Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 47
Dư An An đột nhiên nghe thấy âm thanh, thần kinh vốn đã căng thẳng của cô lập tức sụp đổ, cô che môi, khóc không ngừng. Cô càng kìm nén tiếng khóc, cô càng nhận ra mình không thể khống chế được mà nhớ anh.
Sự im lặng giữa hai người trên điện thoại kéo dài rất lâu.
Cuối cùng, Giang Ly đánh vỡ: “Gần đây tôi bận quá, không chú ý đến việc gọi điện cho cô. Gần đây cô thế nào rồi?”
"Tốt, khá tốt." Cô điều chỉnh lại hơi thở, không thể khóc nữa, cuối cùng cô cũng có thể nghe được âm thanh mà cô luôn nhớ nhung, nhưng tại sao cô lại muốn khóc, trong lòng cảm thấy khó chịu như vậy chứ.
“Vết thương của anh đã khỏi chưa?”
"Khỏi rồi." Anh nói.
"Anh nói dối, sao có thể khỏi nhanh như vậy? Anh cũng không phải là tường đồng vách sắt, em luôn mơ thấy hình ảnh anh bị thương. Dù anh không thể nhớ ra nhưng đối với em, có lẽ suốt đời em sẽ không bao giờ quên được."
"Thật sự khỏi rồi."
"Nói dối."
Giang Ly nghe được giọng điệu ở đầu bên kia điện thoại, sao giống như đang chơi xấu vậy.
Anh suy nghĩ một chút: “Tôi cho cô xem, cô cứ yên tâm đi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh vào tới WeChat mà Dư An An đã tải trước
cho anh, đã đăng nhập vào số WeChat độc quyền của Tiểu Phong, nhấp vào liên hệ duy nhất rồi gọi video.
Dư An An nhìn thấy video gọi tới, vội vàng lau nước mắt trên mặt, cố gắng mỉm cười, lo lắng mình không xinh đẹp.
Đôi tay run rẩy của cô bấm vào kết nối video, người mà cô luôn nhớ nhung hiện lên trên màn hình.
Giang Ly đặt điện thoại di động xuống, đứng cách xa một chút, nói: "Cô thấy không? Tôi không sao."
Dư An An giật mình trong giây lát, Tiểu Phong mặc âu phục màu đen, khắp người đều là khí tức tinh anh, những gì cô nhìn thấy là một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, một dãy màn hình máy tính đập vào mắt. Cô hoàn toàn hiểu được, anh đã không còn là Tiểu Phong mà cô quen biết nữa, anh là Giang Ly.
Kỹ sư IT cao cấp, chuyên gia mật mã quân sự.
“Đã muộn thế này mà anh vẫn chưa về nhà à?” Cô chợt bình tĩnh lại, mở miệng nói.
"Có về cũng không ngủ được. Gần đây có nhiều chuyện nên tôi đều sẽ ở lại công ty luôn. Còn cô thì sao?"
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, công ty đang tổ chức tiệc, chúng ta đang ở KTV.”
Giang Ly nhìn vào người trong video, hơi nhếch khóe miệng: "Xin lỗi, cho tôi chút thời gian. Chờ tôi xử lý xong việc trước mắt, tôi sẽ đi Tân Ninh gặp cô."
"Tiểu Phong..." Nói xong, cô dừng lại, khụt khịt: "Giang Ly, em biết anh là Giang Ly, nhưng trong lòng em, anh chính là Tiểu Phong, em không muốn tạo áp lực cho anh, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, vốn dĩ em cũng không muốn gọi điện cho anh, có lẽ là em uống nhiều rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu.”
Trong lúc nhất thời, hai người ở hai đầu video đều đột nhiên rơi vào im lặng.
Có lẽ im lặng mấy chục giây, Giang Ly mới nói: "Hay là cô kể cho tôi nghe chuyện quá khứ đi."
Đối với việc trí nhớ, anh không thể làm gì được, làm sao có thể để anh làm giống như trước đây được chứ, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô đau buồn như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất có lỗi.
Dư An An ngẩn ra: "Không kể đâu, anh cũng không nhớ ra được, giống như đang nghe chuyện của người khác vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhìn thấy anh không sao là em yên tâm rồi."
Giang Ly mím chặt đôi môi mỏng, khẽ cau mày, dùng con ngươi đen nhánh nhìn người trong video: "Có phải cô cảm thấy tôi rất quá đáng không?" Một lúc sau, Giang Ly hỏi cô.
Vu An bình tĩnh lại, lắc đầu: “Em không trách anh, giống như lúc anh mất trí nhớ quên mất người thân của mình vậy, họ cũng không trách anh. Ở trong lòng em, anh là người thân, em cũng không trách anh."
Hiểu và ủng hộ là một sự rung động, cô không trách móc anh, cũng không oán hận anh, Giang Ly siết chặt đôi tay lại.
Dư An An nói một tiếng với Mật Tư Vương rồi bắt xe về nhà.
Cô nằm trên giường, căn phòng giống như đang cố gắng giữ lại hơi thở của anh, quần áo treo trong tủ, chăn bông chất ở một bên, còn có cảnh tượng mỗi một lần anh ở trong bếp nấu cơm cho cô.
Ngưu Ngưu đang đi loanh quanh bên giường, nó giống như phát hiện đột nhiên trong nhà thiếu đi một người, cũng không thích ứng giống cô.
Thỉnh thoảng nó lại sủa lên hoặc cắn đôi dép nam rồi đi loanh quanh trong nhà.
Nó giống như đang muốn nói, anh đâu rồi, người đâu, anh ở đâu, Tiểu Phong ở đâu, cái người đàn ông suốt ngày ức hiếp nó đang ở đâu?
Dư An An nằm ở bên giường, đưa tay chạm vào đầu Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu lắc mông lấy lòng cô.
Giang Ly cầm lấy điện thoại, đây là lần đầu tiên anh bấm vào ký ức của Tiểu Phong.
Cuộc trò chuyện giữa Tiểu Phong và An An có viết dòng chữ "Tiểu Thân Thân", người trả lời anh là Tiểu Điềm Điềm.
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, hai đứa trẻ con, anh ngẫu nhiên bấm vào một tin nhắn thoại của mình.
An An, khi nào em mới về vậy? Anh ở một mình chán quá.
An An, anh nhớ em.
An An, tối nay anh muốn ăn lẩu.
An An, Ngưu Ngưu bắt nạt anh, anh muốn đánh nó.
An An, anh nấu canh gà cho em đấy.
An An, anh nhớ em, em mau trở lại đi, anh sắp điên rồi, chán quá.
An An, em lại đang bận, không để ý đến anh, hừ.
Giang Ly nghe từng tin nhắn thoại, cuối cùng không thể nghe được nữa, chẳng lẽ khi bị mất trí nhớ, anh lại biến thành đứa ngốc à?
Một cơn ớn lạnh ập đến, cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, may mắn là anh đã khôi phục lại trí nhớ, nếu không thì anh sẽ trở thành một kẻ ngốc suốt đời, anh sẽ thực sự phát điên mất.
Tin nhắn của An An, anh nghĩ một lúc rồi bấm vào một tin.
Tiểu Phong nghe lời, một lát nữa em sẽ trở về.
Em đang làm việc, đừng làm phiền em.
Tiểu Phong, không phải anh nói sẽ tới đón em sao, anh đâu rồi?
Tiểu Phong, nhanh trả lời tin nhắn đi, em lo lắng cho anh lắm đấy, anh đi đâu vậy?
Anh ở đâu? Gọi điện thoại cũng không trả lời, Tiểu Phong, Tiểu Phong?
Anh đấy, một người đàn ông trưởng thành rồi mà ngày nào cũng ra vẻ dễ thương, giống như Ngưu Ngưu vậy, kẹo da bò.
Tiểu Phong, tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé, ăn món lẩu mà anh thích nhất có được không?
Hôm nay em sẽ khen thưởng anh có thịt để ăn.
Chỉ vài câu nói là có thể cảm nhận được tình cảm giữa Tiểu Phong và An An. Giang Ly hơi nhếch khóe miệng, hình như làm một đứa ngốc cũng không phải là không có tác dụng gì hết, có thể lấy lòng các cô gái, đây là việc mà anh chưa từng làm, cũng không thể làm được.
Ngày hôm sau, Giang Ly bị một cuộc điện thoại gọi tới quân đội.
Sau nửa năm không xuất hiện, người đứng đầu quân khu nhìn thấy anh, vỗ vỗ vai anh: "Cậu không sao là được rồi."
Giang Ly cười: "Có tiến triển gì không?"
"Lần này tôi gọi cậu tới chính là để nói chuyện này, tập đoàn Trọng Nghiệp Cường đã bị tiêu diệt hoàn toàn, những thông tin mà chúng tôi có được không bao gồm sự việc ở núi Lĩnh An."
Giang Ly cau mày, rốt cuộc là ai đã tấn công anh? Chuyện này rất quan trọng đối với anh.
Không chỉ với anh, đó còn là mối đe dọa cho đất nước, bắt buộc phải tra rõ đầu đuôi mới có thể loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn.
"Nam Tự đã kể cho tôi chuyện của cậu, cậu lại quên phần rất quan trọng mất rồi."
"Ủy viên chính trị, tôi thấy rất đáng tiếc về chuyện này, tôi đã quên rất nhiều thứ, kể cả những chuyện sau khi mất trí nhớ."
Ủy viên chính trị Trương đang ngồi ở bàn làm việc, hai thanh và bốn ngôi sao trên vai tỏa sáng uy nghiêm, khẽ gật đầu: “Đó không phải là chuyện mà cậu có thể khống chế được, đừng đặt quá nhiều áp lực lên mình, nghe nói cậu bị tấn công liên tiếp mấy lần ở Tân Ninh, trở về cũng phải chú ý, họ luôn luôn biết được tung tích của cậu, không thể xem thường được.”
Giang Ly gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ buồn rầu nhưng lại mang theo sự tàn nhẫn: "Tôi lại hy vọng họ sẽ xuất hiện, trực tiếp bắt đến cho anh thẩm vấn."
Ủy viên chính trị Trương biết bản lĩnh và trí thông minh của Giang Ly: "Tôi nói thật đấy, cậu thật sự không vào quân đội à? Tuy không thể so sánh với công ty của cậu, nhưng cuộc sống lại rất khác nhau."
"Tôi sẽ không bỏ bê bên nào cả, nếu anh cần gì thì cứ gọi cho tôi, tôi chắc chắn sẽ có mặt."
Giang Ly ra khỏi văn phòng ủy viên chính trị, đi xuống cầu thang rồi đến một tòa nhà văn phòng khác.
Trên đường gặp được người quen thì đều lên tiếng chào hỏi.
Lên trên tầng ba, rẽ trái, đi đến căn phòng trong cùng, anh giơ tay lên gõ cửa, khi nhận được tiếng đáp lại thì đẩy cửa bước vào.
Nam Tự đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, quay đầu lại thì nhìn thấy anh.
“Anh không ở nhà nghỉ ngơi, đến quân đội làm gì?”
“Ủy viên chính trị gọi tôi đến, tôi có thể không đến sao?”
Nam Tự liếc nhìn trang phục chỉnh tề của anh: “Trong đống quân phục của chúng tôi lại có thêm một ông chủ lớn mặc âu phục thẳng như anh, thật đúng là chướng mắt.”
Giang Ly không để ý tới năng lực đả thương người khác của cô ấy, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô ấy: “Nam Tự, cảm ơn cô.”
Nam Tự biết anh đang cảm ơn điều gì, cô ấy lao đến Tân Ninh cứu mạng anh.
Cô ấy lắc đầu: “Chúng ta trải qua sinh tử với nhau, là đồng đội không thể tách rời, anh cảm thấy có cần phải cảm ơn không?”
"Vậy thì tôi cũng phải nói lời cảm ơn."
Nam Tự cười nói: “Mấy ngày trước tôi có gọi điện cho An An, nghe có vẻ cô ấy không được tốt cho lắm.”
Giang Ly khẽ cau mày, nhẹ nhàng thở dài.
“Tôi biết, cũng hiểu điều này là không thể kiểm soát được, nhưng cô ấy nhất định sẽ khó chấp nhận. Tôi nghĩ dù lý do là gì thì cô ấy cũng là ân nhân đã cứu mạng anh, anh cũng không nên để cô ấy khép mình trong ký ức như thế."
"Gần đây tôi bận quá, làm việc suốt ngày đêm, một ngày có hai mươi tư giờ, tôi chỉ hận không được ở công ty hết hai mươi giờ."
"Giang Ly, tôi ngược lại lại nghĩ Tiểu Phong có cuộc sống bình thường hơn anh, anh ấy hiểu tình cảm. Khi tôi tìm thấy các anh, anh đang bị thương rất nặng nhưng lại nắm chặt lấy tay của cô ấy, bảo vệ cô ấy, sợ cô ấy chịu đến bất kỳ vết thương nào, phần tình cảm này rất rung động.”
"Khi chúng ta đi làm nhiệm vụ, tôi không bảo vệ cô sao?"
"Khác nhau, Tiểu Phong với An An là tình cảm, còn chúng ta là đồng đội không thể tách rời. Lúc đó người anh đầy máu, anh có biết tôi đã nhìn thấy gì không? Anh hôn cô ấy rất tình cảm. Giang Ly, tôi rất rung động, đó không phải là Giang Ly mà tôi biết, nhưng một Tiểu Phong như vậy lại càng hạnh phúc hơn."
"Vòng vo mắng tôi không có tính người."
Nam Tự làm tổn thương bạn cũ: “Ồ, đúng rồi, đúng là không có tính người.”
Dư An An không đề cập đến cảnh mà Nam Tự nói với anh, cô chỉ nói anh bị thương là vì bảo vệ cô, không có cảnh tượng như vậy, nhưng anh dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Cảnh tượng ấy được phác họa, phản chiếu trong tâm trí anh, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy trống rỗng.
Nam Tự gõ vào cái bàn trước mặt, Giang Ly lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"
"Tôi gọi anh mấy lần mà anh không nghe thấy, nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy, anh qua đây xem nghiên cứu mới của tôi đi."
Mấy ngày nay, mọi việc ở công ty có chuyển biến, anh đã đến bệnh viện, vết thương trên lưng khép lại rất nhanh, anh được tháo băng, thay thuốc, bác sĩ dặn dò anh không được dính nước, những chuyện khác thì tùy theo anh.
Những ngày này, giấc ngủ của Giang Ly càng ngày càng kém, anh luôn mơ thấy cảnh ngã xuống, cảm giác rơi xuống không ngừng tác động lên thần kinh não bộ của anh, thỉnh thoảng khi ngủ không sâu là lập tức giật mình tỉnh dậy, khắp người toát đầy mồ hôi lạnh.
Dư An An vẫn đi làm như thường lệ, để bản thân trở nên bận rộn.
Trong ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, cô nghỉ ngơi một ngày để đi mua sắm, mua đồ như điên, mua quần áo, giày dép, mua những thứ mà mình muốn mua.
Khi cô trở về nhà với một đống chiến lợi phẩm, cô lại ngồi trên ghế sofa, toàn bộ số tiền đó đều là do Tiểu Phong kiếm được.
Cô cắn môi, cố gắng xua tan nỗi buồn, cô dùng tất cả sự tốt đẹp mà Tiểu Pong đối với cô trước đây để chống lại cuộc sống không có anh.
Cô nằm trên ghế sofa, đêm qua cô ngủ không ngon giấc, giờ mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Cô bị đánh thức bởi một tiếng chuông, mê mang mò tới điện thoại, không thèm nhìn mà lập tức vuốt màn hình, khó chịu a lô một tiếng.
"Tôi là Giang Ly."
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại khiến cô giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào cuộc gọi đến trên điện thoại một lúc lâu.
"Này, cô có đang nghe không?"
Người bên kia điện thoại gọi cô mấy lần, cô vội vàng áp vào tai: “Vẫn đang nghe.”
"Tôi đang ở sân bay Tân Ninh, cô có thời gian để gặp nhau không?"
"Anh đến Tân Ninh rồi sao?" Dư An An kêu lên, lập tức đứng thẳng.
"Ừ, tôi vừa mới đến, đang đi từ sân bay về thành phố."
“Được, em gửi địa chỉ cho anh.”
Dư An An gửi địa chỉ đến WeChat của anh, nhận được trả lời từ anh, chỉ có hai từ, nhận được.
Cô cầm điện thoại, thậm chí còn có chút khẩn trương, anh đến rồi, anh đến rồi, Tiểu Phong quay lại tìm cô, không phải, là Giang Ly, Giang Ly tới tìm cô.
Dư An An đi loanh quanh trong phòng, Ngưu Ngưu sủa cô hai lần, như muốn nhắc nhở cô rằng cô quay quanh sắp làm nó mơ hồ luôn rồi.
Sau khi tắm xong, cô trang điểm một chút, nhìn từng hàng quần áo trong tủ, cô nên mặc bộ nào đây?
Cô thử từng bộ một, cuối cùng lại chọn một bộ áo hoodie và quần jean rất bình thường.
Một giờ sau, điện thoại của Giang Ly vang lên: “Tôi đến rồi.”
"Được, em xuống lầu ngay."
Dư An An mặc chiếc áo khoác màu trắng nhạt mùa đông rồi chạy xuống lầu.
Cô chạy ra khỏi cổng trong chốc lát, nhìn thấy người mà cô đã nhớ nhung bấy lâu nay. Cô chạy tới, định đưa tay ôm lấy anh, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, cô nhìn thấy sự hời hợt và xa lạ trong mắt anh, cô giơ tay lên, dừng lại giữa không trung.
Cô ngượng ngùng cười: “Có lạnh không?”
Giang Ly lắc đầu: "Không lạnh, tôi mời cô ăn bữa cơm được không, cô muốn ăn gì?"
“Lẩu.” Cô nói.
Giang Ly biết món lẩu mà cô nói chính là món mà Tiểu Phong thích nhất.
Anh đi ở phía trước, cô đi theo sau anh, trước đây đều là anh đứng bên cạnh cô, chỉ ước gì tay anh có thể dính vào cơ thể cô, nhưng bây giờ lại xa lạ như vậy.
Cô cắn môi: “Anh tới Tân Ninh có chuyện gì à?”
Giang Ly quay người lại, mỉm cười với cô: “Tôi đến thăm cô.”