Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 55
Địa hình Ninh Hải kề sông tựa núi, khung cảnh tuyệt đẹp, cửa sổ xe mở xuống, không khí thổi vào tràn ngập gió biển trong lành. Những con đường thẳng tắp được bao quanh bởi những ngọn núi lớn, sạch sẽ lại rộng rãi, hàng cây bên đường đang mọc lên những mầm xanh, tràn đầy hơi thở mùa xuân.
Hai mươi phút sau, xe đi qua cầu cạn vành đai đến khu đô thị Ninh Hải, Ninh Hải là thành phố tuyến đầu trong nước, sầm uất và sôi động hơn Tân Ninh, từng tòa cao ốc cao chót vót, những dòng xe nối tiếp nhau băng qua đường, Dư An An có chút phấn khích, cô đã đến Ninh Hải, vì anh mà đến.
Lúc này mới chưa đến ba giờ, trên đường không có ùn tắc quy mô lớn, nhưng vẫn phải dừng lâu ở một số trạm dừng giao thông.
Nam Tự kể cho cô nghe về phong tục của Ninh Hải, con người sống tình cảm, nhân văn, những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, là nơi tụ họp của những tinh hoa giới IT như công ty của Giang Ly.
Nam Tự hỏi cô: “Sao cô không nói cho Giang Ly biết?”
"Tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó, đợi ổn định xong thì tôi sẽ nói với anh ấy."
“Đã nghĩ làm công việc gì chưa?”
“Một người bạn của sếp cũ của công ty có một công ty ở Ninh Hải, cô ấy bảo tôi đến thử.”
"Cũng tốt, tránh rắc rối."
Khi xe chạy vào khu gia đình trong quân khu, Dư An An nhìn về phía Nam Tự: “Cô sống ở đây à?”
Nam Tự gật đầu.
Xe đi vào trong, vòng qua quảng trường trung tâm rồi lái vào bãi đỗ xe ngầm, dừng xe đúng vị trí.
Dư An An cầm chiếc lồng của Ngưu Ngưu, kéo theo va li, Nam Tự cũng kéo theo một chiếc va li đi vào thang máy.
Thang máy lên đến tầng 22 thì dừng lại, tòa nhà có hai căn hộ trong một tầng, Nam Tự mở cửa, đẩy vali đi vào.
Nhìn qua phòng khách tầm bốn mươi, năm mươi mét vuông, rộng bằng toàn bộ ngôi nhà của cô, có hai cánh cửa đóng kín ở hai phía đông và tây, có ít nhất bốn phòng trong căn hộ này.
Thay giày xong, Nam Tự giới thiệu: “Một phòng làm việc, một phòng tập thể dục, hai phòng ngủ.” Cô ấy chỉ vào căn phòng bên trái: “Đó là phòng ngủ dành cho khách, cô sống ở đấy đi.”
Cô ấy vừa nói vừa đầy hành lý về phía trước, mở cửa ra, Dư An An đứng ở trước cửa, căn phòng gọn gàng sạch sẽ, trong đó gần như không có dấu vết có người từng ở, một chiếc giường đôi được trải chăn mới tinh.
"Tôi đã thay nó sau khi nhận được cuộc gọi của cô."
Dư An An mím môi, trong lòng có chút không tự nhiên: "Nam Tự, tôi chỉ ở đây hai ngày thôi, tìm được nhà thì tôi sẽ dọn ra ngoài."
"Dù sao thì tôi cũng ở một mình, cô còn đi thuê nhà làm gì? Mục đích cô đến đây không phải là vì Giang Ly sao? Có lẽ anh ấy sẽ nhớ ra sớm thôi, cô còn đi thuê phòng làm gì, nhà của anh ấy có nhiều phòng lắm, cô muốn ở đâu cũng được."
“Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, trước khi anh ấy nhớ ra Tiểu Phong, tôi vẫn sẽ sống tự lập, tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi dồn hết tâm trí để tiếp cận anh ấy, cũng không muốn tạo thành gánh nặng cho anh ấy, tôi có thể nhận ra anh ấy cảm thấy không làm tròn trách nhiệm đối với tôi, đó không phải là điều mà tôi muốn."
Nam Tự vỗ vai cô: "Cô đang nghĩ nhiều quá đấy, những chuyện chưa biết như thế này không cần tính toán quá nhiều, kế hoạch cũng không thể thay đổi nhanh chóng được."
Dư An An gật đầu: “Cảm ơn cô, Nam Tự, tôi sẽ ở lại vài ngày, tìm được phòng ở thì tôi sẽ dọn ra ngoài.”
"Nếu cô nhất quyết muốn dọn ra ngoài thì tôi sẽ không ngăn cản, cùng lắm thì tôi sẽ cho rằng cô không coi tôi là bạn thôi."
“Tôi còn có Ngưu Ngưu.” Cô không có ý định ở lại nhà của Nam Tự quá lâu, cô vừa mới đến đây, chỉ muốn tìm chỗ đặt chân thôi.
“Nếu nó dám làm loạn trong nhà tôi, tôi sẽ ném nó ra ngoài, còn cô, cô cứ sống ở đây đi.” Nói xong, cô ấy đẩy Dư An An vào phòng ngủ: “Được rồi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, buổi tối ra ngoài ăn cơm."
Cứ như thế, Dư An An đã sống trong nhà của Nam Tự.
Tối hôm đó hai người ra ngoài ăn, Nam Tự căn bản không biết nấu cơm, căn bếp trong nhà chỉ là vật trang trí mà thôi, thiếu rất nhiều đồ, so sánh với cô ấy, Dư An An cảm thấy mình có kỹ năng nấu ăn thật tuyệt vời.
Sau bữa tối thì cô đến cửa hàng thú cưng, mua một chiếc chuồng chó cho Ngưu Ngưu.
Một thành phố xa lạ, một căn phòng xa lạ, chỉ có Ngưu Ngưu là quen thuộc, nó cũng có chút mất ngủ giống như cô.
Nhưng trong thành phố này có Tiểu Phong, cô sẵn sàng đến vì anh.
Hôm nay Giang Ly không có gửi tin nhắn WeChat cho cô, cô trằn trọc nằm trên giường, không hề buồn ngủ chút nào.
Mãi đến tận khuya cô mới mơ mơ màng màng mà ngủ được vài tiếng.
Cô thức dậy sớm, nhẹ nhàng đi rửa tay, mở tủ lạnh lấy bữa sáng ra. Khi Nam Tự tỉnh dậy thì nhìn thấy cô đang ở trong bếp.
"Cô dậy sớm như vậy?"
"Ừ, tôi có nấu bữa sáng, cô ăn xong rồi đi làm đi."
Nam Tự dựa vào tường, ôm cánh tay, nhếch mép: “Giang Ly đúng là hạnh phúc mà lại không biết hưởng, lợi cho tôi rồi.”
"Cô sai rồi, trước đây đều là anh ấy nấu bữa sáng cho tôi ăn, tôi chưa nấu cho anh ấy bao giờ."
“Anh ấy còn biết nấu cơm à?” Nam Tự khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Giang Ly khi vào phòng bếp.
"Tôi dạy anh ấy đấy."
Nam Tự nhướng mày: “Cao tay thật, dạy dỗ tốt lắlắm.”
Ăn sáng xong, Nam Tự đi làm, Dư An An gọi điện cho Đàm tổng để bày tỏ ý định của mình cùng với sự đề cử của Mật Tư Vương.
Đàm tổng bảo cô đến phỏng vấn, gửi địa chỉ cho cô.
Cô ghi nhớ địa chỉ, chọn trang phục phù hợp cho cuộc phỏng vấn trong tủ quần áo, tìm kiếm trên bản đồ trong điện thoại di động, nhưng chỗ này vừa muốn đi tàu điện ngầm vừa muốn đi xe buýt, hơi xa một chút so với khu quân sự nơi Nam Tự sống, đây là lần đầu tiên cô đến đó nên đã bắt taxi.
