Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 8

Ngày hôm sau trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuống mang theo hơi ấm, trong rừng núi hoang vắng, chim chóc ríu rít tạo nên bầu không khí thật yên bình.
Lúc này nấm đã bắt đầu mọc trên các rễ cây.
Cô cẩn thận quan sát kỹ mấy loại nấm, trong đó có một đống nấm màu vàng và có lông, đó chính là nấm hầu thủ.
Cô cắn một miếng thì thấy mùi vị không ngon lắm, nhưng nấm hầu thủ không có độc, có thể ăn sống để thỏa mãn cơn đói.
Cô đưa cho Tiểu Phong một cây, Tiểu Phong bỏ thẳng vào miệng nhai.
Tiểu Phong cũng tìm được một số loại nấm, anh đang định bỏ vào miệng.
"Đừng ăn vội." Dư An An vội vàng ngăn lại.
Tiểu Phong thấy thứ trước mặt có thể ăn nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng lần này cô lại ngăn cản anh, vì thế anh chậm rãi nhả cây nấm ra khỏi miệng. Cô cầm lấy rồi kiểm tra, nấm này có màu vàng xanh, bẻ xem bên trong thì có những phiến tơ màu đỏ và màu xanh, trên thân cây dường như viết đầy chữ: tôi không ăn được, tôi có độc.
"Cái này không ăn được."
Tiểu Phong hiểu ra, anh không động vào nữa.
Dư An An thu nhặt những cây nấm ăn được, Tiểu Phong cũng đi tìm kiếm xung quanh.
Anh tìm được một số loại liền mang tới cho cô xem để phân biệt.
Nấm ô dù có màu nâu đen, mặt sau còn có vân phiến. Cô ngửi kỹ thì thấy mùi hơi khó chịu. Cô không chắc đây là loại nấm gì, cô thà tìm những loại nấm khác chứ không muốn mạo hiểm tính mạng, vì thế cô đã loại bỏ nấm này, không sử dụng nó làm nguyên liệu ăn.
Mỗi người ăn một chút nấm vừa thu nhặt được, còn lại thì cho vào túi. Tiểu Phong khoác ba lô, tay cầm một con gà rừng, hai người tiếp tục hành trình tìm đường về nhà.
Lúc nghỉ ngơi, họ tìm được những cành cây mục nát có thể nhóm lửa mới bắt đầu nhổ lông gà rồi nướng ăn.
Lúc này không còn gia vị nữa, mặc dù hương vị không được ngon cho lắm, nhưng bụng đã đói thì ăn cái gì cũng ngon.
Ăn no nê xong, Dư An An nhận thấy khả năng kiếm ăn của Tiểu Phong rất mạnh. Nhớ đến kỹ năng sinh tồn mà anh Triệu của đội thám hiểm trước đã dạy, cô quay người lại lấy một sợi dây siêu đàn hồi trong ba lô rồi kéo căng nó ra, độ đàn hồi khá tốt.
Cô đứng dậy nhìn bốn xung quanh rồi tìm được một cành cây vẫn còn độ đàn hồi, sau đó buộc chặt dây vào hai đầu để tạo thành một chiếc cung.
Cô nhặt những cành cây to bằng ngón tay, bẻ thành nhiều đoạn dài khoảng 50 cm, sau đó mài cho thật nhọn.
Tiểu Phong không hiểu, anh ngồi xổm trước mặt nhìn chằm chằm vào cung tên trong tay cô, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Dư An An thử cung tên, chỉnh lại sợi dây đàn hồi của cung. Sau vài lần thử, cô đưa cung tên cho Tiểu Phong, trông anh có vẻ rất háo hức muốn thử.
Tiểu Phong nhận lấy nghiên cứu một lúc, sau bắt chước động tác của Dư An An. Anh giương cung bắn một mũi tên, mũi tên gỗ bắn ra nhưng lại nhẹ nhàng rơi xuống cách đó không xa.
"Mặc dù nó rất sơ sài nhưng chúng ta có thể cải tiến tiếp. Cái này gọi là cung tên, tốc độ nhanh hơn con người gấp trăm lần."
