Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 38
Tiểu Phong mất hơn nửa ngày mới từ toilet đi ra, anh vừa mở cửa đi ra đã nhìn thấy Dư An An cầm điện thoại nói với anh: “Tiểu Phong Phong, tôi muốn phỏng vấn anh một chút, hiện tại anh có cảm giác như thế nào? Có thể diễn tả chút được không?”
Tiểu Phong mới bình tĩnh được tâm trạng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. Anh vội duỗi tay cướp điện thoại lại: “Không được quay.”
“Phải quay chụp chứ, đây là ghi chép về lần đầu tiên của Tiểu Phong Phong mà.” Dư An An càng trêu anh, Tiểu Phong càng ngại ngùng. Anh đã xấu hổ muốn chết mà cô còn trêu đùa anh. Tiểu Phong giơ tay lên muốn cướp lấy thì Dư An An bỏ chạy, vừa chạy vừa nói với điện thoại: “Tiểu Phong Phong đáng yêu muốn chết, Tiểu Phong Phong không phải trẻ con, Tiểu Phong Phong đã là đàn ông rồi.”
Cô càng nói càng cười lớn, Tiểu Phong bắt được cô, trực tiếp ôm cô vào trong ngực. Anh ôm chặt lấy cô, tủi thân nói: “An An, không được nói nữa, rất xấu hổ.”
Dư An An cười khanh khách không ngừng: “Ai kêu anh nhất định đòi ôm em ngủ cơ, bản thân khó chịu phải tự biết chứ. Buổi tối tự đi ngủ.”
“Không, anh thà bị khó chịu cũng muốn ôm em ngủ.”
Dư An An cầm điện thoại, trên màn hình quay video hiện lên hình của hai người, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn hơn người cao lớn kia nói: “Tiểu Phong không ngoan nhé.”
Tiểu Phong nhìn máy ảnh: “Anh thích An An, anh thích An An nhất.”
Dư An An quay người lại mặt đối mặt với anh, Tiểu Phong ôm càng chặt eo cô hơn, anh cúi đầu hôn lên trán của cô: “Nấu bữa sáng cho em nhé.”
Cô gật đầu, Tiểu Phong đi vào trong phòng bếp. Dư An An nhỏ giọng nói với video: “Tiểu Phong Phong rất tốt, tôi cũng rất thích Tiểu Phong Phong.”
Cô nói xong thì cảm thấy bản thân hình như biểu đạt tình cảm quá rõ ràng rồi, có hơi ngại ngùng. Cô lè lưỡi hướng về phía viddeo rồi mới kết thúc đoạn video.
Ăn xong bữa cơm không phải bữa sáng cũng chẳng phải bữa trưa thì mẹ của Dư An An gọi điện thoại đến, bà nói buổi chiều cùng nhau ăn cơm, dẫn theo cả Tiểu Phong nữa.
Dư An An nhìn về phía Tiểu Phong, Tiểu Phong giống như có hơi căng thẳng: “Dì sẽ thích anh chứ?”
“Sẽ chứ, anh ngoan như vậy mà.” Cô an ủi anh, cô hiểu ý của mẹ mình, nhưng cô cũng biết mẹ mình không phải kiểu người nhất định sẽ khiến người khác thấy khó xử, cho nên cô cũng không thấy lo lắng.
Buổi trưa hai người cùng nhau xuống tầng đi dạo xung quanh, rồi gặp được cái chú trong miệng của Tiểu Phong. Husky của chú đó nhìn thấy Ngưu Ngưu thì chạy như điên đến gần, khí thế hung mãnh. Ngay khi nó với Ngưu Ngưu vừa mới chạy đi, Husky lập tức lộ ra bản tính của mình, nó vặn vẹo mông vẫy đuôi, lè đầu lưỡi lớn ra.
Lần đầu tiên Dư An An nhìn thấy cái chú đó, chú ấy ăn mặc nhìn rất cẩn thận, tinh thần cũng tỉnh táo.
Kết thúc buổi đi dạo, về đến nhà, Tiểu Phong đứng trước tủ quần áo, nhìn từng bộ quần áo: “An An, anh nên mặc bộ nào đây?”
Dư An An biết Tiểu Phong muốn thể hiện tốt một chút, thấy anh cũng để ý như vậy nên cô cũng nghiêm túc giúp anh chọn lựa quần áo.
Cuối cùng chọn được một bộ áo len quần đen nhìn qua vừa trưởng thành vừa gọn gàng, thêm chiếc áo khoác ngắn màu xanh ô liu của một thương hiệu sang trọng mà giá cả phải chăng.
Tiểu Phong mặc xong nhìn có vẻ có tinh thần hẳn, lại đẹp trai.
Dư An An mặc một bộ quần áo bình thường, hai người đi xuống tầng đến nhà hàng đã hẹn trước.
Tuyết đọng bên ven đường tan thành nước, mặt đường nhìn cũng không được đẹp. Dư An An nhón mũi chân đi, sợ bị ướt giày, Tiểu Phong nhìn cô: “Muốn anh cõng em không?”
“Không cần đâu, có một đoạn đường ngắn thôi mà.”
Tiểu Phong đứng yên trước mặt cô, hơi cong lưng xuống, người cũng ngả về phía trước: “Đi lên đi, anh cõng em.”
Dư An An chưa bao giờ cảm thấy có một đoạn đường như này mà cũng cần người khác cõng đi. Nhưng Tiểu Phong nghiêm túc lại cẩn thận như vậy khiến cô thấy ấm áp. Cô cảm thấy vốn không cần như thế, nhưng vẫn đặt tay lên vai anh: “Em lên đây.”
Cô nhảy người lên, lòng bàn tay của Tiểu Phong giữ được đùi của cô, anh xốc cô lên, cõng người trên lưng.
Dư An An đặt cằm lên bả vải dày rộng của anh: “Tiểu Phong, anh đối xử với em thật tốt.”
“An An, anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em.”
Cô gối lên trên vai anh, vòng tay qua cổ anh: “Tiểu Phong, gặp được anh thật tốt.”
“Gặp được em mới tốt hơn.”
Bước chân của Tiểu Phong rất vững, đi qua đoạn đường này anh cũng không thả cô xuống mà vẫn cõng cô đi đến đường chính. Được cô yêu cầu anh mới thả cô xuống.
Anh ôm vai của cô: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Anh kéo mũ của cô xuống, lòng bàn tay dày ấm dán lên gương mặt hơi lạnh của cô: “An An, mặt em lạnh quá, anh che cho em.”
Trong lòng Dư An An ấm như muốn tan thành nước, cô giơ tay lên ôm lấy gương mặt của anh: “Em cũng che cho anh nhé.”
Đôi mắt giao nhau, đều phản chiếu hình bóng của nhau. Biển sao trời mênh mông trong thế giới, chỉ có em và anh.
Hai người mặt đầy ý cười, ngốc nhếch lại ấm áp đứng bên đường. Người đi ngang qua đều có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào tỏa ra từ quanh thân bọn họ, khiến bọn họ không nhịn được mà thầm khen ngợi một câu dưới đáy lòng, họ thật hạnh phúc.
Mùa đông vốn không dễ gọi được xe, đợi một lúc cuối cùng cũng có một chiếc taxi chạy đến. Hai người chui vào trong xe, ngồi ở hàng ghế sau.
Tiểu Phong nhìn qua có chút căng thẳng, anh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay có hơi ẩm ướt.
Dư An An nắm lại tay anh: “Không sao đâu, mẹ em thật ra là người rất tốt. Lúc trước bà ấy không phải không thích anh mà chỉ là có chút ý kiến về quan hệ của chúng ta mà thôi. Bà ấy suy nghĩ như vậy cũng không sai, lỡ như trước khi anh mất trí nhớ đã có vợ con rồi, hay là tình huống gia đình nhà anh có vấn đề gì đó, vậy chúng ta cũng không có cách để đánh giá được gì.”
“Anh cảm thấy dì nói rất đúng, lai lịch không rõ, nếu là anh anh cũng sẽ lo lắng.”
Thấy giọng điệu của anh dần nặng nề, cô vội nâng mắt lên, cười nói: “Không được suy nghĩ mấy chuyện linh tinh rắc rối đó nữa, không nhớ được thì không nhớ được thôi. Em biết, anh chắc chắn không có vợ con đâu, anh mới bao nhiêu tuổi cơ chứ.”
“Lỡ anh có thì sao?”
Dư An An suy nghĩ một chút, cô ghé sát vào bên tai anh nói thầm mấy câu. Sau đó mặt của Tiểu Phong hơi đỏ lên, xấu hổ quá, xấu hổ quá, còn hơi hồng hồng.
Cô ôm mặt anh, cười hì hì. Cô cảm thấy Tiểu Phong rất dễ trêu, vừa bị trêu cái đã đỏ mặt. Đàn ông con trai đỏ mặt, nhìn thật sự rất đáng yêu.
Tiểu Phong chán nản nghĩ thầm trong lòng, An An cảm thấy anh ở phương diện kia vẫn còn quá trẻ con, anh nhất định phải chứng minh bản thân. Đúng, nhất định phải chứng minh bản thân.
Lái xe đến chỗ đã hẹn, đó là một quán lẩu rất nổi tiếng ở Tân Ninh. Mùi vị rất ngon, thường xuyên không đặt được bàn.
Hai người đi vào trong chọn chỗ ngồi rồi gọi điện cho mẹ. Một lúc sau, mẹ Dư cũng đi đến.
An An và Tiểu Phong ngồi một bên, mẹ Dư ngồi bên còn lại.
Tiểu Phong nhìn người trước mặt: “Chào dì ạ.”
Mẹ Dư gật đầu: “Gọi món chưa?”
Dư An An nói: “Vẫn chưa, đợi mẹ đến rồi gọi.”
Nhân viên phục vụ đi đến gọi món, mẹ cô gọi mấy món, Dư An An lại gọi mấy món, cuối cùng đẩy cho Tiểu Phong chọn mà Tiểu Phong lại đẩy lại cho cô.
Mẹ Dư nhìn ra Tiểu Phong có chút gò bó, bà mở miệng hỏi anh: “Cháu thích ăn lẩu không?”
Tiểu Phong gật đầu: “Thích ạ.”
“Mùa đông ăn lẩu là ngon nhất, nóng hổi.” Dư An An nói.
Tiểu Phong nhìn cô gật đầu cười.
Mẹ Dư nhìn ánh mắt của hai người, cũng thấy không biết phải làm sao. Bà có hơi lo lắng, cũng có chút vui mừng.
Không biết nên làm sao vì thân thế của Tiểu Phong, lo lắng hoàn cảnh trước mắt của hai người. Vui mừng vì An An tìm được người mình thích, hơn nữa đứa trẻ này, từ ánh mắt nhìn An An có thể nhận ra được, cậu ấy thật lòng thích con bé.
Nước lẩu được mang lên trước, đồ ăn cũng nhanh chóng được mang lên. Tiểu Phong rót nước trái cây cho mẹ Dư, nhưng không nói gì. Anh không biết nên nói như thế nào, anh sợ mình nói sai.
Mẹ Dư nhìn ra anh có hơi dè dặt: “Tiểu Phong, cháu thích An An ở điểm gì thế?”
Dư An An ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Tiểu Phong. Tiểu Phong nhìn hai người rồi mở miệng nói: “Dì à, cháu mất đi trí nhớ nhưng vẫn phân biệt được thiện xác xấu đẹp. An An rất tốt, cũng lương thiện, mạnh miệng nhưng mềm lòng, có trái tim ấm áp. Khoảng thời gian lúc chúng cháu ở trong núi Lĩnh An, cháu vì có cô ấy nên mới kiên trì sống đến bây giờ. Cháu không thể nói rõ mình thích An An ở điểm nào, có lẽ là điểm nào cũng thích, cháu không tìm thấy điểm nào mình không thích cả.”
Dư An An nghe xong thì nghịch ngợm lè lưỡi về phía mẹ mình.
Mẹ Dư nợ một nụ cười, tuy rằng Tiểu Phong mất trí nhớ nhưng lại giữ được trái tim tốt đẹp nhất. Thích một người nhưng cũng không biết mình thích đối phương ở điểm nào. Nếu có thể đơn giản nói ra từng chút ưu điểm một thì kiểu thích đó cũng không còn đơn thuần nữa.
“An An, con thì sao?”
“Tiểu Phong đối xử với con rất tốt ạ.”
Mẹ Dư nghe xong thì lắc đầu.
Dư An An thấy khó hiểu: “Mẹ à, ngài lắc đầu là có ý gì?”
“Nếu Tiểu Phong đối xử với con không tốt thì con sẽ không thích cậu ấy nữa sao?”
“Vì sao con phải thích chứ?” Dư An An cảm thấy chính là như thế.
Mẹ Dư cười không nói chuyện, bà nhìn về phía Tiểu Phong, Tiểu Phong cũng đang nhìn về phía bà, bà nói: “Vừa ăn vừa nói chuyện.”
Bắt đầu ăn, không khi cũng sôi động hơn. Tiểu Phong có thể ăn thì mẹ Dư đều gắp cho anh ít thịt. Đứa trẻ này cơ thể cao lớn rắn chắc, hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm, có lẽ là lúc nên ăn nhiều: “Ăn nhiều một chút, nếu cháu thích ăn, sau này chúng ta lại đến tiếp.”
“Cháu cảm ơn dì ạ.”
“Dì à, cháu biết ngài lo lắng gì, xin ngài hãy yên tâm, cháu sẽ luôn đối xử tốt với An An.” Tiểu Phong nói rất chân thành, lại thẳng thắn.
Tính cách của Tiểu Phong ngây thơ, mẹ Dư gật đầu: “Tiểu Phong à, dì là một người mẹ nên phải suy nghĩ thay cho con mình. Những vấn đề kia của cháu thật ra cũng không thể coi như là một vấn đề lớn gì, chỉ là về chuyện trí nhớ, lỡ như cháu nhớ ra cái gì đó thì có thể nó sẽ trở thành chuyện cản trở các cháu ở bên nhau. Dì sợ đến khi đó An An sẽ đau lòng, đứa nhỏ An An này, nhìn có vẻ tùy tiện nhưng thực ra trái tim rất mềm yếu.”
“Dì à, cháu sẽ đối xử tốt với An An ạ.” Anh thật sự sẽ đối xử tốt với An An, sao anh có thể khiến An An bị tổn thương được chứ, chắc chắn sẽ không.
“Nhớ kỹ lời hôm nay cháu nói nhé. Dì sẽ nhớ cả đời.” Mẹ Dư nói rồi gắp một con tôm thả vào nồi lẩu cho anh.
Tiểu Phong gật đầu mạnh một cái: “Cháu nhớ kỹ rồi ạ.”
Tiểu Phong thực sự rất vui, bởi vì mẹ của An An đã chấp nhận anh. Anh thật sự vui không chịu được, sảng khoái lại ấm lòng, ý cười vẫn treo mãi trên mặt. Dư An An cũng thấy vui, mẹ cô đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, cô sẽ không còn thấy vướng bận giống như làm trái ý mẹ nữa.
“Mẹ ơi, mấy hôm trước con gặp được anh Thần đó, đi ăn cơm chung với một cô gái xinh đẹp. Anh Thần đã hiểu ra và quyết định quen bạn gái rồi sao mẹ?”
“Cũng không coi như bạn gái được. Chú Mạc của con ép thằng bé đi hẹn hò, gia thế con bé kia cũng tốt, mọi mặt đều ưu tú.”
“Hẹn hò à, anh ấy cũng có thể hẹn hò như vậy cũng thật không dễ dàng. Cô gái đó rất xinh đẹp. Thế sao rồi mẹ?”
“Chẳng sao hết, Mạc Thần về nhà nói không có phát triển gì.” Mẹ Dư thở dài một tiếng, bà cũng thấy sốt ruột thay cho Mạc Thần. Người cũng đã ba mươi tuổi rồi mà không hề nghĩ đến chuyện cưới hỏi của bản thân gì cả.
“Sao lại như vậy chứ, chẳng lẽ anh ấy tính một mình cô đơn sống cả đời sao?”
“Đến chỗ hẹn hò cũng chỉ là để làm qua loa lấy lệ với bố thằng bé. Chuyện này khiến chú Mạc của con rất phiền lòng, nhưng dù sao loại chuyện này dù phiền lòng nữa cũng không được. Duyên phận muốn đến thì tự nhiên sẽ đến.”
Tiểu Phong nghe hai người nói đến Mạc Thần, trong lòng thấy khó chịu. Trong mắt anh, tất cả những người đàn ông liên quan đến An An, anh đều phải chặn cửa ngăn cho họ không được đến gần.
Nhưng An An nói, cô muốn kết bạn, hơn nữa đó còn là anh trai của cô, anh không thể như vậy được. Nhưng không thích chính là không thích.
“Chắc do yêu cầu của anh Thần cao rồi, hoàn toàn không lọt được vào mắt của anh ấy.”
“Cô gái mà mẹ xem qua ảnh cũng không tệ lắm.”
“Con thấy người rồi, cũng không tệ, vẻ ngoài giống như búp bê sứ vậy, là kiểu hiền lành thục nữ.” Cô cảm giác cô gái như thế mới xứng đôi với Mạc Thần cao sâu khó đoán.
“Không biết anh ấy thích kiểu gì nữa, con cũng từng nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy nói không vội, anh ấy vẫn chưa gặp được người thích hợp.”
Dư An An bĩu môi: “Ánh mắt quá cao rồi.”
“Mạc Thần không phải là trẻ con, có khi đúng là chưa gặp được người thích hợp.”
Dư An An nhún vai, đột nhiên cô nhận ra Tiểu Phong đang nhìn cô, hơn nữa ánh mắt cũng không được tốt lắm. Cô đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước Tiểu Phong còn bối rối.
Cô nhìn anh cắn răng, trừng mắt: “Ăn cơm đi.”
“Ồ.” Tiểu Phong buồn bã ồ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Trong lúc Tiểu Phong đi toilet, mẹ cô đúng lúc kiếm được cơ hội hỏi cô: “Hai con ngày nào cũng ở bên cạnh nhau như vậy thì đã phát triển đến bước nào rồi?”
Dư An An cảm thấy việc này không phải việc cần nói dối gì, cô suy nghĩ một chút, hơi c.ắn môi dưới.
Mẹ Dư nhìn thấy, đây là hôn môi, bà duỗi tay đánh vào đầu cô, Dư An An rụt cổ né tránh.
“Nhất định phải có biện pháp bảo vệ đó. Các con đều là người trưởng thành rồi, xảy ra chuyện gì mẹ muốn quản cũng không quản được, nhưng nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, hiểu chưa?”
Dư An An gật đầu thật mạnh: “Hiểu ạ, hiểu ạ, hiểu ạ.”
“Tuổi của hai con, đúng là… Con hiểu ý mẹ chứ?” Tuy rằng là hai mẹ con nhưng những chuyện đó cũng khó có thể mở miệng được.
“Hiểu ạ hiểu ạ hiểu ạ. Mẹ à, con không phải là trẻ con.”
Ăn xong bữa lẩu, khi đưa mẹ lên xe, mẹ cô còn nắm lấy tay cô, dùng mắt ra hiệu với cô.
Cô gật đầu liên tục, hiểu rồi ạ, biết rồi ạ, cái gì cũng hiểu hết.
Nhìn chiếc xe rời đi, Tiểu Phong nhìn về phía Dư An An: “An An, dì nói gì với em thế?”