Đi xe tầm nửa giờ, Dư An An thanh toán tiền xe rồi theo địa chỉ mà đến đó.
Đây là một ngôi nhà độc lập xây theo kiểu châu gồm ba tầng, có quầy lễ tân ở sảnh tầng một.
"Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn, có hẹn với Đàm tổng qua điện thoại."
Tại quầy lễ tân có hai cô gái đẹp diện trang phục thể thao màu trắng, trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong đó đã đưa cô lên lầu, đi vào phòng trong cùng rồi gõ cửa, nhận được tiếng trả lời liền đẩy cửa đi vào.
"Đàm tổng, cô Dư An An đến phỏng vấn, nói là đã hẹn với anh rồi."
"Mời vào."
Dư An An bước vào, cánh cửa phía sau cô đóng lại, người đàn ông được gọi là Đàm tổng này còn trẻ, có khuôn mặt búp bê, lúc anh ấy ngẩng đầu nhìn cô, còn hướng về phía cô mỉm cười, trông cũng khá đẹp trai.
"Xin chào Đàm tổng, tôi là Dư An An."
Đàm tổng đứng dậy, đưa tay về phía cô: "Đàm Tung."
"Chào anh, Đàm tổng."
Hai người bắt tay nhau, Đàm Tung nói: “Ngồi xuống đi, nói một chút về tình huống của cô.”
"Tôi từng làm việc dưới quyền của Mật Tư Vương, lần này tôi đến Ninh Hải, cô ấy đề cử tôi đến gặp anh."
"Mật Tư Vương đã gọi cho tôi, người mà cô ấy đề cử chắc cũng không kém đi đâu được, cô có thể làm gì?"
"Tôi giỏi sinh tồn nơi hoang dã, phiêu lưu ngoài trời, huấn luyện mở rộng và leo núi. Tôi là thành viên của câu lạc bộ, trước đây có phụ trách viết các bài báo phiêu lưu ngoài trời, một trong số đó gần đây đang được đăng nhiều kỳ."
Đàm Tung gật đầu: "Không tệ, hơn nữa cũng phù hợp với yêu cầu tuyển dụng nhân sự nhất quán của công ty chúng tôi, hoạt động kinh doanh chính của công ty là huấn huyện mở rộng, hoạt động sinh tồn nơi hoang dã hằng năm của nhiều công ty lớn ở Ninh Hải cùng với bốn sân huấn luyện mở rộng cũng là do chúng tôi tổ chức."
Dư An An gật đầu, lắng nghe cẩn thận.
"Công ty của tôi có một yêu cầu, bất kể cô đang ở chức vị nào, cô đều phải trải qua sinh tồn nơi hoang dã cùng với khóa huấn huyện mở rộng trước khi được tuyển dụng, tuy nhiên có vẻ như cô rất đồng ý với điểm này."
Khi Dư An An nghe thấy điều này: "Những điều này không thành vấn đề."
Cô vừa nói vừa mở điện thoại ra, lấy bài báo trong phần ứng dụng ra rồi đưa cho Đàm Tung.
Đàm Tung bắt đầu đọc từ chương đầu tiên, dần dần bị hấp dẫn, anh ấy đọc ba chương liên tục, Dư An An chờ đợi đến mức buồn ngủ luôn rồi, Đàm tổng này cũng nghiêm túc quá vậy, nếu muốn nhìn phong cách viết thì đọc mấy hàng là được rồi, nếu muốn đọc cốt truyện thì một ông chủ lớn như vậy cũng trẻ con quá, thích thú giống như đang đọc tiểu thuyết vậy.
"Đàm tổng, anh thấy thế nào?" Cô mở miệng nhắc nhở anh rằng cô vẫn còn ngồi đây.