Cô đứng dậy đi tới bên cạnh Tiểu Phong, dạy anh cách cầm cung và cách bắn mũi tên sao cho có lực.
Tiểu Phong khỏe hơn cô tưởng tượng rất nhiều, sợi dây đàn hồi cũng bị anh kéo lỏng mấy lần.
“Đừng kéo cung xa quá, nó dễ bị gãy lắm.” Cô vỗ vào tay anh ra hiệu cho anh nhẹ nhàng hơn.
Sau nhiều thử nghiệm và cải tiến, cuối cùng cung tên đã hoàn thiện.
Dư An An cực kỳ thỏa mãn với kiệt tác của mình, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Từ đó trở đi Tiểu Phong có thêm một dụng cụ săn bắt khác. Mỗi ngày anh đều cầm nó trong tay, lúc rảnh rỗi sẽ mang ra nghiên cứu thứ mới mẻ này giống như một đứa trẻ mới có được đồ chơi vậy, cảm thấy mới lạ hết sức.
Liên tục mấy ngày đi đường, tìm được vài nguồn nước, Tiểu Phong có thể kiếm thức ăn, hai người bù trừ cho nhau, cứ thế ngày tháng cứ trôi đi như vậy.
Pin điện thoại đã cạn kiệt từ mấy hôm trước. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không thất vọng lắm.
Dư An An thầm đếm từng ngày, cô đã rơi vào ngọn núi vô danh này được nửa tháng, thật may mắn khi có Tiểu Phong cùng đồng hành, nếu không với sức lực của cô thì đã sớm chết ở núi sâu đồng không mông quạnh này rồi.
***
Buổi tối dựng lều, Tiểu Phong tiếp tục công việc tìm kiếm thức ăn.
Dư An An ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu đi nhặt cành cây và lá khô để nhóm lửa.
Còn chưa kịp nhóm lửa xong thì đã nghe thấy tiếng cành cây kêu lạo xạo phía sau ngày càng gần.
Cô tưởng là Tiểu Phong trở về nên vui vẻ nói: "Tiểu Phong Phong, hôm nay nhanh thế, có thu hoạch được gì không?"
Không có tiếng phản hồi, điều này cũng quá bình thường. Tiểu Phong rất ít khi nói chuyện, từ khi gặp gỡ đến nay anh không nói chưa quá mười câu.
Đến khi tìm được lối ra nhất định phải đưa Tiểu Phong đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát mới được. Anh vẫn im lặng không nói chuyện, có phải phần ngôn ngữ trong não có vấn đề hay không.
Cô quay đầu nhìn về phía hướng âm thanh phát ra thì đột nhiên phát hiện một con sói không lớn cũng không nhỏ, hình như là một con sói trưởng thành, nó há miệng nhe răng nanh lao về phía cô.
"A...." Dư An An thét chói tai, cô theo bản năng né tránh đòn tấn công sau đó trốn sau thân cây cổ thụ rậm rạp phía sau. Hai tay cô cầm chặt cành cây vừa nhặt được, tim đập thình thịch.
Nhưng lúc này không phải lúc tỏ ra yếu đuối. Con sói tru lên một tiếng sau đó lao về phía cô lần nữa.
Dư An An cúi xuống né tránh, con sói tấn công lần hai không thành thì bắt đầu tức giận, đôi mắt sói như ngọn lửa nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt.
Con sói tiếp tục lao về phía cô, Dư An An không còn gốc cây để trốn nữa nên đành nghiêng người, lăn qua một bên.
Tốc độ của sói quá nhanh, nó quay người lại bổ nhào lên người Dư An An đang ngã trên đất chưa kịp đứng dậy.
Dư An An thầm nghĩ, xong đời rồi, cô thật sự phải bỏ mạng tại đây rồi.
Khi cô nghĩ mình sắp chết, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là Tiểu Phong.
Con sói nhảy về phía cô, Dư An An vô thức bảo vệ đầu, ôm chặt lấy mình, sau đó cô nghe thấy một tiếng "vụt" nhỏ, tiếp theo là tiếng sói tru, rồi nghe thấy tiếng chạy nặng nề từ xa tới gần.
Năm ngón tay thô ráp nắm lấy cánh tay cô, anh kéo cô khỏi mặt đất rồi đẩy cô qua một bên.
Dư An An ngã sang một bên, ngẩng đầu thì thấy Tiểu Phong đang cầm cung trong tay, một mũi tên gỗ cắm thẳng vào lưng con sói.
Nhưng mũi tên gỗ chỉ có khả năng đối phó với loại gà rừng hay là thỏ rừng, chứ đối với con động vật hoang dã lớn như thế này thì không thể lấy được mạng nó.
Tiểu Phong cũng nhận thấy mũi tên không có tác dụng với con sói. Anh liếc mắt sang bên cạnh, sau đó nhặt một cành cây dày để đánh nhau với sói.
Con sói tức giận đang đánh giá Tiểu Phong, dường như nó đang tìm kiếm điểm đột phá để tấn công. Nó nhe răng nanh, đôi mắt đỏ hoe, căm phẫn vô cùng.
Dư An An vội vàng đứng dậy chạy vào trong lều, lúc trước cô cũng lo lắng trong núi sâu sẽ có dấu vết của sói, nhưng dọc đường ngoại trừ gấu đen ra thì không có sinh vật nào hung hãn cả.
Không ngờ thật sự đã gặp phải sói.
Con sói thấy cô di chuyển thì lấy đà phi về phía cô, Tiểu Phong cầm gậy lao tới, người và sói đối mặt với nhau. Con sói nhảy sang một bên, cây gậy của Tiểu Phong cũng rơi sang một bên.
Con sói không tấn công Tiểu Phong mà chuyển mục tiêu sang kẻ yếu.
Dư An An đang tìm thứ gì đó để châm lửa, nhưng không ngờ con sói này lại không biết lịch sự, chuyên chọn những "quả hồng" mềm.
Nhìn thấy con sói phi tới Dư An An, Tiểu Phong không suy nghĩ nhiều mà lao tới, anh dùng thân mình đâm vào con sói, con sói quay lại cắn thẳng vào cánh tay của Tiểu Phong.
Dư An An nhặt cành cây lên đánh vào đầu con sói, Tiểu Phong đá con sói ra xa. Con sói bị đá cũng không nhẹ, nó lắc lư vài cái mới đứng vững được.
"Tiểu Phong, cẩn thận."
Dư An An cố kiềm chế đôi tay đang run rẩy, cô hoảng loạn móc bật lửa ra, sau đó lấy chiếc khăn mặt buộc vào cành cây.
Lúc này Tiểu Phong đang khom người như một con báo, đối đầu với sói.
Hai người đã chiến đấu mấy hiệp, hình như con sói cũng đã bị thương từ trước. Nhìn động tác của nó có thể thấy chân sau bên trái chắc chắn đã bị dã thú hoặc đồng bọn tấn công, vì thế mới lang thang một mình, sau đó ngửi được mùi thức ăn liền tìm đến đây.
Dư An An đốt chiếc khăn, ngọn lửa dần dần bùng cháy càng ngày càng to.
Tiểu Phong nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, cầm lấy cây gậy lửa trong tay rồi đâm tới. Con sói bị ngọn lửa làm cho sợ hãi, với lại đã vật lộn mấy trận với Tiểu Phong trước đó nên nó đành cúp đuôi liều mạng bỏ chạy trong bóng đêm.
Thấy con sói bỏ chạy, Dư An An hít sâu một hơi, chạy tới chỗ Tiểu Phong: "Anh bị thương rồi, mau tới đây."
Tiểu Phong thấy con sói chạy xa mới bước về phía lều.
"Để tôi xem nào."
Tiêu Phong nắm chặt hai tay, máu từ cánh tay trái chảy ra.
Dưới ánh lửa, Dư An An ngồi xổm xuống nhìn cánh tay đầy sẹo của Tiểu Phong, vết thương cũ mờ đi thì vết thương mới lại xuất hiện.
Nhìn máu chảy đầm đìa từ miệng vết thương, cô không khỏi sợ hãi.
Cô vội vàng nhóm lửa rồi mau chóng lấy túi sơ cứu ra.
Tiểu Phong không nói gì,  thậm chí còn không cau mày, ánh mắt anh nhìn bốn xung quanh chỉ sợ con sói sẽ quay lại. Nhìn thấy động tác hoảng loạn của cô, rồi nhìn cánh tay đang chảy máu của mình, anh bắt đầu ngơ ngẩn.
Ngọn lửa được nhóm lên, túi sơ cứu được mở ra. Dư An An nhìn cánh tay đầy máu của Tiểu Phong rồi hít một hơi thật sâu.
Cô cau mày, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Phong.
Hai ánh mắt chạm nhau, đáy mắt Tiểu Phong vừa tối đen vừa sáng rực, giống như vực sâu cùng bầu trời đêm vậy.
Cô đang nghĩ xem rốt cuộc anh là người như thế nào, những ngày sống trong rừng sâu đã trải qua những gì. Mất trí nhớ là đả kích rất nặng nề, vết thương nặng như này cũng không hề cau mày.
Dư An An nhẹ nhàng nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng đang nghẹn ngào của mình.
"Lần này sẽ rất đau, vết thương không nông như lần trước, anh kiên trì một chút nhé." Cô cố gắng nhẫn nhịn nỗi chua xót trong lòng, nhúng bông gòn vào thuốc khử trùng, sau đó dùng nhíp kẹp lại rồi nhẹ nhàng lau vết thương.
Khi thuốc khử trùng bôi lên vết thương, cô cảm nhận rõ ràng cánh tay của Tiểu Phong đang co quắp dữ dội, nhưng anh vẫn chịu đựng mà không phát ra âm thanh.
Cô đã chuẩn bị tinh thần với việc chạm trán với dã thú trong rừng, Tiểu Phong đã cứu mạng nhỏ của cô. Những ngày này hai người sống nương tựa vào nhau, điều này khiến cô càng thêm lo lắng và đau khổ.
"Sẽ ổn thôi, anh cố chịu đựng nhé." Cô hít một hơi rồi nhanh chóng bôi thuốc khử trùng lên vết thương. Trên cánh tay anh vẫn còn những vết xước. Những vết xước này không phải bị sói cắn mà giống như bị vũ khí sắc bén gì đó đâm vào, có thể là đá hoặc là cành cây.
Sau khi khử trùng xong, cô băng bó vết thương lại, lấy thuốc giảm đau trong túi đưa cho anh: "Thuốc giảm đau có tác dụng giảm đau, ngoài ra còn có tác dụng chống viêm."
Tiểu Phong ngoan ngoãn nhận thuốc rồi lấy nước uống.
"Còn hai quả trứng gà, anh ăn đi." Cô đưa số trứng còn lại cho Tiểu Phong.
Tiểu Phong không nhận lấy mà đứng dậy đi vào trong bóng tối.
"Anh đang bị thương, đừng đi kiếm thức ăn nữa." Dư An An hình bóng lưng anh rồi hét lên.
Tiểu Phong nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối, mang theo một thứ gì đó trên người. Đến khi đi tới gần hơn, Dư An An phát hiện Tiểu Phong đang ôm một vật thể rất nặng sau đó đặt xuống đất. Dư An An nhảy cẫng lên: "Dê, ở đây còn có dê sao."
Tiểu Phong mệt mỏi dựa vào gốc cây lớn, Dư An An đi tới vỗ vỗ vai anh: "Anh là thương nhân, còn là anh hùng. Chuyện nhỏ nhặt này cứ để tiểu nhân xử lý, ông chủ chỉ cần đợi thịt ăn thôi."
Nhưng khi tới gần con dê để lóc thịt, cô không thể chịu nổi nữa.
Con dao trong tay cô nhưng cô không thể xuống tay được. Mặc dù nó đã chết nhưng cô chưa bao giờ giết động vật, đây...
Thấy cô gặp khó khăn, Tiểu Phong đứng dậy bước tới, lấy con dao chuyên dụng trong tay cô rồi cắm thẳng vào chân con dê. Sau mấy lần xuống dao đã đâm thẳng tới sâu bên trong thịt dê. Sau đó cô thấy Tiểu Phong dùng cánh tay không bị thương nắm lấy chân dê, một chân giẫm lên thân con dê, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng, chân dê nhẹ nhàng bị anh gỡ ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận