Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 17

Điện thoại của Dư An An hoạt động không được tốt lắm, cô phải mang ra cửa hàng điện tự trong thành phố để sửa. Cô mua một ít bánh kếp ở ven đường rồi vào xếp hàng.
Tiểu Phong đứng ở cửa nhìn đám người náo nhiệt, đột nhiên bên tai nghe thấy hai tiếng:Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.
Dường như Tiểu Phong bị chạm vào dây thần kinh nào đó, anh di chuyển bước chân một cách vô thức.
Đôi mắt anh tìm kiếm trong đám đông náo nhiệt, đột nhiên anh nghe thấy một âm thanh khác. Anh đi về phía nguồn phát ra âm thanh, nhìn thấy một cậu bé mười hai, mười ba tuổi đang chạy về phía một người phụ nữ, hai người bước vào một cửa hàng gần đó.
Tiểu Phong vô thức đi theo.
Người phụ nữ đưa con đi sửa máy tính, nói là máy tính bị nhiễm virus, hình như bị hack rồi. Ông chủ nhận lấy máy tính rồi ngồi xuống kiểm tra thử.
"Đúng là bị nhiễm virus rồi, sao cháu còn nhỏ tuổi mà đã bị hack thế?"
Cậu bé tên Tiểu Bạch liền nói: "Cháu bị hacker tấn công, bởi vì cháu hack trang web của anh ấy."
"Ồ, cậu nhóc lợi hại phết nhỉ?"
"Tất nhiên rồi ạ, sau này cháu còn lợi hại hơn." Cậu bé có chút đắc ý.
"Ghê, dám thách thức cả hacker, khẩu vị mặn đấy."
"Bọn họ bị hack, nhưng mà cháu cũng bị hack rồi." Cậu bé nói xong cảm thấy mất mặt liền nhìn sang chỗ khác, đúng lúc bắt gặp Tiểu Phong.
Hai người nhìn nhau, sau đó cậu bé nhìn ông chủ: "Có thể xử lý được không ạ?"
Ông chủ không nói gì, vừa gọi điện thoại vừa quay video và chụp ảnh, hình như đang nhờ các chuyên gia giúp đỡ. Ông chủ không phải là người giải virus chuyên nghiệp. Máy tính bị hack nặng đến mức không thể khởi động lại, cơ bản là bị hỏng rồi.
"Mua cái mới đi. Chú có hỏi mấy người trong lĩnh vực này, họ đều nói không thể xử lý được." Ông chủ trả lại máy tính cho cậu bé.
Người phụ nữ bất lực phàn nàn: "Học cái gì không học, cứ đi học mấy cái thứ vớ vẩn này, có được cái lợi lộc gì đâu cơ chứ."
Tiểu Phong nhìn về phía người phụ nữ, sau đó lại nhìn cậu bé bị mắng trông rất đáng thương nhưng lại ngẩng cao đầu với tham vọng lớn lao: "Cái này không phải là thứ mà người bình thường có thể học được đâu mẹ. Nó đòi hỏi chỉ số IQ cao."
"IQ cao, mẹ chỉ thấy con phá hoại thôi."
"Tôi tìm mấy người đều rất giỏi, mấy virus bình thường thì không nói, còn cái này của cháu... Bỏ đi là vừa. Còn nếu muốn tìm những người giỏi hơn, e là phí còn đắt hơn cả máy tính của cháu."
"Bỏ đi á? Trong này có bao nhiêu chương trình con tự viết, ngu hay sao mà bỏ. Con đã nói ở đây không được rồi, để con mang về, nhất định sẽ có người xử lý được."
Người phụ nữ vừa nghe máy tính không thể dùng được nữa, sửa chữa còn tốn kém hơn thì cảm thấy rất lo lắng. Để mua một chiếc máy tính phù hợp với yêu cầu của con trai phải tốn hàng chục nghìn tệ chứ không phải mấy nghìn tệ.
Thấy bọn họ gặp khó khăn, Tiểu Phong chỉ vào máy tính rồi nói: "Để tôi thử."
Cậu bé nhìn thao tác như nước chảy của Tiểu Phong, lúc nhập code rất gọn gàng rành mạch, có một số code cậu nhìn không hiểu gì hết, hơn nữa còn chưa từng nhìn thấy. Khoảng mấy phút sau, máy tính bắt đầu chạy chương trình, một lúc sau thì khởi động được.
Ông chủ cảm thấy khiếp sợ. Người đàn ông có vẻ ngoài ngu ngốc này thực ra còn giỏi hơn cả những người ông quen, thậm chí chỉ giải quyết vỏn vẹn trong vòng vài phút.
Cậu bé thì càng phấn khích hơn, nhìn Tiểu Phong với ánh mắt sùng bái: "Đại thần, anh dạy em được không? Code của anh đỉnh quá, em muốn học lắm, anh nhận em làm học trò đi. Sư phụ đại thần, thu nhận đồ đệ này được không ạ."