Nghe vậy, Đàm Tung trả lại điện thoại cho cô: “Cô sống sót ở nơi hoang dã nửa tháng, không có thức ăn hay nước uống, phải tự mình kiếm ăn, tìm nước.”
Cô gật đầu: “Tôi rơi xuống núi sâu nên đồ dự trữ trên người không nhiều.”
"Hai người gặp phải thú dữ, người mà cô gặp phải kia thật sự có thể chiến đấu được gấu đen và sói sao?"
"Mặc dù là dùng lửa để tấn công, đẩy lùi thú dữ, nhưng cũng chính sức mạnh của anh ấy đã giúp chúng tôi sống sót."
Đàm tổng này thật thú vị, liên tục trò chuyện với cô về việc ở núi Lĩnh An, sau đó cô giải thích ngắn gọn, sơ lược kết thúc câu chuyện.
Sau đó Đàm tổng nói cô có thể đến làm việc, chỗ này là văn phòng của công ty, địa điểm đào tạo mở rộng ở ngoại ô, tất cả nhân viên của công ty đều phải tham gia các hoạt động khi được tổ chức.
Công việc của cô là phụ trách viết bài tạp chí, nếu có thể thì sau khi tập luyện, cô có thể làm huấn luyện viên ở ở bộ môn leo núi.
Mặc dù Dư An An nói rằng mục đích của việc đến đây không phải là như vậy nhưng việc trở thành một huấn luyện viên leo núi cũng là một điều khá mới mẻ.
Sau khi ra khỏi công ty, cô gọi điện cho mẹ, nói với bà ấy là cô đã phỏng vấn thành công, thứ hai bắt đầu đi làm.
Sau đó, cô lại gửi tin nhắn WeChat cho Mật Tư Vương, nói rằng cuộc phỏng vấn đã thành công, cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy.
Lúc trở về thì cô ngồi xe buýt rồi đi tàu điện ngầm, mất một giờ đồng hồ.
Khi về đến nhà thì đã là một giờ chiều, nhiệt độ ở Ninh Hải cao hơn ở Tân Ninh, cô đi bộ một quãng đường này nên đã toát mồ hôi, lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống vài ngụm.
Điện thoại reo lên, cô đi tới kiểm tra, là tin nhắn WeChat của Giang Ly.
Giang Ly: Gần đây tôi có hơi bận rộn, mới về Ninh Hải, cô thế nào rồi?
Dư An An nhướng mày, cô rất vui mừng, điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ anh vẫn nhớ tới cô.
Cô trả lời: Như thường lệ, sau năm mới chắc hẳn anh rất bận rộn nhỉ?
Giang Ly nhanh chóng trả lời tin nhắn: Sau Tết tôi sẽ bận một thời gian, nhưng không sao, lâu rồi không đến gặp cô, đợi tôi làm xong việc lần này sẽ đến Tân Ninh gặp cô.
Anh sắp đến gặp cô, cô đã không gặp anh hơn một tháng rồi, thực sự rất nhớ anh, mặc dù người mà cô nhớ là Tiểu Phong.
Cô trả lời: Em biết anh rất bận, không sao cả.
Giang Ly đang gõ chữ thì có tiếng gõ cửa, anh trả lời một tiếng, cửa mở ta, thư ký Kiều Vi nói: “Anh Giang, đã đến giờ họp, mọi người đều đến rồi."
"Tôi biết rồi." Anh nói.
Anh trả lời tin nhắn bằng hai chữ: Đi họp.
Cô trả lời: Được.
Cô biết anh rất bận, nhưng biết anh vẫn còn nhớ đến mình là đủ rồi.
Cô không hy vọng xa vời rằng anh có thể quan tâm đến cô như Tiểu Phong, trong thế giới của Tiểu Phong thì cô là trời, nhưng trong thế giới của Giang Ly, cô chỉ là một người xa lạ.
Trong hai ngày này, lúc không có việc gì thì cô hay đi dạo ở dưới lầu đi mua sắm ở tầng dưới, ở trung tâm mua sắm gần đó, cách đó không xa là nơi ở cũ của những người nổi tiếng thời Dân Quốc, giá vé đi vào là năm mươi, người đến đó cũng khá nhiều.
Dư An An đi vào tham quan.
Nam Tự tăng ca vào ngày thứ bảy, chủ nhật thì cùng cô đi khắp thành phố, chủ yếu là để cô làm quen với đường phố ở Ninh Hải. Xe chạy đến khu trung tâm CBD thành phố Ninh Hải, Nam Tự chỉ vào một tòa nhà cao chót vót: “Công ty của Giang Ly ở đây.”
Dư An An nhìn theo hướng tay cô chỉ, lúc này cô đã ở rất gần anh.
"Mặc dù hiện tại là cuối tuần, nhưng Giang Ly lại luôn tăng ca. Lúc trước chúng tôi có nói chuyện, anh ấy cơ bản đều ở trong công ty, cô có muốn lên xem không."
Cô lắc đầu: “Đợi đến lúc công việc của tôi ổn định đã, bây giờ không nên nói cho anh ấy.”
"Nhớ anh ấy thì nói cho anh ấy đi, sao vậy nghĩ như vậy chứ?"
"Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi là trách nhiệm hay gánh nặng, tôi không muốn tạo áp lực cho anh ấy."
Thứ hai, Dư An An nấu bữa sáng, sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Tòa nhà văn phòng quân khu nơi Nam Tự làm việc nằm ở phía bắc thành phố Ninh Hải, công ty mà cô đến thì ở phía nam thành phố Ninh Hải, một ở phía nam, một ở phía bắc, hoàn toàn không thuận đường.
Cô bắt xe buýt rồi đi tàu điện ngầm, bây giờ đang là giờ cao điểm buổi sáng, mặc dù trước đây Dư An An đã từng gặp phải giờ cao điểm buổi sáng ở Tân Ninh, nhưng giờ cao điểm buổi sáng ở Ninh Hải mới gọi là biển người, dòng người chen chúc nhau.
Trong cuộc họp thường kỳ hôm thứ Hai, Dư An An thấy có ít nhất sáu mươi, bảy mươi người trong phòng họp trên tầng ba, nhân viên của công ty cũng khá đông.
Đàm Tung giới thiệu cô với mọi người, sau đó cuộc họp chính thức bắt đầu.
Sau làn sóng trẻ hóa, khóa huấn luyện mở rộng của các doanh nghiệp lớn sẽ bắt đầu được tổ chức vào tháng 3, lần này có một số mục tiêu để mọi người nỗ lực, phấn đấu đạt được.
Trên máy chiếu trước cuộc họp, tên của hơn chục công ty lần lượt được liệt kê.
Đàm Tung cho biết, mười hai công ty này chưa từng hợp tác với họ trước đây, cũng luôn có đối tượng hợp tác nên lần này họ phải giành được cơ hội, đồng thời còn phải giữ chân khách hàng cũ.
Mặc dù Dư An An chưa bao giờ tiếp xúc với ngành này nhưng cô cũng hiểu rõ tình hình thị trường và kinh doanh.
Cuộc họp kết thúc, Đàm Tung gọi quản lý bộ phận đến: “Quản lý Hoàng, tôi giao Dư An An cho cô.”
Sau đó anh ấy nói với Dư An An: "Đây là Hoàng Phương, quản lý Hoàng của bộ phận kế hoạch."
Công ty này của Đàm Tùng khá thú vị, tất cả nhân viên đều mặc đồ thể thao.
Hoàng Phương khoảng ba mươi tuổi, cô ấy khá đẹp nhưng trên mặt có vài vết tàn nhang.
Quản lý Hoàng đưa cô đến bộ phận kế hoạch trên tầng hai, sắp xếp chỗ ngồi cho cô, trên bàn có một chiếc máy tính, một hộp đựng bút và một hộp tài liệu trống rỗng.
"Trong máy tính có phần giới thiệu công ty cùng với thông tin của đối tác, cô tìm hiểu một chút, sau đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô. Cô cũng đã nghe chủ đề cuộc của cuộc họp hôm nay rồi, hiện tại chúng ta phải tập trung vào hợp tác."
"Đây không phải là việc của bộ phận kinh doanh sao?"
"Không, đó là việc của công ty, cũng là việc của mỗi chúng ta."
Dư An An hiểu rồi, đoàn đội, tập thể.
Cô bật máy tính lên, tìm hiểu về quá trình phát triển và hoạt động của công ty, quá trình huấn luyện mở rộng của nhiều công ty hợp tác trên trang web chính thức của công ty cùng các cảnh sinh tồn ngoài trời, trong đầu cô không khỏi nhớ lại những cảnh tượng ở núi Lĩnh An.
Cô suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Giang Ly: Anh có thích sống tồn nơi hoang dã không?
Giang Ly có lẽ đang bận, không trả lời tin nhắn của cô trong một thời gian, Dư An An nhanh chóng xem qua văn hóa doanh nghiệp của công ty.
Văn hóa thể thao Tung Viễn được thành lập cách đây bốn năm, người sáng lập là Đàm Tun, 29 tuổi, là người gốc thành phố Ninh Hải.
Công ty từng hợp tác hơn bốn mươi công ty lớn nhỏ, tên công ty và các dự án tổ chức được liệt kê lần lượt trên trang web chính thức, rất dễ dàng duyệt và tham khảo.
Hai cô gái ở quầy lễ tân, người buộc tóc đuôi ngựa tên là Tằng Tiếu Vi, người tóc ngắn còn lại tên là Tề Hân.
Mỗi quản lý bộ phận đều có một phần giới thiệu, đoạn dài nhất là giới thiệu các huấn luyện viên của đội phát triển.
Dư An An nhớ từng người một để sau này có thể làm quen.
Công ty có căng tin riêng, đồ ăn do đầu bếp thuê đến nấu khá ngon. Dư An An ngồi ở bàn bên phải nhất của căng tin để dùng bữa., một người mới như cô không thân thuộc với mọi người, cô cũng không muốn chen vào, giả vờ mình rất thân thiện.
Trong khi ăn, cô lướt diễn đàn của công ty để đọc các chủ đề của núi Lĩnh An.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng động ở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy Đàm Tung cũng tới đây.
Cô cúi đầu ăn cơm, bên đó mọi người đang nói chuyện, có người bưng cơm và rau cho Đàm Tung, Đàm Tung nói gì đó rồi đi tới chỗ Dư An An.
Anh ấy đặt khay cơm xuống, trực tiếp ngồi vào chiếc ghế đối diện cô.
Dư An An giật mình, nuốt đồ ăn trong miệng xuống: "Đàm tổng."
“Cô mới đến, đã thấy quen chưa?”
Sếp lớn đến căng tin ăn cơm, còn rất quan tâm đến sự phát triển tâm lý của nhân viên mới, đúng vậy, công ty rất chú trọng đến tinh thần đồng đội.
"Khá tốt, buổi sáng tôi có nhìn văn hóa doanh nghiệp, quản lý Hoàng nói buổi chiều sẽ sắp xếp công việc cho tôi."
"Bản thảo ở núi Lĩnh An của cô còn chưa viết xong rồi, tôi đã đọc xong rồi, sau khi bị sói cắn thì hai người tiếp tục đi về phía trước, có gặp phải thú dữ nào khác không?"
Hóa ra là đến để nghe kể chuyện: “Đàm tổng, hôm đó chẳng phải tôi đã kể cho anh nghe mọi chuyện rồi sao?”
“Thứ mà tôi muốn nghe là chi tiết.”
Dư An An cảm thấy ông chủ nhỏ này khá thú vị.
Anh ấy thích nghe kể chuyện, nhưng chuyện của cô, ngoài việc đăng lên tạp chí thì cô chỉ muốn kể cho một mình Giang Ly nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận