Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 54
Từ lúc Giang Ly rời đi lần trước, anh không tới Tân Ninh lần nào nữa. Hai người liên lạc qua Wechat cũng nhiều hơn, cũng biết anh đang bận rộn.
Gần đây tâm trạng của cô rất tốt, Mật Tư Vương nói ngày nào cô cũng nở nụ cười, nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Lúc nói chuyện qua Wechat, cô hỏi anh vẫn còn bị mất ngủ, đau đầu đúng không. Anh nói có, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Cô biết anh sợ cô sẽ lo lắng cho mình.
Lúc trước Tiểu Phong cũng luôn nói không ngủ được, hơn nữa Giang Ly cũng bị đau đầu giống hệt Tiểu Phong, điều này khiến cô rất lo lắng.
Bắt đầu thời gian nghỉ tết, hiếm khi Nhị Sa không bị Hoàng Thế Nhân bóc lột, cũng cho cô ấy nghỉ.
Hai người hẹn nhau đi mua sắm.
Nhị Sa khoác tay cô, tay kia xách theo chiến lợi phẩm.
Nhị Sa chọn một chiếc váy thời trang mùa xuân tặng cho cô, là một chiếc váy jean liền thân, cô vui vẻ nhận lấy.
Cô hỏi Nhị Sa thích gì, Nhị Sa nói không cần.
Bây giờ cô có tiền nên cũng không còn keo kiệt với bạn bè nữa, cô mua cho Nhị Sa một bộ mỹ phẩm SK-II mà cô đã mong mỏi từ lâu nhưng không nỡ mua.
Một bộ cũng mấy nghìn tệ, cô bỏ tiền ra mua cảm thấy không xót chút nào.
Ngoài miệng Nhị Sa nói không cần, nhưng khuôn mặt thì nở nụ cười tươi như hoa.
"Lát nữa ăn gì đây, mình đói tới mức đau dạ dày luôn rồi này." Đi mua sắm từ trưa đến chiều tối, cũng tới giờ ăn rồi.
"Mình muốn ăn cá hấp. Đi công tác với Hoàng Thế Nhân, anh ta toàn ăn đồ thanh đạm, mới có ba mươi tuổi đầu mà đã sống theo lối sống dưỡng sinh rồi."
"Đừng có phàn nàn về ông sếp cậu nữa đi. Người ta thưởng Tết cho cậu hẳn hai mươi nghìn tệ , mình được có hai nghìn tệ đây. Đây chính là sự cách biệt, chứng tỏ sếp cậu là người tốt."
"Ngày nào cũng bị anh ta bắt đi công tác, nếu không phải vì tiền thì bà đây đã sớm bỏ cuộc chạy lấy người, không hầu hạ anh ta nữa rồi."
"Sếp cậu đi công tác tại sao lần nào cũng đưa cậu đi theo thế?"
"Anh ta nói để mình học hỏi nhiều hơn, công ty muốn bồi dưỡng cho mình, sau đó vẽ ra trước mắt mình một viễn cảnh đẹp, nói một ngày nào đó mình sẽ trở thành một họa sĩ truyện tranh vĩ đại."
Dư An An gật đầu: "Anh ấy muốn bồi dưỡng cho cậu, dạy cậu từng chút một, đi đâu cũng mang theo cậu bên mình."
"Mình tới công ty được năm tháng, ba tháng tiếp theo hầu như lúc nào cũng phải đi công tác, mình vẽ truyện tranh chứ có phải điều hành công ty đâu."
"Học được nhiều kỹ năng thì sẽ nhàn thân, những thứ cậu học được đều thuộc về riêng cậu."
"Cũng đúng, cuối tháng ba có cuộc thi triển lãm tranh ở Ninh Hải, khoảng thời gian này mình cũng khá bận."
Nhắc tới Ninh Hải, Dư An An liền nghĩ ngay tới Giang Ly: "Nhị Sa, mình nghĩ Giang Ly có tình cảm với mình, chính là lúc anh ấy ngủ."
Hà Sa Sa vẻ mặt khó hiểu: "Sao lúc ngủ lại có tình cảm với cậu? Lẽ nào hai người..."
Dư An An vội vàng ngắt lời, lườm cô bạn một cái: "Sao có thể chứ? Bây giờ bọn mình chỉ là bạn bè, có thể là hơn mối quan hệ bạn bè bình thường một chút. Từ lúc anh ấy rời đi lần trước, chúng mình vẫn luôn nhắn tin với nhau, thỉnh thoảng còn trò chuyện mấy câu lúc nửa đêm."
"Ý là sao?" Hà Sa Sa quá hiểu cô, cảm giác trong lời nói của cô mang một nghĩa khác.
"Mình muốn thử."
"Cậu muốn lấy lại trí nhớ đã mất của anh ấy?"
Dư An An gật đầu: "Khoảng thời gian này mình suy nghĩ rất nhiều, lúc trước Tiểu Phong thích mình, mình không chấp nhận, anh ấy nghĩ rất nhiều cách để mình thích anh ấy, vì muốn khôi phục trí nhớ mà đi nhảy bungee, đau đầu tới mức hôn mê bất tỉnh, bị thương nặng như thế cũng đều do mình. Anh ấy dùng mạng sống để bảo vệ mình, cả đời này mình không thể quên được. Mặc dù bây giờ anh ấy là Giang Ly, nhưng anh ấy cũng là Tiểu Phong."
"Nhị Sa, Giang Ly mất kí ức của Tiểu Phong, mặc dù mình rất buồn nhưng mình nghĩ có lẽ anh ấy còn đáng thương hơn mình, mất trí nhớ là một chuyện vô cùng đau đớn. Lúc đó anh ấy đối xử với mình tốt như vậy, sao mình lại không thể làm những điều này cho anh ấy chứ."
Hà Sa Sa chớp mắt, chăm chú lắng nghe.
"Mình suy nghĩ rất lâu, không thể ngồi yên chờ đợi được nữa, mình phải chủ động ra tay, tình cảm anh ấy đối với mình vẫn theo bản năng."
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lần trước khi ở nhà cô, Giang Ly lại đột nhiên cúi người xuống, tiến sát mặt lại gần cô, hành động lúc đó khiến anh cũng cảm thấy bối rối.
Thêm cả lần anh tới Tân Ninh, lúc ngủ anh còn ôm chặt eo cô, vì vậy chắc chắn là anh muốn đến gần cô, muốn hôn cô.
Đó là kí ức của Tiểu Phong về cô tồn tại trong tiềm thức của Giang Ly.
"Nếu như anh ấy vẫn không nhớ ra cậu thì sao?" Hà Sa Sa đau lòng thay Dư An An, lúc trước cô gặp phải tên cặn bã, khó khăn lắm mới có tìm được một người đàn ông thích mình, quan tâm mình, kết quả anh lại bị mất trí nhớ.
"Không thử thì làm sao biết được, bọn mình tiếp xúc nhiều, có thể sẽ k.ích thích thêm nhiều ký ức ẩn giấu trong tiềm thức của Tiểu Phong."
"Mình nhớ tất cả mọi thứ, nếu như không làm gì, mình sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân và Tiểu Phong. Nếu đổi lại là mình mất trí nhớ, anh ấy không làm gì hết mà chỉ đợi một ngày mình nhớ lại, mình cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy."
Hà Sa Sa cảm thấy lời của cô cũng có lý: "Tiểu Phong đối với cậu rất ân cần, tỉ mỉ. Nếu như mối quan hệ này vĩnh viễn bị cắt đứt thì thật đáng tiếc."
"Vậy nên tớ muốn tới Ninh Hải."
"Tới Ninh Hải?"
"Đúng vậy, công ty anh ấy rất bận, còn là chuyên gia mã hóa trong quân đội. Dù sao thì công việc của mình cũng khá tự do. Nếu có một ngày Tiểu Phong nhớ lại tất cả, mình bỏ rơi anh ấy thì anh ấy sẽ đau lòng lắm."
"Trải qua cảm xúc sinh tử quả thực là phi thường."
"Lúc trước anh ấy ở bên cạnh, mình còn chê anh ấy dính người, nhưng từ khi anh ấy trở thành Giang Ly, đối xử lạnh nhạt với mình, anh ấy quay về Ninh Hải, trong lòng mình luôn cảm thấy trống rỗng. Lúc mất đi mới phát hiện anh ấy quan trọng như thế nào. Bọn mình từng cùng nhau trải qua sinh sử, mình nhất định phải làm gì đó. Nếu như anh ấy không nhớ ra, nếu như anh ấy không thích mình, mình cũng không cảm thấy hối hận, ít nhất mình cũng đã từng nỗ lực."
"Được, mình ủng hộ cậu."Đây mới là tính cách của Dư An An, cô sẽ đối mặt với tất cả mọi khó khăn và không bao giờ bỏ cuộc.
"Chúng ta đi ăn thôi. Sau khi quyết định làm việc gì đó thì mình cảm thấy khá phấn khích."
Lúc ăn tối hai người có uống chút rượu.
Hà Sa Sa chúc cô chiến thắng trở về, cô uống hai chai bia, cảm thấy hơi choáng váng, nhưng cảm giác này cũng khá tốt.
Về tới nhà, Ngưu Ngưu chạy ra, đột nhiên cô nhớ ra, nếu cô tới Ninh Hải thì Ngưu Ngưu phải làm thế nào đây?
Đưa tới nhà họ Mạc thì không thích hợp lắm, dù nhà họ Mạc có thích nuôi động vật hay không, cô cũng không thể gây thêm phiền toái cho mẹ mình được.
Nhị Sa thì càng không được, Nhị Sa thường xuyên đi công tác, càng không có thời gian chăm sóc Ngưu Ngưu.
Cô cắn răng, đưa Ngưu Ngưu tới Ninh Hải.
Năm mới cô có đến nhà họ Mạc chúc Tết, tặng quà một lần. Lúc ngồi nói chuyện với mẹ ở phòng khách, cô đã nói với mẹ về quyết định của mình, dù rất lo lắng nhưng bà vẫn ủng hộ quyết định của con gái.
Không ủng hộ thì biết làm gì bây giờ, bà quá hiểu tính cách của con gái, không cho cô thử sẽ khó tránh khỏi xảy ra nuối tiếc. Nếu Giang Ly thật sự không thế nhớ lại, hoặc hai người không còn tình cảm với nhau như trước, Dư An An cũng sẽ chết tâm.
Năm mới, cả hai đều chúc tết nhau qua Wechat, mặc dù Giang Ly trả lời hơi chậm, nhưng anh đã giải thích mình đang thảo luận dự án ở nước ngoài.
Dư An An không nói với Giang Ly về quyết định của mình, sau kì nghỉ Tết kết thúc, cô trở lại công ty chính thức xin từ chức với Mật Tư Vương.
Mật Tư Vương ngước mắt nhìn cô, có chút khó hiểu: "Sao đột nhiên lại muốn từ chức vậy?"
"Tôi muốn tới Ninh Hải, Tiểu Phong ở đó, tôi muốn đi tìm anh ấy."
"Hai người quay lại rồi hả?" Lúc trước nhìn cô cả ngày không có sức sống, ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, cô không khác gì như người thất tình vậy.
"Không cãi vã, cũng không phải chia tay, chỉ là anh ấy hồi phục trí nhớ... nhưng lại quên mất tôi."
Sắc mặt vạn năm không đổi của Mật Tư Vương giờ đây cũng giật giật: "Tôi mở chuyên mục cho cô rồi, sau này cô vẫn phải tiếp tục viết đấy."
"Tôi sẽ không viết kết bừa bãi đâu, tôi rất trân trọng cơ hội mà cô đã cho tôi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành bản thảo trong vòng nửa tháng."
"Nếu đã từ chức, vậy tiền nhuận bút tôi sẽ trả cho cô với tư cách là nhà văn cấp B."
"Thật sao, tốt quá, vậy là có được khoản thu nhập thêm rồi."
Mật Tư Vương lắc đầu: "Giải quyết mọi việc theo quy định thôi, không đến mức bỏ rơi cô được."
"Mật Tư Vương, sao cô lại quan tâm tôi đặc biệt như vậy, có phải bởi vì tôi xảy ra chuyện ở núi Lĩnh Sơn, vậy nên..." Dư An An nửa đùa nửa thật nói.
"Có lẽ cũng liên quan một chút." Mật Tư Vương cũng nói đùa.
Mật Tư Vương đã ký đơn từ chức của cô rồi nộp cho phòng nhân sự, cô chính thức nghỉ việc.
Trong lòng có chút không nỡ, mặc dù cô không có tình cảm gì với công ty, đặc biệt là Từ Nhan và Mạnh Lâm, một đôi nam nữ cặn bã, nhưng Mật Tư Vương quả thực đối xử rất tốt với cô, hơn nữa còn vì sự sắp xếp chỉ đạo của công ty mới quen biết với Tiểu Phong.
"Cô định tới đó làm công việc gì?"
"Tôi vẫn chưa nộp hồ sơ, trước mắt cứ giải quyết mọi việc ổn thỏa trước đã."
"Tôi có một người bạn có nhóm phát triển ngoài trời ở Ninh Hải, quy mô không nhỏ, họ cũng cần người viết văn án giỏi. Về vấn đề phát triển cô không có vấn đề gì, viết sở trường lại là viết văn án, nếu như không tìm được công việc phù hợp thì có thể qua đó thử xem, tôi sẽ đề xuất cô, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả."
"Mật Tư Vương, để tôi mời cô một bữa." Công việc cũng giải quyết xong, giảm bớt được bao nhiêu phiền toái.
"Thôi khỏi, cô cứ giữ số tiền đó mang tới Ninh Hải mà phấn đấu, đợi tới lúc cô tỏa sáng rồi thì mời tôi ăn sau, lúc đó tôi sẽ không khách sáo đâu."
Sau khi hoàn tất các thủ tục, cô đến nhà họ Mạc một chuyến, sau đó gặp mặt Hà Sa Sa, đặt vé máy bay, thu dọn hành lý, trong đó có hai chiếc vali và một chiếc ba lô.
Hai ngày sau, lúc một giờ bốn mươi phút chiều, máy bay hạ cánh ở sân bay Ninh Hải, Ông Sơn. Sau khi xuống máy bay, nơi đây không giống như không khí lạnh lẽo ở Tân Ninh, gió ở Ninh Hải mang đến một cảm giác thật ấm áp.
Cô mặc một chiếc áo khoác len màu xanh đậm của Anh, quần jean và đi bốt Martin. Vừa đi được vài bước thì đã cảm thấy mồ hôi đổ sau lưng.
Lúc đi lấy hành lý và nhận Ngưu Ngưu về, Ngưu Ngưu được đựng trong lồng vận chuyển, nó nhảy nhót nhìn cô.
Đi bộ ra khỏi sân bay, cô nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp trong bộ quân phục màu xanh ô liu. Cô ấy vẫy tay, đi nhanh về phía cô.
Nam Tự mặc quân phục cất bước về phía này, sau đó nhận lấy hành lý trong tay cô: "Ồ, đem cả cậu nhóc này theo luôn hả."
"Đương nhiên, tôi định ở lại Ninh Hải một thời gian dài, không đưa nó theo thì không có ai chăm nó."
"Được rồi, Ninh Hải chào đón cô."
Dư An An cười đáp: "Làm phiền cô rồi, Nam Tự."
"Cô gọi điện cho tôi chứng tỏ cô coi tôi là bạn, nếu đã là bạn thì chuyện nhỏ này có là gì chứ."
Cô hoàn toàn không biết gì về Ninh Hải, trước khi tới đây cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Nam Tự. Cô có ấn tượng rất tốt về Nam Tự, cô ấy rộng lượng, giỏi giang, dũng cảm, quan trọng là rất xinh đẹp, một người phụ nữ như vậy sao lại không thích chứ.
Lúc này cô ấy mặc quân phục trông rất rắn rỏi, mạnh mẽ, vô cùng giống "ngự tỷ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận