ra ngoài thì lấy điện thoại rồi mở WeChat.
Giang Ly đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat vào hai mươi phút trước: Về đến nhà chưa?
Một tay cô cầm điện thoại, một tay gõ màn hình: Đến rồi, vừa nãy đi tắm.
Vài phút sau, Giang Ly trả lời: Cô đến Ninh Hải bao lâu rồi?
Dư An An: Mười ngày.
Giang Ly: Tại sao lại không nói cho tôi biết, mà lại nói cho Nam Tự.
Dư An An: Em muốn ổn định lại rồi mới nói với anh.
Giang Ly không trả lời một lúc, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Anh không vui à?
Giang Ly: Làm sao tôi có thể không vui chứ? Đó là vấn đề của cô.
Dư An An: Giang Ly, hôm nào có thời gian thì chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, em có một số lời cần phải nói rõ với anh.
Giang Ly vốn đã mất ngủ, tối hôm đó anh càng mất ngủ trầm trọng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận