Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 43
Dư An An nhìn Nam Tự, mím môi nói: "Tôi tên Dư An An, là...". Cô suy nghĩ một lát rồi đổi thành câu khác: "Giang Ly mà cô nhắc tới, tôi gặp anh ấy ở núi Lĩnh An, anh ấy bị mất trí nhớ."
"Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm tung tích của anh ấy." Nam Tự nói.
Dư An An nhìn Nam Tự, người phụ nữ này có mái tóc ngắn, đôi mắt phượng, lông mày thanh tú và chiếc mũi nhỏ xinh xắn. Cô ấy trông rất xinh, nếu như không tận mắt nhìn thấy thân thủ phi thường của cô ấy, cô không tin người phụ nữ đẹp như vậy lại giỏi võ thuật, một tay hai dao, vừa tinh xảo vừa tàn độc.
"Anh ấy là ai?"
"Giang Ly, 25 tuổi, người thành phố Ninh Hải, kỹ sư công nghệ thông tin cao cấp, chuyên gia mật mã cao cấp của khu vực quân sự Ninh Hải."
Dư An An rất kinh ngạc: "Anh ấy là người của quân đội sao?"
Nam Tự lắc đầu: "Chỉ là chức vụ cố vấn thôi."
Vậy là không phải người của quân đội, nhưng cũng có liên quan đến quân đội.
"Vậy tại sao anh ấy lại bị tấn công? Tại sao mọi người không đi tìm anh ấy, anh ấy mất trí nhớ, sống cô độc, đối đầu với dã thú ở núi sâu Lĩnh An gần nửa năm."
Cô hơi kích động, cảnh tượng lần đầu gặp Tiểu Phong vẫn còn hiện rõ trong đầu cô.
"Chúng tôi có đi tìm anh ấy, quân khu cử người, điều động cả máy trinh sát. Chúng tôi tìm kiếm suốt ba tháng nhưng không tìm thấy dấu vết của anh ấy. Trong thời gian tìm kiếm đã tìm thấy đồ đạc rải rác của anh ấy. Mặc dù không dám chắc anh ấy còn sống hay không, nhưng chúng tôi vẫn không có chút tin tức gì." Nam Tự hít sâu một hơi, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Sau đó quân đội rút lệnh tìm kiếm cứu nạn, nhưng không ngờ anh ấy lại gặp được cô."
"Không tìm được là không tìm nữa sao? Sao các người lại vô trách nhiệm như thế chứ?" Dư An An vô cùng tức giận, tại sao không tìm được người mà không tiếp tục tìm kiếm chứ.
"Chúng tôi chưa từ bỏ. Hệ thống quân sự rất nghiêm ngặt, mọi thứ đều phải thực hiện theo mệnh lệnh."
"Người nhà anh ấy đâu?"
"Tôi đã báo cáo lên cấp trên, bọn họ sẽ nhận được tin tức sớm thôi."
Nam Tự không nói nhiều, về cơ bản là người phụ nữ kiệm lời nhưng hàm ý sâu xa. Dư An An thở dài: "Vì sao anh ấy lại bị tấn công nhiều lần như vậy? Hơn nữa có lẽ bị bọn họ đuổi giết nên mới nhảy xuống vực."
"Đây là bí mật quân sự, không thể tiết lộ cho cô được, xin lỗi."
Bí mật quân sự, vậy đúng là cô không nên nghe, dù sao chú Mạc cũng là người trong quân sự.
"Ban đầu tôi còn nghĩ là kẻ thù của anh ấy, nhưng bây giờ xem ra không chỉ là kẻ thù, mà còn là tội phạm."
Nam Tự nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì mà chỉ gật đầu với cô.
Dư An An cũng mỉm cười, nhưng đột nhiên ánh mắt tối sầm lại: "Cô... và anh ấy?"
Nam Tự hiểu ý, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói: "Tôi có thể nói chuyện với anh ấy tới nửa đêm, thậm chí nói chuyện xuyên đêm cũng được. Nhưng chúng tôi chỉ tập trung vào giải mã và bảo vệ. Giang Ly rất giỏi, nếu không thì với tính chất đặc biệt của quân khu, sao có thể nhờ anh ấy làm cố vấn được chứ?"
Dư An An mím môi, xem ra cô nghĩ nhiều rồi: "Nhà của anh ấy ở thành phố Ninh Hải à?"
Nam Tự gật đầu: "Anh ấy là người Ninh Hải, sau này từ từ cô sẽ biết về một số chi tiết và thân phận gia đình của anh ấy."
"Anh ấy bị mất trí nhớ, không nhớ được gì hết. Tôi đăng bài lên mạng nhưng lại bị kẻ xấu đuổi giết. Tất cả là do tôi thiếu cảnh giác, không đề phòng. Sao tôi có thể ngu ngốc như vậy chứ."
"Không trách cô được, cô cũng không biết rõ thân phận và chi tiết vụ tai nạn của anh ấy. Thực ra cô làm rất đúng, nếu không phải vì chuyện này thì tôi cũng không tìm được Giang Ly. Ưu nhược điểm ngang nhau, vì vậy cô không cần tự trách mình đâu."
"Sao cô có thể tìm được thế?"
"Tôi nghe bạn nói, có một vị đại thần đã phá bỏ được hàng rào bảo vệ của Flying panda, chuyện này đã gây xôn xao trong ngành. Nhưng tôi chỉ mới biết hai ngày trước, lúc đó tôi tự hỏi liệu đó có phải anh hay không. Sau khi dò la mấy lần, đột nhiên điều tra được hành vi của một tổ chức nào đó, vì vậy tôi mới lập tức tới Tân Ninh."
"Cũng may cô cũng tới, nếu không chúng tôi đã chết ở đây rồi."
Nam Tự vỗ vai cô: "Đừng lo, sẽ không sao đâu."
Dư An An gật đầu, sẽ ổn thôi, Tiểu Phong nhất định sẽ khỏi bệnh.
Quay trở lại phòng bệnh, đột nhiên điện thoại bên cạnh hiện lên thông báo. Cô cầm máy kiểm tra thì hóa ra là mẹ.
Cô bước ra ngoài, sau đó gọi lại cho mẹ.
"An An, chú Mạc của con điều tra được thân phận của Tiểu Phong rồi."
Giọng nói của mẹ có hơi kích động, Dư An An "Vâng" một tiếng: "Con biết rồi ạ."
"Con biết rồi sao?"
Cô giải thích ngắn gọn sự việc nhưng không nói chi tiết, sợ mẹ sẽ lo lắng.
"An An, sau khi biết thân phận của Tiểu Phong thì mẹ không còn lo lắng nữa rồi. Chuyện này cũng đã thông báo với bên kia, rất nhanh sẽ có người tới. Tôi nay hai đứa qua đây ăn cơm, chú Mạc của con muốn gặp Tiểu Phong."
Dư An An nghe vậy chỉ đành nói: "Hôm nay không được đâu ạ, Tiểu Phong bị thương nhẹ, bọn con đang ở bệnh viện."
"Bị thương?"
"Vâng, nhưng mà không sao ạ, mẹ yên tâm, chúng con đều ổn, đợi Tiểu Phong khỏe rồi con sẽ đưa anh ấy về gặp mẹ và chú Mạc. Mẹ cảm ơn chú Mạc giúp con nhé."
"Vậy được rồi, có chuyện gì thì gọi cho mẹ nhé."
"Vâng, con biết rồi."
Đến đêm, Tiểu Phong vẫn hôn mê, còn bị sốt cao nữa, Dư An An ở bên cạnh anh không rời nửa bước. Mặc dù bác sĩ nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều là do mất máu quá nhiều và bị va chạm đầu nên mới dẫn đến hôn mê.
Nhưng cô vẫn rất lo, vừa buồn bã vừa đau lòng.
Cô ngồi chăm sóc anh cả đêm không hề chợp mắt, mãi đến trưa Tiểu Phong hạ sốt, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Buổi trưa đột nhiên có mấy người bước vào phòng bệnh, họ đều mặc quân phục màu xanh ô liu, trên vai người lãnh đạo có tới mấy ngôi sao lận, chắc chức vụ người này khá cao.
Sau khi nói chuyện cùng Nam Tự xong, bọn họ hỏi cô một số chi tiết về quá khứ gần đây của Tiểu Phong, cô trả lời từng thứ một.
Tiểu Phong vẫn chưa tỉnh lại, lãnh đạo cấp cao ra lệnh chuyển Tiểu Phong đến bệnh viện quân khu Tân Ninh.
Cô thấy quân khu rất coi trọng Tiểu Phong, sau khi chuyển bệnh viện đã có chuyên gia tới phòng bệnh hội chẩn. Các chỉ số máu, chụp CT não, xét nghiệm tim đều được thực hiện lại, kết quả đều bình thường. Về việc khi nào tỉnh lại thì còn tùy vào tình trạng của bệnh nhân, không ai có thể nói chắc chắn.
Dư An An nhìn mọi người bận rộn, cô chỉ biết đứng một bên thở dài. Các chuyên gia bất lực, trái tim cô như lại bị treo lơ lửng.
Nam Tự vỗ vai cô: "Chuyên gia nói không có nguy hiểm đến tính mạng. Cô đừng lo lắng, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê là chuyện bình thường thôi."
"Một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa tỉnh."
"Cô càng để ý thì càng thêm rối bời, bình tĩnh lại đi."
"Đều tại tôi, là do tôi bất cẩn. Tại sao tôi không nghĩ bọn chúng là kẻ xấu? Tại sao tôi không kiểm tra kỹ? Tại sao tôi lại dễ dàng tin lời người khác nói như vậy chứ."
"Do cô nghĩ cho anh ấy, anh ấy hiểu mà, đừng tự trách bản thân."
"Cô có thể kể cho tôi nghe về Tiểu Phong mà cô biết không?"
Nam Tự biết Dư An An gọi Giang Ly là Tiểu Phong, đây là tên cô đặt cho anh, biết hai người gặp nhau trong rừng sâu sau đó nương tựa vào nhau. Cô ấy biết mối quan hệ của hai người rất tốt, có thể nhìn ra được sau khi Giang Ly mất trí nhớ, tình cảm của anh đối với Dư An An nhiều tới nỗi cô ấy tận mắt chứng kiến anh liều chết cũng nhất quyết nắm tay cô không rời.
Giang Ly có công ty riêng, làm công nghệ thông tin và phát triển con chip. Bình thường anh ấy rất ít nói, thỉnh thoảng còn buông mấy lời nói khó nghe. Chúng tôi tiếp xúc nhiều nhất là vì làm nhiệm vụ, cái này tôi không nói cho cô được. Trong đầu anh ấy ngoại trừ mật mã ra thì không còn thứ gì khác, anh ấy thực sự rất giỏi. Mã hóa tường lửa của anh ấy khiến nhiều hacker quốc tế chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài mà không thể xâm nhập được. Đây là lý do tại sao nước ta có công nghệ tiên tiến như vậy, khu vực quân sự còn tìm anh ấy làm cố vấn."
Đây là lần đầu tiên cô được nghe chi tiết về cuộc đời của Tiểu Phong, khóe môi cô hơi cong lên: "Tôi biết anh ấy rất giỏi, sự biến mất của Flying panda là do máy tính đồng nghiệp công ty chúng tôi dính vi-rút, liên lụy đến rất nhiều công ty khác, công ty chúng tôi cũng rơi vào trạng thái ngừng trệ. Không tìm được ai giúp đỡ, anh ấy tiện tay đã có thể giải quyết xong, lúc đó tôi vô cùng khâm phục anh ấy."
Khi nói ra những lời này, cô cảm thấy vô cùng tự hào, tự hào thay cho Tiểu Phong.
Cô biết anh giỏi, nhưng không ngờ anh lại giỏi đến thế, vậy mà còn bảo anh tới thành phố Điện Tử để làm lập trình, đúng là không biết trọng nhân tài.
"Giang Ly là kỹ sư công nghệ thông tin hàng đầu trong nước, nhưng tin tức về vụ tai nạn của anh ấy đã bị phong tỏa, ngoại trừ quân khu đang tìm kiếm anh ấy ra thì không ai biết hết."
"Người nhà anh ấy thì sao?"
"Người nhà biết, còn bên ngoài thì không rõ."
"Bảo sao tôi đến đồn cảnh sát báo án, còn nhờ cả chú Mạc điều tra những lâu như vậy vẫn không xác định được danh tính."
"Vậy tại sao anh ấy lại giỏi võ vậy?"
"Anh ấy được tham gia huấn luyện trong quân đội theo tiêu chuẩn của lực lượng đặc biệt. Hai chúng tôi giống nhau, tuy chỉ là chuyên gia về mã hóa nhưng thân thủ cũng phải đạt tiêu chuẩn, nếu không sẽ gây trở ngại trong quá trình thực hiện nhiệm vụ."
Nam Tự trò chuyện vài câu, tâm trạng của Dư An An dần ổn định lại. Cô ấy tò mò hỏi: "Này, hai người có phải...?"
Dư An An nhìn cô ấy đang nhướng mày trêu chọc mình. Dù sao thì đây cũng là người ở bên cạnh Tiểu Phong mà cô ấy quen đầu tiên.
"Lúc tôi tìm được hai người, anh ấy đang liều mạng giữ chặt cô." Cô ấy đột nhiên tiến sát lại gần: "Còn thấy anh ấy hôn cô nữa."
Dư An An xấu hổ, lúng túng nói: "Lúc đó tôi bảo Tiểu Phong buông tay, tôi không muốn liên lụy tới anh ấy, nhưng tôi cũng không muốn chết. Dù sao thì cảm xúc lúc đó... vừa bức bách, vừa mâu thuẫn."
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, cô yên tâm, anh ấy mất trí nhớ mà có thể sống một mình trong núi sâu gần nửa năm, chắc chắn là mệnh lớn, không trời sẽ không lấy đi đâu."
Nam Tự nói Tiểu Phong miệng lưỡi độc địa, cô lại thấy Nam Tự cũng không kém là bao.
Nam Tự ra ngoài tiễn lãnh đạo, mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy quay lại, chắc có nhiều điều cần bàn bạc lắm đây.
Hôm qua Dư An An thức trắng đêm, cô ngồi bên mép giường nhìn anh, bất giác ngủ gật lúc nào không hay.
Trong giấc mơ toàn cảnh hỗn loạn khiến cô sợ hãi choàng mình tỉnh dậy.
Nhìn Tiểu Phong vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô nắm lấy tay anh áp sát má mình, trong đầu cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng anh đỡ nhát dao cho cô, anh nắm chặt tay cô không buông và phải chịu đựng rất nhiều vết thương, từng giọt máu dường như rưới lên trái tim cô, đau đến mức khiến toàn thân cô run lên.
Cô nhúng tăm bông vào nước, nhẹ nhàng lau lên đôi môi khô khốc của anh: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, khi nào anh mới chịu tỉnh lại đây."
Cô nắm chặt tay anh, như thể muốn truyền toàn bộ sức lực cho anh qua lòng bàn tay, để anh nhanh chóng tỉnh lại, mau chóng hồi phục, mau chóng trở lại như trước kia, trở lại Tiểu Phong hoạt bát, thích làm nũng, thích bám lấy cô.
Cô không quan tâm Giang Ly anh là ai, dù anh là cố vấn gì, dù anh có ưu tú đến đâu, anh cũng chỉ là Tiểu Phong của cô mà thôi.
"Anh tỉnh lại đi, anh từng nói sẽ không rời xa em mà. Nếu như anh không tỉnh lại thì em sẽ không cần anh nữa, em nói thật đó Tiểu Phong."
"Tiểu Phong, anh nghe thấy em nói gì không? Nhất định anh phải nghe thấy, em nói anh nghe, em chỉ cho anh ngủ thêm một tiếng thôi. Anh mà còn ngủ nữa là em bỏ đi đấy, em không cần anh nữa, mãi mãi không cho anh vào nhà luôn."
"Có vào nhà thì cũng phải ngủ phòng khách, trên sàn nhà, hoặc là cho anh ngủ trong ổ của Ngưu Ngưu."
Tiểu Phong vẫn không có phản ứng gì, Dư An An càng nói càng buồn, hốc mắt cũng ậc nước. Cô buông tay anh ra, ngồi ở cuối giường, tay chống lên trán, từng giọt nước mắt lăn dài.
Càng khóc cô càng cảm thấy khó chịu, hai tay ôm má, nước mắt tràn qua các kẽ ngón tay.
Cánh tay cô chạm vào cuối giường, đột nhiên chân Tiểu Phong động đậy, cô ngước mắt lên, khuôn mặt đầy nước mắt kinh ngạc nhìn người đã tỉnh dậy trên giường, hơn nữa còn đang cố gắng ngồi dậy.
Cô còn chưa kịp ôm chầm lấy anh, người nằm trên giường lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt hơn bao giờ hết: "Này, cô khóc nhầm người rồi à?"