Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 85
“Việc của bạn thân tôi không thể để như vậy được, anh tính sao đây?” Hồi trước cô còn đang có ấn tượng tốt với Khúc Tinh Vĩ giờ thì bay sạch, sao có người đàn ông như này chứ, có tâm cho sự nghiệp, không thích xa hoa, cô cảm thấy rất tốt chẳng qua không ngờ anh ấy lại thích Nhị Sa? Thích rồi theo đuổi người ta vậy à?
Cô không nghiêng về Khúc Tinh Vĩ chẳng qua với vấn đề trước mắt, lửa sém lông mày, Nhị Sa mang thai, cô cũng không biết nên làm gì.
“Cô có thể giúp tôi không?” Khúc Tinh Vĩ giương mắt, trong con ngươi hiện ra sự nghiêm túc.
“Tôi giúp anh? Anh đừng hiểu lầm, tôi đến đây để hỏi cách giải quyết thôi.”
“Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Việc này tôi nói đâu có được, cậu ấy không muốn gặp anh ngay cả khi tôi đến đây cậu ấy cũng không đồng ý.”
Khúc Tinh Vĩ than nhẹ: “Cách làm trước đó của tôi đúng là tồn tại vấn đề rất lớn, tôi không xử lý tốt mối quan hệ, tôi muốn gặp cậu ấy, cần phải gặp mặt để nói.”
“Nếu cậu ấy không tha thứ cho anh thì sao?” Cô định nói cho anh ấy biết chuyện Nhị Sa mang thái nhưng bỏ đi, cô muốn xem rốt cuộc Khúc Tinh Vĩ sẽ làm như thế nào.
“Tha thứ hay không không phải là vấn đề, tôi chỉ mong cô ấy có thể chấp nhận tôi.”
Dư An An gọi xe về nhà Nhị Sa, thời gian vừa kịp lúc, dưới lầu đã có cửa hàng mở bán bữa sáng, cô mua cháo gạo kê và bánh quẩy xách lên tầng.
Hà Sa Sa mở cửa rồi quay về sô pha ngồi.
Cô đặt bữa sáng lên bàn trà, đi lấy muỗng và đũa: “Ăn chút đi.”
“Ăn không vào.”
“Không ăn vào cũng phải ăn.”
Hà Sa Sa lắc đầu: “Thật sự nuốt không trôi.”
“Gần đây cậu gầy quá, nhưng đây cũng là thời cơ để giảm béo đấy.” Cô ấy trêu chọc để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, để mình không còn trầm tư buồn rầu nữa, giờ cô ấy đang mang thai không thích hợp.
“Anh ấy muốn gặp cậu.” Dư An An ngồi xếp bằng dưới đất, chống khuỷu tay xuống bàn trà, nhìn Hà Sa Sa.
“Không gặp.”
“Vậy cậu nghĩ sao? Chẳng lẽ phá?”
Hà Sa Sa im lặng, cô ấy không biết.
“Nếu cậu muốn phá thì tớ đi với cậu nhưng tớ cảm thấy cậu nên nghe xem anh ấy nói gì, người ta là bố đứa bé cho dù các cậu say rượu làm loạn thì đó cũng là sự thật.”
“Nhị Sa, cậu đã từng nghĩ rằng thực ra cậu không hề chán ghét anh ấy hay không?” Lần đi ăn cơm ở Ninh Hải, cô thấy Nhị Sa rất vui vẻ.
“Trước kia không ghét giờ thì rất rất rất ghét.”
“Nếu cậu thực sự ghét anh ấy tớ cũng chẳng có gì để nói, nếu cậu không ghét thì có thể cho anh ấy cơ hội gặp mặt, xem anh ấy nói gì.”
“Tớ không muốn nghe, cũng không muốn gặp, chuyện đã xảy ra đâu thay đổi được gì, tuy say rượu làm loạn nhưng tớ cũng có trách nhiệm. Tớ có thể làm sao đây, tớ cách xa anh ấy chút là được, có điều… Tớ không ngờ mình sẽ mang thai!” Cô ấy vừa nói vừa nức nở, hốc mắt đỏ bừng: “An An, tớ rất sợ, tớ không dám đi bệnh viện, tớ sợ lắm, cứ nghĩ đến bệnh viện là cả người tớ phát run.”
“Đừng khóc đừng khóc, tớ đi với cậu.” Dư An An nắm tay cô ấy, vỗ về an ủi.
“Nhưng tớ sợ, cậu đi với tớ thì tớ cũng sợ.” Cô ấy chưa từng yêu đương, sao giờ lại có chuyện này chứ?
“Hay là, gặp người ta một lần đi?”
“Sao cậu cứ nói chuyện thay anh ấy thế?”
“Tớ đâu có, tớ đang đứng ở lập trường của cậu mà, tớ không muốn thấy cậu khổ sở, tớ lo chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cậu. Nên gặp mặt nói cho rõ rồi cùng nhau phụ trách.”
“Ý cậu là bảo anh ấy đi bệnh viện với tớ hả?”
Dư An An suy nghĩ một chút, đáp: “Khúc Tinh Vĩ là đồ tra nam, không phải đồ tốt gì, ra vẻ đạo mạo y như chó sói đội lốt người, thích ra tay với đồng nghiệp trong công ty, có lẽ anh ấy đã nhắm cậu từ lâu chỉ có cậu ngu ngốc cho rằng anh ấy chỉ vì công việc thôi.”
Hà Sa Sa giơ tay lau nước mắt: “Hai bọn tớ luôn đi công tác với nhau, đôi khi ở một phòng nhưng tớ không nghĩ nhiều, sao tớ lại ngốc đến thế? Cậu nói xem có phải tớ ngốc lắm không?” Hà Sa Sa bất giác nhận ra, bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền, dùng sức đấm vào không khí.
Dư An An phụ họa: “Đúng đó, đồ bất lương, là đồ chó, đồ lưu manh, đồ khốn, đồ tra nam….”
Hà Sa Sa gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng.”
“Đồ bại hoại, đồ rác rưởi.”
Hà Sa Sa lại gật đầu lần nữa: “Đúng vậy, đồ rác rưởi.”
Dư An An mím môi, cười bất đắc dĩ: “Mắng thế đã dễ chịu hơn chưa?”
“Dễ chịu hơn rồi, nào mắng tiếp đi.”
“Tớ không hiểu anh ấy lắm, cậu mắng đi, chắc chắn mắng trúng phóc.”
Hà Sa Sa bĩu môi: “Hình như không còn gì để mắng nữa.”
“Vẻ ngoài xấu, kẹt xỉn khó ở, dáng người ngắn ngủn, đầu óc đần độn, EQ…” Dư An An cố ý nói.
“Anh ấy không xấu, dáng người tốt, IQ cao.”
“Đạo đức suy đồi, đồ tra nam ăn xong xách quần chạy.” Cô tiếp tục bôi đen Khúc Tinh Vĩ.
Hà Sa Sa lắc đầu: “Bên người anh ấy không có phụ nữ, hai bọn tớ ở với nhau nhưng điện thoại toàn là nam, đôi khi có nữ nhưng anh ấy bảo đó là mối quan hệ công việc, hoặc là người nhà.”
“Anh ấy còn giải thích người trong điện thoại là ai cho cậu biết nữa à?”
“Thỉnh thoảng sẽ nói một câu.”
Dư An An vuốt cằm: “Đồ vô dụng.”
Hà Sa Sa mím môi im lặng.
Dư An An cười: “Ưu điểm rất nhiều, tớ cảm thấy có lẽ anh ấy thích cậu đấy.”
“Thôi đi.”
Quả nhiên với cái đầu của Hà Sa Sa chắc chắn sẽ không nghĩ đến phương diện này: “Anh ấy nói, anh ấy thích cậu cho nên mới nghĩ cách ở bên cạnh cậu, trực giác của tớ rất chuẩn, với lại cậu cũng nói cuộc sống của Khúc Tinh Vĩ rất sạch sẽ, cậu cũng từng nói, nhân phẩm của anh ấy tốt mà.”
Hà Sa Sa nhìn cô chằm chằm: “Anh ấy nói thích tớ hả?”
Cô gật đầu.
“Bảo anh ấy cút, cút càng xa càng tốt.” Thích cái rắm, cô ấy không tin, cô ấy không thích Hoàng Thế Nhân, anh ấy có thích cũng vô dụng.
Dư An An: “....”
Cô lấy điện thoại nhắn cho Khúc Tinh Vĩ: Cậu ấy bảo anh cút, cút càng xa càng tốt.
Khúc Tinh Vĩ vừa đến dưới lầu Hà Sa Sa, vừa dừng xe đã thấy tin nhắn của Dư An An, anh ấy không rep mà trực tiếp xuống xe.
Hà Sa Sa không ăn gì, Dư An An cầm bánh quẩy đến trước mặt cô ấy: “Thơm lắm, mới ra lò, vẫn còn nóng đấy.”
Hà Sa Sa ngửi thấy mùi vị của bánh quẩy, vội vàng đẩy ra, quay sang bên cạnh thở phì phò.
“Sao thế?” Cô chưa trải qua nên không hiểu trạng thái mang thai của Hà Sa Sa.
Hà Sa Sa cũng mơ màng: “Mùi khó chịu lắm, không muốn ăn.”
Dư An An cắn một ngụm: “Ăn ngon mà.”
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên kết hợp với vài tiếng đinh đinh dồn dập.
Hai người nhìn nhau, Dư An An nói: “Có phải Hoàng Thế Nhân không?”
Hà Sa Sa cũng đoán là anh ấy, lúc trước anh ấy có đến tìm Hà Sa Sa nhưng cô ấy giả bộ không nghe.
“Có muốn gặp mặt tâm sự không?”
“Không có gì để nói.”
“Tớ cảm thấy đã đến rồi thì cứ nói vài câu đi, cho dù mắng cũng được, đừng để mỗi mình buồn bực, đây không phải là chuyện của một mình cậu, hiện tại là chuyện của ba người, cậu, anh ấy và đứa con trong bụng cậu.”
Dư An An đi mở cửa nhưng bị Hà Sa Sa duỗi tay túm lại: “Đừng mở.”
“Cậu sợ anh ấy hả?”
“Không phải chỉ là ghét thôi.”
“Nói rõ ràng một lần luôn, gặp mặt nói sau đó bảo người ta biến đi càng xa càng tốt, bảo anh ấy đừng đến tận cửa tìm nữa. Nghe tớ, khi xuất hiện vấn đề thì cần phải giải quyết tận gốc, đừng xử lý một mình.”
Dư An An đi qua mở cửa, Khúc Tinh Vĩ đứng ở cửa.
“Vào đi.” Cô nói.
Khúc Tinh Vĩ vào cửa thấy Hà Sa Sa đứng cách đó không xa, mở to hai mắt ra trừng anh ấy.
Anh ấy mím môi, cất bước tiến lên.
Dư An An quay đầu nói với Hà Sa Sa: “Phải giải quyết vấn đề, nghe tớ, tớ xuống tầng đi dạo, các cậu nói chuyện đi.”
Cô dứt lời liền thay giày đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Khúc Tinh Vĩ bước lên, đứng cách Hà Sa Sa hai mét, đã lâu không gặp, người tiều tụy đi, gầy hơn, sắc mặt không tốt, anh ấy vừa tự trách vừa đau lòng. Vì sao khi đó không khống chế bản thân, vì sao lại khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy, giờ anh ấy khiến người ta phải đau lòng, là anh ấy đã xúc phạm đến Hà Sa Sa.
“Thực xin lỗi.” Sau một lúc giằng co, anh ấy mở miệng, rất chân thành, rất khẩn thiết.
Hà Sa Sa cắn môi, hít mũi: “Nói rõ ràng đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp anh.”
“Tôi đến đây không phải để nói cái này.”
“Tôi không có gì để nói với anh cả.”
Khúc Tinh Vĩ tiến lên hai bước, Hà Sa Sa lùi ra sau hai bước, duỗi tay từ chối: “Đừng nhúc nhích, cách tôi xa một chút.”
“Em ghét tôi đến vậy à?” Vẻ mặt anh ấy tràn đầy sự đau đớn, Nhị Sa đã ghét anh ấy đến mức độ này ư?
“Vậy giờ muốn sao, chẳng lẽ tôi phải nở nụ cười chào đón anh hả Khúc tổng? Tôi không còn là nhân viên của công ty anh nữa, không cần phải nói gì với anh hết.”
“Tôi chưa từng xem em là nhân viên của mình.”
“Vậy xem tôi là gì, là người phụ nữ ngủ cùng à? Anh muốn thì đến không thì đi, đừng có khiến tôi thấy ghê tởm.”
“Chúng ta vẫn luôn ở chung với nhau rất tốt, tôi cứ tưởng em không bài xích tôi, không ngờ, tôi lại làm em thấy ghê tởm.” Hô hấp của anh ấy nặng nề những lời này khiến anh ấy thấy cực kỳ khó chịu, giống như có một cây dao c.ắm vào trong cơ thể, dù không chảy máu nhưng trúng chỗ trí mạng.
“Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi tự xử lý được.”
“Sa Sa, có lẽ cách biểu đạt của tôi có sai lầm.” Anh ấy nói rồi tiến lên một bước: “Tôi thích em, thích từ rất lâu rồi, tôi muốn để em bên người là tâm tư riêng của tôi, tôi muốn ở bên em nhiều hơn, xin lỗi, là do tôi không suy nghĩ đến cảm nhận của em, hóa ra em ghét tôi đến thế.”
Hà Sa Sa rũ đầu, không nhìn anh ấy. Nhưng một chữ anh ấy nói không hề lọt vào lỗ tai: “Tôi không thích anh.”
“Có thể cho tôi một cơ hội không, chúng ta thử….”
“Không thể. Trước đây tôi không ghét anh, cùng lắm chỉ thấy anh là tên cuồng công việc lúc nào cũng thích chèn ép tôi, còn giờ thì tôi cực kỳ ghét anh, cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét.” Mùi dầu mỡ khiến cô ấy che ngực lại, hơi buồn nôn.
Khúc Tinh Vĩ nhìn động tác của cô ấy, hóa ra cô ấy ghét anh ấy đến mức này.
Dư An An xuống tầng, ngồi trong đình hóng gió, gọi điện thoại cho Giang Ly nhưng anh tắt máy chắc chưa xuống máy bay.
Một lát sau, có cuộc gọi tới: “Anh đến Ninh Hải rồi, vừa xuống máy bay xong.”
“Em thấy cũng sắp đến giờ rồi nên gọi hỏi xem anh đến nơi chưa.”
“Bạn em sao thế?”
Cô kể tóm tắt câu chuyện cho anh nghe, sau đó Giang Ly nói: “Hà Sa Sa có tình cảm gì với Khúc Tinh Vĩ không?”
“Giờ cậu ấy đang nổi nóng, vừa sợ vừa buồn nên không thể phân biệt được.”
“Vậy cứ để cho bọn họ tự xử lý đi, em đừng lo lắng quá, gần đây ở trong núi không được ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, em lo bồi bổ thêm dinh dưỡng đi chứ gầy quá!”
“Em đang giảm béo.”
“Anh thích thịt.” Giang Ly nói.
Dư An An ừ một tiếng, cố ý nói: “Nào về em sẽ mua thêm mấy cân thịt cho anh ôm.”