Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 84
Lòng Dư An An nóng như lửa đốt, bò dậy từ trên giường: “Giang Ly, đặt giúp em vé máy bay về Tân Ninh, càng nhanh càng tốt.”
Giang Ly đang nghe điện thoại, quay đầu thấy vẻ mặt nôn nóng của cô thì che điện thoại lại hỏi: “Sao thế em?”
“Nhị Sa xảy ra chuyện rồi.”
Giang Ly nói vài câu với người trong điện thoại sau đó cúp máy, dùng di động đặt vé máy bay về Tân Ninh sớm nhất, cũng là hai tiếng rưỡi sau.
Dư An An nhanh chóng tắm rửa lấy ba lô xuống lầu đến thẳng sân bay.
Giang Ly đi với cô: “Đừng căng thẳng, hiện giờ cảm xúc của cô ấy bất an, em cần phải bình tĩnh, anh không thể đi với em, ba ngày sau tuyên bố sản phẩm mới anh phải có mặt ở đó.”
Cô gật đầu: “Anh cứ bận việc của mình đi, em biết nên làm gì.”
Trong điện thoại chưa nói rõ ràng, Nhị Sa cứ khóc mãi, Dư An An xuất phát từ Lĩnh An, rạng sáng hai giờ rưỡi bay đến Tân Ninh đã 3 giờ 40 phút, xuống may gọi taxi đến nhà Nhị Sa.
Còn Giang Ly ở sân bay chờ chuyến đi Ninh Hải.
Trở về thành phố, trong lòng không có chút vui mừng nào, trong đầu đều là chuyện Nhị Sa mang thai, cô ấy không có bạn trai thì mang thai kiểu gì?
Nhanh chân đuổi đến nhà Nhị Sa, gõ cửa đong đong, sau đó cửa mở ra, Nhị Sa kéo đôi mắt đỏ bừng đứng trước mặt cô.
“Sao lại thế này, là của ai?”
Hà Sa Sa bĩu môi, quay đầu đi vào trong.
Hà Sa Sa thuê nhà ở một mình, Dư An An cởi giày để chân trần tiến vào.
“Cậu đừng khóc, rốt cuộc sao lại thế này?”
Hà Sa Sa ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu: “Hoàng Thế Nhân.”
Dư An An đâu chỉ là giật mình, phải nói là cực kỳ hoảng sợ mới đúng, Nhị Sa không hề có ý gì đối với ông chủ của mình, hai người là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, ngày nào cô ấy cũng mắng Khúc Tinh Vĩ, sao giờ lại… “Hai người các cậu đi với nhau rồi yêu đương à?”
Hà Sa Sa lắc đầu: “Không có.”
“Thế thì sao?”
“Tháng trước đi công tác, sau đó đi ăn cơm với khách hàng có uống chút rượu.”
“Rượu vào làm loạn hả?”
“Xem như là vậy.”
“Và rồi?”
“Không có và rồi.”
“Thái độ của anh ấy như nào?”
“Không có thái độ gì cả.”
“Anh ấy không chịu trách nhiệm?”
“Tớ không thích anh ấy, cần anh ấy phụ trách cái gì?”
“Mẹ nó, cậu là lần đầu tiên, cứ thể để cho anh ấy ngủ hả?” Dư An An tức giận, Hoàng Thế Nhân đúng là cmn có năng lực, làm chuyện xong là phủi mông chạy đi?
Hà Sa Sa không buồn nói chuyện.
“Vì sao khi đó cậu không gọi điện cho tớ, cậu bị ngốc à? Gặp phải chuyện như này không biết có cái gọi là thuốc tránh thai hay sao?”
“Tớ có uống.”
“Hả?” Cô vẫn cho rằng thứ đồ kia có thể tránh thai 100%.
“Đi, chúng ta đi tìm Hoàng Thế Nhân, việc này phải làm rõ ràng để xem anh ấy nói thế nào, không thể ngủ xong là đi được, thọc ra cái sọt lớn như này mà anh ấy lại chạy đi trốn thật xa.”
“Tớ chưa nói cho anh ấy biết.” Kỳ kinh của cô ấy chậm vài ngày nên cô ấy lên mạng tra, ai ngờ càng đọc càng thấy sợ nhưng sợ cũng phải đi mua que thử, kết quả hai vạch, suýt chút nữa cô ấy đã sợ đến mức ngất xỉu rồi.
“Vì sao? Phải nói cho anh ấy biết chứ!”
“Tớ không nói, không muốn liên quan bất cứ chuyện gì đến anh ấy cả.”
“Từ chức cũng được, không muốn có quan hệ gì với anh ấy cũng oke nốt, nhưng chuyện trước mắt liên quan đến anh ấy, cậu không thể gánh một mình.”
Hà Sa Sa bẹp miệng, nước mắt rơi xuống, nhỏ tách tách trên mu bàn tay: “An An, tớ nên làm gì bây giờ, tớ sợ, tay cứ run mãi, gọi điện cho cậu mãi không được, lúc nào cũng trong trạng thái mất tín hiệu.”
Dư An An nắm lấy tay cô ấy, biết cô ấy đang sợ hãi, thấp thỏm lo âu, đây là lần đầu tiên các cô đụng phải chuyện lớn như này: “Tớ ở núi Lĩnh An, nơi đó không có tín hiệu, Nhị Sa, cậu đừng sợ, cậu còn có tớ, cho dù là khi nào tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu, cậu cứ sống yên ổn trong nhà để tớ xử lý chuyện này cho.”
“An An.” Hà Sa Sa túm tay cô không buông.
Dư An An rút khăn giấy ra, lau nước mắt trên mặt cho cô ấy: “Đừng sợ, cậu không muốn nói nhưng tớ nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng rành mạch.”
Cô lấy điện thoại đặt trên ghế sô pha bấm mật mã, click mở nhật ký trò chuyện, bất thình lình hiện lên.
Hoàng Thế Nhân, 40 cuộc gọi nhỡ.
Cô nhìn Hà Sa Sa: “Anh ấy gọi nhiều cuộc cho cậu vậy à?”
“Tớ kéo anh ấy vào danh sách đen rồi.”
Cô ghi nhớ số điện thoại: “Cậu ở nhà đi, tớ đi một lát.”
“Tìm anh ấy thì hỏi được cái gì.”
“Không tìm người ta chẳng lẽ tìm ông hàng xóm? Chuyện đã xảy ra thì phải cho anh ấy biết chứ.”
Dư An An chạy xuống lầu, đi ra khu vườn, lúc này bình minh mới ló lên, cô cầm điện thoại gọi cho Khúc Tinh Vĩ.
Tiếng điện thoại vang lên vài lần, sau đó đối phương ấn nhận.
Dư An An mở miệng mắng: “Khúc Tinh Vĩ, cái tên khốn nhà anh, đồ tra nam, mẹ nó anh đúng là không phải con người.”
Gần đây ngày nào Khúc Tinh Vĩ cũng mất ngủ, mới ngủ được một lát thì đã có người gọi điện đến mắng anh ấy.
“Cô là?”
“Cô gì mà cô, tôi là Dư An An, anh đang ở đâu mau đưa địa chỉ đây, tôi đi tìm anh.”
Tự dưng Khúc Tinh Vĩ nhảy từ trên giường xuống, Dư An An là bạn thân của Hà Sa Sa, anh ấy nhanh chóng nói địa chỉ, đi rửa mặt.
Dư An An đứng ở ven đường một lúc, sau đó gọi taxi đến nhà Khúc Tinh Vĩ.
Cảnh đường phố quen thuộc xẹt qua, nhưng lại không có tâm trạng để thưởng thức, một lòng chỉ muốn tìm Khúc Tinh Vĩ tính sổ, không thể để tên khốn đó chiếm hời được.
Giờ này chưa có nhiều người lắm, chân trời vừa tờ mờ sáng, không khí mát lạnh, tâm tình buồn bực không có chỗ phát t.iết.
Mười phút sau, tới chỗ Khúc Tinh Vĩ nói, cô ấn chuông cửa, Khúc Tinh Vĩ thấy cô trên camera điện thoại liền đi ra mở cửa.
Đứng trong thang máy ấn số tầng, khi ra khỏi thang máy thì cửa căn hộ đã mở.
Khúc Tinh Vĩ mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài đen đi tới.
Dư An An thấy anh ấy là càng tức hơn.
“Khúc Tinh Vĩ anh là tên khốn nạn.” Dư An An vừa bước tới đã nhấc một chân đá lên bụng Khúc Tinh Vĩ.
Khúc Tinh Vĩ nhảy ra sau hai bước, im lặng không nói gì.
Anh ấy phủi chỗ bị đá, túm áo sơ mi: “Cô ấy thế nào?”
“Anh còn có mặt mũi hỏi thăm cơ à, chuyện là do anh làm, anh sướng rồi là xách quần bỏ chạy hả?”
Khúc Tinh Vĩ lắc đầu: “Cô ấy kéo tôi vào danh sách đen, tôi đến nhà cô ấy tìm nhưng cô ấy không chịu mở cửa, cô về rồi tôi cũng yên tâm đôi chút.”
“Ồ, tôi về thì ném vấn đề cho tôi giải quyết đúng không?”
“Dư An An, nếu cô có thể để cô ấy gặp tôi, tôi cực kỳ cảm ơn cô.”
“Đừng nói tốt thế, cậu ấy không muốn gặp anh.”
Khúc Tinh Vĩ đi vào trong: “Vào rồi nói.”
Dư An An đi vào phòng khách: “Ông chủ ngủ với nữ nhân viên, đáng lẽ tôi nên sớm phát hiện anh chẳng có lòng tốt gì, mỗi lần đi công tác đều đưa cậu ấy theo, chẳng qua thấy cậu ấy ngốc không phòng bị anh chứ gì?”
Khúc Tinh Vĩ gật đầu: “Tôi thừa nhận, đi công tác chỉ là lấy cớ.”
“Bản tính bại lộ rồi nha, đồ tra nam.”
“Tôi thích đưa cô ấy đi theo bên mình.”
“Anh thích, nhưng anh đã từng hỏi cậu ấy chưa?”
“Cô ấy không phản đối.”
“Mẹ nó, anh là ông chủ, công việc do anh sắp xếp cậu ấy dám từ chối ư?”
“Tôi thừa nhận đó là tâm tư riêng của mình.”
“Tâm tư riêng? Tôi thấy anh lấy rượu làm loạn chỉ là cái cớ thôi, anh đã nhắm đến cậu ấy từ lâu đúng không?”
“Tôi thích cô ấy.” Anh ấy thích Hà Sa Sa đã lâu, vẫn luôn để cô ấy vào lòng mà thích.
Dư An An nghẹn cứng nơi cổ họng, có điều lời vừa thốt ra đều có sự nghẹn ngào: “Anh thích cậu ấy?”
“Anh thích cậu ấy thì tại sao không tỏ tình đi?”
“Tôi từng nói mập mờ đưa đẩy nhưng cô ấy không để trong lòng. Nhìn có vẻ rất bài xích tôi, cô ấy ở với ai cũng vui vẻ còn ở với tôi thì không.” Nhắc đến đây là anh ấy lại thấy đau đầu.
“Mẹ kiếp, cậu ấy không thích anh là anh dùng men say để ngủ với cậu ấy, đừng có lấy cớ nữa.”
“Xin lỗi, chuyện đó thật sự là ngoài ý muốn.” Ngày đó anh ấy có uống hơi nhiều, người mình thích nhiều năm lại nằm trong ngực, anh ấy thừa nhận lúc ấy có hành vi gây rối, anh ấy hôn Hà Sa Sa thấy Hà Sa Sa không từ chối thì không thể kiềm chế được nữa.
“Vậy anh tính sao giờ?” Cô hỏi ý anh ấy trước.
“Cô ấy không chịu gặp tôi, tôi cũng không có cách nào khác.”
“Anh thích cậu ấy? Vậy theo đuổi đi, để cho cậu ấy biết.”
“Tôi vẫn luôn theo đuổi cô ấy mà.”
Dư An An vỗ trán, tuy cô không hiểu gì về Khúc Tinh Vĩ nhưng người xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập ra một công ty tầm cỡ chắc chỉ số IQ cũng rất cao, sao EQ lại thấp đến thế chứ?
“Anh theo đuổi cậu ấy nhưng chỉ mang cậu ấy bên mình, chẳng khác nào bảo cậu ấy tăng ca hết.”
“Tôi có cách nào đâu, như vậy mới được ở bên cô ấy nhiều hơn.”
“Mẹ ơi anh là đầu heo hả? Có ai theo đuổi người ta như anh không? Anh chỉ biết làm ngược với lý thuyết thôi, có ai đồng ý ngày nào cũng tăng ca không? Có cô gái nào không thích ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, còn anh là gì? Không phải bắt cậu ấy đi công tác thì là bắt tăng ca ở công ty.”
Gương mặt điển trai của Khúc Tinh Vĩ lộ vẻ đau đớn: “Cô ấy ghét tôi lắm có đúng không?”
“Đâu chỉ là ghét thôi đâu, là hận anh muốn chết đi được, anh có biết biệt hiệu cậu ấy đặt cho anh là gì không?”
“Là gì?”
“Hoàng Thế Nhân*.” Dư An An cắn răng, cô cảm thấy EQ của Giang Ly đã thấp lắm rồi ai ngờ nếu so Giang Ly với Khúc Tinh Vĩ thì Giang Ly chỉ nằm ở mức trung bình mà thôi.
*Hoàng Thế Nhân: Chỉ những người tư bản chuyên đi bóc lột sức lao động của người khác.
Câu chuyện về Bạch Mao Nữ vốn rất quen thuộc với nhiều người Trung Quốc cho đến cả Hoa kiều trên toàn thế giới, thậm chí có nhiều người khi gặp phải áp lực quá lớn trong công tác còn gọi đùa ông chủ của mình là “Hoàng Thế Nhân”, một nhân vật liên quan, để ẩn ý về sự “chèn ép”.