Dù sao cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, ánh mắt phấn khích đến mức suýt chút nữa thì quỳ xuống bái lạy.
Dư An An đang xếp hàng, đợi một lúc thì đặt điện thoại vào trong, còn cố ý dặn dò phải giữ lại video và hình ảnh. Sau khi làm thủ tục xong, cô quay ra thì phát hiện không thấy Tiểu Phong đâu.
Cô hoảng sợ nhìn bốn xung quanh, tìm kiếm liên tục nhưng vẫn không thấy người.
Cô không quan tâm bản thân đang ở nơi công cộng, người người tấp nập qua lại mà hét lớn: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, anh ở đâu thế Tiểu Phong?"
Tiểu Phong nghe thấy tiếng gọi vội vàng chạy ra ngoài. Vừa nhìn thấy anh, Dư An An liền chạy tới đấm mạnh vào ngực anh: "Sao anh lại chạy lung tung thế? Đi lạc thì làm sao? Anh muốn tôi lo lắng tới chết hả?"
Tiểu Phong mím môi, rầu rĩ nói: "Xin lỗi."
Cậu bé kia cũng chạy ra theo, phấn khích nhìn Tiểu Phong: "Đại thần, nhận em làm học trò đi."
Dư An An vẻ mặt mơ hồ, rốt cuộc não Tiểu Phong có vấn đề, hay là cậu bé kia có vấn đề vậy.
Người phụ nữ cũng đi ra theo, thấy Tiểu Phong không để ý tới con mình, cô ấy liền nắm cánh tay con trai rồi nói với Tiểu Phong: "Thằng bé không hiểu chuyện, chuyện vừa nãy cảm ơn cậu nhé."
"Sao thế?" Thấy người phụ nữ rời đi, Dư An An hỏi Tiểu Phong.
Tiểu Phong có chút lo lắng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Anh nhớ máy tính, còn biết viết rất nhiều code, nhưng đối với những thứ khác thì lại không thu hoạch được gì.
"Về nhà thôi." Anh nói.
Thấy sắc mặt anh không tốt, Dư An An gật đầu: "Đợi một lát nhé, điện thoại sửa xong thì chúng ta quay về."
Tiểu Phong gật đầu, sắc mặt cứng đờ.
Sau khi lấy lại điện thoại di động, cô đến trung tâm thương mại mua chăn bông mùa đông và quần áo mặc ở nhà. Dư An An đi trước, Tiểu Phong xách đồ theo sau, hai người cùng nhau về nhà.
Máy sưởi hoạt động rất tốt, vừa bước vào nhà đã cảm nhận được hơi nóng phả vào người.
Dư An An bỏ quần áo vào máy giặt, quay lại thì thấy Tiểu Phong đã c.ởi trần chỉ còn áo ba lỗ và quần đùi.
Sau khi tắm rửa xong, cơ thể anh trắng hơn rất nhiều, các vết sẹo trên mặt cũng dần lành lại. Cái chiều cao này, dáng người này, cơ bụng này, bắp tay này, cơ đùi này, cái mông vểnh này...
Chết tiệt, lại bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc rồi. Cô trừng mắt nhìn Tiểu Phong, tất cả đều là lỗi của anh hết.
Cô ném quần áo cho anh, Tiểu Phong miễn cưỡng mặc vào.
Dư An An đi nấu mì, trong nhà chả còn gì khác để ăn, bình thường cô cũng ít khi sử dụng lửa.
Cô đun nước, sau đó lấy một một ít thức ăn cho Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu vừa ăn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tiểu Phong. Mà Tiểu Phong tình cờ nhìn về phía nó, Ngưu Ngưu liền đẩy bát thức ăn cho chó qua hướng khác sau đó lấy thân mình che chắn, chỉ chừa lại cho anh đúng cái mông.
Tiểu Phong thấy vậy thì "hừ" một tiếng.
Hai vắt mì hình như hơi ít, cô ăn ít lại, chừa phần lớn cho Tiểu Phong.
Tiểu Phong rất ấn tượng với món này, bởi vì lúc còn ở trong rừng sâu, Dư An An có cho anh ăn thử, rất ngon, hương vị này ngon hơn thịt sống rất nhiều, anh nhớ rất rõ.
Thấy Tiểu Phong ăn lấy ăn để, Dư An An vội vàng ăn nhanh rồi đi phơi quần áo.
Tiểu Phong ăn mì nóng tới mức đổ mồ hôi, bộ dáng bĩu môi trông thật đáng yêu. Anh bắt đầu bày ra dáng vẻ oan ức, Dư An An đồng ý, anh liền cởi áo ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen. Thân hình cơ bắp kia chỉ có thể miêu tả bằng hai từ: hoang dã.
Cô đi rửa bát, sau đó gọi Tiểu Phong: "Để tôi dạy anh. Anh ở nhà phải làm việc nhà, ví dụ như rửa bát, dọn dẹp phòng, còn phải dắt chó đi dạo nữa."
"Ngày mai tôi sẽ dạy anh mọi thứ, được không?" Dư An An cười xấu xa, cô thông minh quá đi.
Tiểu Phong giơ hai tay đồng ý, khóe mắt cong lên vô cùng đáng yêu.
Dư An An đang lau tay trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Đã tám giờ rồi, giờ này ai lại tới nhà thế.
Ra tới cửa, cô nhìn qua mắt mèo, vừa định mở cửa thì chợt nhớ đến Tiểu Phong. Cô vội vàng quay người đẩy Tiểu Phong đang trong trạng thái hoang mang ra ban công: "Mẹ tôi tới rồi, anh đứng ở đây nhé. Tôi không cho anh ra thì anh không được rời khỏi đây, biết chưa hả?"
Tiểu Phong thấy cô vội vội vàng vàng thì gật đầu thật mạnh.
Dư An An vỗ ngực anh: "Ngoan lắm."
Cô xỏ dép chạy ra ngoài, đứng trước cửa hít sâu một hơi sau đó mới mở cửa: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây thế ạ."
Mẹ Dư mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên tay cầm hai cái túi: “Con đấy, mới có một ngày mà đã tự lừa dối bản thân rồi. Mấy cái bánh với hoa quả kia làm gì có chất dinh dưỡng, con..."
Mẹ Dư đang nói dở thì ngửi thấy mùi: "Con lại ăn mì ăn liền nữa à."
Dư An An cười đáp: "Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thôi ạ."
Cô cầm túi rồi đặt lên bàn, vừa mở ra thì thấy có bốn món, còn có một món canh.
Trước đó mẹ đã gọi điện hỏi cô về kết quả xét nghiệm, hỏi cô đã ăn gì chưa, không nghĩ là mẹ lại đích thân mang bữa tối tới cho cô.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cô bĩu môi nhìn mẹ: "Mẹ thương con như thế, con không nỡ yêu người khác đâu."
"Tốt nhất con nên tìm người yêu đi, như vậy mẹ mới bớt lo được."
"Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất."
Mẹ Dư nở nụ cười, sau đó xoa đầu cô: "Cái miệng nhỏ chuyên nói mấy lời nịnh hót thôi."
Vừa ăn vừa nói chuyện với mẹ, đến khi nhắc tới Tiểu Phong, trong lòng Dư An An cảm thấy lo lắng, hồi hộp.
Cô lén lút nhìn về phía ban công, Tiểu Phong vẫn ngoan ngoãn đứng đó, không tạo một chút tiếng động.
Mẹ Dư lấy trong túi hai xấp tiền mặt ra: "Đây là chú Mạc cho con đấy."
Dư An An lắc đầu, đưa tay ra đẩy. Mẹ giữ chặt tay cô lại, nói: "Đây là thành ý của ông ấy, mẹ đã thay con cảm ơn rồi. Con cứ cầm lấy đi, tiền mẹ cho con đi khám bệnh chắc cũng chẳng còn được bao nhiêu. Bây giờ con còn có thêm Tiểu Phong, đây là tiền cho hai đứa."
Dư An An cắn môi, trong lòng vô cùng khó chịu. Bố dượng còn lo cô không có tiền, còn bố ruột thì không nhận được một cuộc điện thoại.
"Tiểu Phong sống ở đó có quen không? Con nhớ phải dạy cậu ấy một số cách sinh hoạt hằng ngày đấy nhé."
"Con biết rồi, cứ dạy từ từ thôi ạ. Mẹ cảm ơn chú Mạc lần nữa giúp con nhé."
Mẹ Dư gật đầu, đột nhiên nghe thấy âm thanh ở bên ngoài ban công: "A, mưa rồi, con phơi quần áo ngoài ban công à, để mẹ ra thu vào."
Mưa? Ban công? Dư An An đột ngột đứng dậy giữ mẹ lại: "Mẹ, để con đi cho, mẹ đừng để bị ướt."
"Con cứ ăn cơm đi, để mẹ."
Dư An An cố gắng ấn mẹ xuống ghế: "Con tự thu được, tự thu được ạ ha ha."
Cô vội vàng chạy ra ban công, quả nhiên bên ngoài trời đã bắt đầu mưa nhẹ.
Cô vừa thu quần áo vừa nhìn về phía Tiểu Phong đang dựa vào tường có mai hiên che chắn.
"Tội nghiệp quá, anh cố chịu một lúc nhé."
Tiểu Phong lắc đầu, nhìn cô mỉm cười.
Trong lòng Dư An An cảm thấy ấm áp, lát nữa cô phải thưởng cho Tiểu Phong Phong mới được.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, mẹ cô cũng không có ý định rời đi.
Dư An An càng thêm lo lắng, thỉnh thoảng lại ngó ra bên ngoài.
"Con nhìn gì thế?"
"Không... Không có gì ạ. Chỉ là con thấy mưa to thế này, sợ chú Mạc sẽ lo lắng cho mẹ thôi ấy mà."
Mẹ Dư bất đắc dĩ cười đáp: "Không cần lo, đợi mưa nhỏ lại thì mẹ về."
"Nhìn tình hình này chắc không ngớt mưa đâu mẹ nhỉ?" Dư An An lẩm bẩm nói.
Mẹ Dư nhìn Dư An An: "Hôm nay con làm sao thế? Lúc trước còn ước mẹ có thể ngủ chung cơ mà."
"Mẹ nằm giường đi, con trải thảm nằm dưới đất." Cô giả bộ ngoan ngoãn nghe lời.
"Thôi được rồi, thấy kiểu này chắc một tiếng nữa cũng không ngớt mưa được đâu, mẹ về đây. Tiểu Lưu vẫn đang đứng dưới đợi mẹ."
Mặc dù Dư An An rất muốn mẹ ở lại, nhưng Tiểu Phong vẫn đang đứng ngoài mưa, cô không thể giữ mẹ ở lại được.
"Để con tìm ô cho mẹ."
Mẹ Dư đứng dậy sau đó vỗ vai Dư An An: "Còn nói không vội tiễn mẹ đi, suýt chút nữa là đuổi mẹ xuống lầu rồi."
"Con chỉ sợ mẹ dính mưa sẽ bị bệnh thôi, chú Mạc sẽ nghĩ con không hiểu chuyện."
Mẹ Dư bỗng trở nên nghiêm túc: "Có phải con muốn đi thăm Tiểu Phong phải không?"
Dư An An vội vàng lắc đầu: "Không ạ."
"Vậy để mẹ đi thăm cậu ấy giúp con."
"Không cần, không cần đâu ạ. Con vừa mới về không được bao lâu, anh ấy từ từ sẽ quen thôi. Mẹ không cần qua đó thăm anh ấy cho phiền phức đâu ạ."
Dư An An đứng ở cầu thang cười nói với mẹ: "Mẹ tới nhà thì nhớ gọi điện thoại cho con nhé."
"Ngoài hành lang lạnh, mau vào trong đi."
"Tạm biệt mẹ."
Khi bóng dáng mẹ biến mất khỏi tầm mắt, tiếng giày cao gót ngoài hành lang càng lúc càng xa, Dư An An mới cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, cô vội đóng cửa lại, chạy về phía ban công.
"Tiểu Phong Tiểu Phong, mau vào đây đi."
Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, toàn thân Tiểu Phong ướt sũng. Trên mặt anh còn dính nước, anh đứng ở đó trông không khác gì bao cát để trút giận.
Cô kéo anh vào nhà, sau đó chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn lông quấn quanh người rồi lau cho anh.
"Xin lỗi, xin lỗi, có phải lạnh lắm đúng không?"
Tiểu Phong gật đầu, cả người và tóc đều là nước mưa nhỏ tích xuống nền nhà.
"Cởi áo ra đi." Cô nói.
Tiểu Phong cởi chiếc áo ba lỗ ra, vẫn còn cái quần ướt sũng.
Dư An An không thèm quan tâm anh mặc gì, cô lấy khăn lau khô tóc và cơ thể cho anh, sau đó chạy vào phòng ngủ ôm chăn của Tiểu Phong ra, quấn thật chặt quanh người anh.
Cô nhanh chóng rót cho anh ly nước nóng rồi nói: "Uống chút nước nóng cho đỡ lạnh, đợi một lát rồi tắm nước nóng."
Tiểu Phong cầm cốc nước, thấy cô có vẻ lo lắng và quan tâm, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, sáng ngời, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh cảm thấy rất vui.
"Đỡ hơn chưa?" Cô giơ tay ra sờ mặt anh, sau đó ôm lấy má anh: "Còn lạnh lắm."
Tiểu Phong gật đầu, tủi thân nói một chữ: "Lạnh."
Dư An An cúi người trước mặt anh, thấy anh lạnh tới mức đáng thương, trông không khác gì một đứa trẻ đang xin kẹo.
Cô mất trí làm một động tác, hai tay ôm má anh sau đó hôn lên trán anh một cái.
Hôn xong, hai người đều ngơ ra nhìn nhau.
Cô hoảng loạn, Tiểu Phong thì chớp chớp mắt: "Hôn thêm cái nữa đi."
Dư An An:"..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận