Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 72
Dư An An không nhắn tin gì cho Giang Ly, anh cũng không gọi điện tìm cô nữa.
Hai người đều dần trở nên im lặng, cũng đồng thời đều suy nghĩ kĩ lại mối quan hệ nhìn như đơn giản lại rắc rối phức tạp này.
Dư An An từng tự hỏi, Giang Ly đối với cô có quan trọng hay không?
Người cô quan tâm đến là Tiểu Phong, nhưng Giang Ly thì sao? Cô không biết. Nếu như không có Tiểu Phong thì Giang Ly đối với cô chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Có lẽ ngay cả người xa lạ cũng không tính. Có khi bọn họ sẽ mãi mãi không giao nhau, thì nói gì đến chuyện quan trọng hay không quan trọng nữa.
Nhưng đến cuối cùng có quan trọng hay không, cô cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên thấy bối rối ở vấn đề này như vậy. Cô thấy rất mâu thuẫn, tạm thời cũng khó để tìm được manh mối.
Giang Ly cũng tự hỏi câu hỏi như thế, anh phải làm như thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường.
Chiều tối hôm nay không cần phải tăng ca. Dư An An xuống tầng, đi đến cổng lớn thì nhìn thấy xe của Đàm Tung đỗ trước cửa.
Cô đi qua đó, cửa kính xe trượt xuống, Đàm Tung mở miệng: “Lên xe.”
Dư An An kéo cửa xe ra ngồi lên: “Lúc nào cũng làm phiền Đàm tổng như vậy tôi rất ngại, không thì tôi trả tiền xăng coi như trả tiền xe cho anh nhé.”
“Tôi lại thiếu chút tiền này của cô chắc. Dư An An, đầu óc cô đang nghĩ cái gì vậy.”
Dư An An xấu hổ cười: “Cảm giác giống như tôi đang chiếm hời từ anh ấy, con người tôi lại không thích chiếm hời từ người khác.”
“Chiếm thì cứ chiếm thôi, chút hời này thì tính gì chứ.”
Đàm Tung khởi động xe, lái xe rời đi.
Dư An An nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh trên phố lướt qua như bay. Đầu óc của cô có chút hỗn loạn, không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là nghĩ quá nhiều nên quá rối.
“Tôi phát hiện ra, gần đây cô luôn mất hồn.” Giọng nói của Đàm Tung đột nhiên vang lên.
“Rất xin lỗi Đàm tổng, lần sau tôi sẽ chú ý.” Gần đây mỗi khi cô đi làm đều sẽ có chút lơ đãng, bị sếp bắt gặp lúc làm việc riêng là điều kiêng kị nhất, kiểu sai lầm này không thể phạm phải.
“Ý tôi không phải vậy, có chuyện gì cứ nói với tôi. Cô không thân với Ninh Hải, Mật Tư Vương cũng giới thiệu cô đến đây thì cô cứ coi tôi như bạn bè là được.”
“Cảm ơn Đàm tổng.”
“Tôi nói rồi, cô không cần phải khách sáo với tôi như thế. Thôi quên đi, cô cũng rất thú vị, thật sự không giống với các cô ấy.” Hiện tại có rất nhiều cô gái trẻ chỉ nhìn thấy điều kiên tốt đã muốn trèo lên, ngày nào anh ấy cũng đưa cô về nhà nhưng hoàn toàn không hề nhìn thấy được chút suy nghĩ dư thừa nào của cô. Điều này khiến Đàm Tung luôn thấy điều kiện mọi mặt của mình rất tốt giờ lại bắt đầu thấy nghi ngờ giá trị sự quyến rũ của mình, anh ấy thật sự kém như vậy à?
Đầu óc của Dư An An hỗn loạn, tạm thời vẫn không hiểu ý anh ấy nói: “Không giống ai cơ?”
Đàm Tung khẽ cười: “Không có gì, cái đó, cô muốn ăn gì không? Dù sao cũng không có việc gì, ăn xong rồi về sau.”
Dư An An lắc đầu: “Tôi còn phải về nhà nấu cơm, bạn tôi có về ăn cơm tối.”
“Luôn là do cô nấu à?”
“Bạn tôi không biết nấu cơm.”
“Bây giờ con gái biết nấu cơm không còn nhiều nữa, đều là kiểu mười ngón tay không dính nước xuân. Mà cô còn từng sống ở nơi hoang dã, biết leo núi, còn biết nấu cơm, ai có người bạn gái như cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
“Cảm ơn Đàm tổng đã khen, nghe anh nói như thế, tôi chợt nhận ra tôi cũng khá tốt.”
“Rất tốt ấy chứ, tôi chỉ còn thiếu một người bạn gái như cô thôi.” Câu nói nửa đùa nửa giỡn, không hề nói thẳng ra.
Dư An An cười ha ha, bắt đầu chỉ coi đó như đang nghe lời nói đùa, sau đó cô đột nhiên nghĩ kỹ lại, ánh mắt hơi liếc về phía của Đàm Tung. Đừng nói anh ấy có ý với cô đấy nhé.
Cô dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ này đi, nói về vẻ ngoài, ở công ty, cô không hề có gì nổi bật.
Nói về tài cán, cô cũng không có gì nổi bật nốt.
Đàm Tung có thể coi trọng cô chắc, xì, nói đùa.
Đàm Tung thấy cô không nói chuyện, trong lòng chợt thấy lạnh lẽo. Xem ra anh ấy đã đánh giá quá cao sức quyến rũ của mình rồi.
Giang Ly nhìn Đàm Tung lái xe đến gần, nhìn Dư An An từ trên xe của anh ấy bước xuống, nhìn cô cười vẫy tay tạm biệt với Đàm Tung, sau đó vui vẻ đi vào cổng lớn, cho đến khi bóng dáng biến mất.
Bàn tay nắm vô lăng siết chặt.
Ngày hôm sau Đàm Tung vội vàng từ bên ngoài bước vào, vui vẻ một cách kỳ lạ đi vào phòng kế hoạch. Mọi người nhìn qua thấy Đàm Tùng đi thẳng đến chỗ của Dư An An.
Cô khó hiểu: “Đàm tổng, có việc gì sao?”
“An An, Hoàn Vũ đồng ý tham gia buổi sinh tồn nơi hoang dã rồi.”
Mọi người vừa nghe vậy lập tức hoan hô thành tiếng.
Dư An An không tỏ ra vui vẻ gì, tham gia thì cứ tham gia thôi, cần gì phải đặc biệt đến nói cho cô biết chứ.
Đàm Tung nói: “Địa điểm được chọn là ở núi Lĩnh An, đối phương chỉ tên muốn cô dẫn đội, nhìn qua kinh nghiệm lúc trước cô từng trải qua, bọn họ đều cảm thấy hứng thú.”
Dư An An nghe vậy cũng lập tức hiểu, đây là quyết định của Giang Ly.
“Tôi, tôi không…”
Cô còn chưa nói hết câu, Đàm Tung đã biết suy nghĩ của cô: “Tôi biết gần đây cô không có hứng thú với chuyện gì nhưng bọn họ đã chỉ tên muốn cô dẫn đội, hơn nữa tôi cũng đã đồng ý rồi. Nếu tôi không đồng ý để cô dẫn đội thì Hoàn Vũ sẽ không đồng ý tham gia nữa. An An, cô nhìn đi, cô vừa mới đến công ty, dựa vào năng lực của mình đã nhận được hai đơn hàng lớn. Cô là tinh anh trong đội ngũ của chúng ta, là người có công rất lớn, điều ấy chứng minh năng lực của cô rất xuất sắc.”
Dư An An cắn môi, đối với cách nghĩ đó của Giang Ly, cô vậy mà lại có chút hưng phấn.
Cô nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy cũng chỉ đành như thế thôi.”
“Tuần sau xuất phát, không có vấn đề đúng chứ.”
“Địa hình anh từng khảo sát qua chưa? Nếu đi núi Lĩnh An thì dễ nói rồi, nếu bọn họ càng để ý đến chỗ tôi từng đi thì có lẽ ngay cả tôi cũng khó thăm dò xem cuối cùng nên đi bằng lối nào nữa.”
“Vấn đề địa hình đợi đến đó rồi chúng ta sẽ tiến hành thêm một bước tham khảo nữa. Vấn đề an toàn cô cứ yên tâm, chúng ta có đội ngũ tốt nhất mà.”
Cô gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Công việc của cô cứ giao cho Chu Lệ Lệ, hiện tại chỉ tập trung lên vấn đề sinh tồn nơi hoang dã này thôi. Mùa hiện tại này cũng rất phù hợp, mùa hè thì phòng côn trùng và kiến rất quan trọng. À đúng rồi, chiều nay sẽ mở cuộc họp nhỏ, nói rõ về chuyện này, bây giờ tôi phải đến Hoàn Vũ ký hợp đồng.”
“Có bao nhiêu người tham gia vậy?” Cô hỏi.
“Khoảng hai mươi người gì đó, đều là người cấp cao, nghe nói Giang tổng cũng tham gia.”
Chu Lệ Lệ nghe vậy: “Đàm tổng, tôi cũng muốn tham gia.”
“Cô cũng muốn tham gia?”
“Hiếm khi mới có cơ hội như vậy, có An An dẫn đội, tôi cũng muốn tham gia. Hãy để tôi tham gia đi.”
Đàm Tung nghe vậy thầm nghĩ, bồi dưỡng nhiều thêm một người cũng là chuyện tốt, nhiều thêm một mình cô ấy cũng không có vấn đề gì: “Được, vậy công việc của cô cứ giao cho những người khác.”
Dư An An bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi sinh tồn nơi hoang dã. Cô đi mua áo khoác gió và các đồ dùng cần cho chuyến đi sinh tồn nơi hoang dã, như ba lô, lều trại, công cụ, dao. Đúng vậy, còn có cả dao, lần này nhất định phải chọn cái dài một chút, lỡ đâu gặp phải thú dữ.
Mấy ngày nay, cô cũng không có bất kỳ liên lạc gì với Giang Ly, anh cũng không đến tìm cô.
Đêm trước khi xuất phát, Dư An An đã gửi tin nhắn cho anh: Em biết lý do vì sao anh muốn đi núi Lĩnh Sơn, cần phải chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cần thiết, đồ đáp ứng nhu cầu khẩn cấp cũng cần mang đi, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này không chắc chúng ta sẽ may mắn thoát thân được nữa đâu.
Giang Ly trả lời lại tin nhắn: Yên tâm.
Kêu cô yên tâm, sao cô có thể yên tâm được. Cô đến hiệu thuốc, mua thuốc dự trữ. Lần này, cô mua rất nhiều, từ kinh nghiệm của lần trước, thứ thiếu nhiều nhất chính là thuốc, nên lần này cô mua nhiều một chút. Còn cố ý mua thêm thuốc giảm đau có tác dụng tốt nhất, là chuẩn bị cho anh, sợ anh lại bị đau đầu.
Cô dậy từ sớm, khi xuống tầng đã thấy xe của Đàm Tung đỗ trước cửa đợi cô.
Giang Ly đến khá sớm, ngồi ở trong xe, nhìn thấy xe của Đàm Tung xuất hiện, lại nhìn thấy Dư An An từ trên xe bước xuống.
Mâu Dương nhìn anh đen mặt, vèo một cái cười chế giễu: “Ôi trời, cậu đen mặt như thế, đây chắc không phải là đối thủ cạnh tranh của cậu đấy chứ? Ui, thế mà tôi lại không nhận ra đấy. Hoa hiên vàng* này vậy mà cũng có người thích cơ á?”
(*Trong raw là 黄花菜, Hoa hiên vàng hay Kim châm, Hoàng hoa thái là một loại thực vật có hoa trong học Thích diệp thụ. Có thể dùng để nấu ăn, có tác dụng chữa bệnh… Mình đã thử tìm và chỉ có một trang nói Hoa hiên vàng chỉ những người cởi mở trong tình cảm, dễ quên đi những chuyện buồn phiền,… Nên cũng không rõ vì sao Mâu Dương lại gọi Dư An An là hoa hiên vàng.)
“Còn nói thêm nữa thì cút về công ty.”
“Không. Phát minh nghiên cứu giờ đã đến giai đoạn thí nghiệm cuối cùng rồi, có Lý Công theo dõi, tôi rất yên tâm. Tôi phải đeo cái kính dày như đít chai để hai người chướng mắt mới được.” Tuy nói nhìn thấy Giang Ly như quả bóng xì hơi khiến anh ấy rất sung sướng, nhưng anh ấy lại thấy rất khó chịu khi thấy Giang Ly chán nản như thế.
Nhiều năm như thế, anh ấy chưa từng nhìn thấy Giang Ly vì một cô gái mà trở nên khác lạ như vậy.
Anh ấy cảm thấy, bản thân có thể giúp anh được, hơn nữa quanh năm sống trong văn phòng, anh ấy cũng muốn được ra ngoài hít thở không khí, cảm nhận thiên nhiên một chút.
Vì tiết kiệm thời gian, mọi người đi máy bay bay đến Lĩnh An. Lúc xuống máy bay cũng có xe buýt đến đón.
Đàm Tung sắp xếp rõ ràng hành trình, ăn cơm trưa xong sẽ đi thẳng đến núi Lĩnh An.
Hoàn Vũ có mười chín người, có quản lý cấp cao và các tinh anh trong công ty, mười sáu nam và ba nữ.
Giống với bên này, ngoài cô và Chu Lệ Lệ thì những người đi cùng khác tất cả đều là nam. Mà lần này Đàm Tung cũng đến tham gia, anh ấy thật sự phải nhìn Dư An An bằng con mắt khác, cho nên cũng muốn cảm nhận cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã ở Lĩnh An xem sẽ khác biệt như thế nào.
Toàn bộ đội ngũ của Hoàn Vũ thống nhất mặc chung một kiểu dáng, toàn bộ mặc chung một màu.
Ánh mắt của Dư An An dừng trên người của Giang Ly, màu sắc lẫn chất liệu của quần áo anh mặc lại không như thế, nhìn anh giống như bộ đội đặc chủng trên TV hơn, vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng lại nam tính. Cô thầm chửi trong lòng, đây đâu giống như sinh tồn nơi hoang dã, nhìn chẳng khác gì đi diễn tập thực chiến vậy.
Tung Xa đều mặc quần áo du lịch ngoài trời, Dư An An lưng đeo ba lô, dựa theo đường đã chọn đi về phía bên trong.
Sau khi đi sâu vào núi Lĩnh An, trời cũng sẩm tối, bọn họ chọn chỗ có nguồn nước chuẩn bị dựng lều.
Đầu tháng tư, cành lá trong núi tươi tốt, trong không khí thoang thoảng hơi thở tươi mát của lá cây và bùn đất khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Dư An An đặt balo xuống, bắt đầu nhặt cành cây khô, chuẩn bị đặt lên giá nhóm lửa.
Sinh tồn nơi hoang dã không nhất định phải có ấn tượng sâu sắc, chỉ cần để mọi người nếm qua một chút thì sẽ không còn ai tình nguyện thật sự đi trải nghiệm nơi cô từng đến một lần kia nữa. Chỉ cần không làm tốt một chuyện thôi cũng có thể dễ dàng chết trong núi.
Nhặt những cành cây khô héo, bắt lửa nhóm bếp nấu nước.
Mọi người đều đã dựng lều xong, lại vây xung quanh thành một vòng.
“Sinh tồn nơi hoang dã cũng nhẹ nhàng thật đấy, không hề giống như tôi đã nghĩ.” Một cô gái ở Hoàn Vũ mở miệng nói, cô ấy cho rằng sinh tồn nơi hoang dã chắc chắn rất khó khăn, giống như trên TV vậy, không có người, không có đồ ăn, không có nước uống.
Nhưng hiện tại có đồ ăn, có nước, còn vừa cười vừa nói, khó khăn ở đâu chứ.
Dư An An nâng mắt nhìn qua, hờ hững nói: “Cô không cần phải vội. Sau khi vào núi sâu, có cả đống thời gian để các cô được trải nghiệm thử cái gọi là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Chúng ta mang đồ ăn là để dự trữ, để đề phòng bất kỳ tình huống nào, từ ngày mai bắt đầu phải tự bắt đồ ăn hoang dã, công việc kiếm ăn đều là chuyện rất khó khăn.”
“Phụ nữ phụ trách tìm nguồn nước, nấu đồ ăn. Đàn ông phụ trách tìm thực vật, đồ ăn hoang dã, phải phân rõ loại nào có thể ăn, loại nào có độc, tất cả đều không dễ làm.”
“Nếu không tìm thấy được thì sao?”
“Chúng ta là một đội, phân công rõ ràng, nếu tìm không thấy thì cứ tiếp tục tìm.”
Cô gái kia nghe vậy thì uể oải không nói nữa.
Dư An An nhìn về phía Giang Ly, anh dựa vào gốc cây nhìn lên bầu trời đêm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nấu nước xong, mọi người chia ra uống. Cô mở mì ra, cho thêm chút thịt và rau xanh, nấu thành một nồi lẩu.
“Bữa ăn ngon luôn khó có nhất, đây là bữa đầu tiên khi chúng ta vào núi, cho nên mọi người cần phải bổ sung thể lực. Và đây cũng sẽ là bữa cuối cùng, cho mọi người sau này ăn khổ mới nhớ đến cái ngọt.”
Ngày đầu tiên vào núi, mọi người còn rất hưng phấn, vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm. Dư An An bôi chút thuốc mỡ phòng côn trùng và kiến lên người.
Đi ra khỏi lều trại, cô đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Giang Ly. Đi vào trong màn đêm, đến bờ sông, dựa theo ánh trăng dưới nước tìm được bóng dáng của Giang Ly.
Giang Ly ngồi một mình bên bờ sông, nhìn trời đêm đầy sao, trong suốt, sáng ngời, cực kỳ giống đôi mắt của cô.
“Cho anh.”
Giang Ly quay đầu nhìn thấy cái hộp nho tròn mà Dư An An cầm trong tay: “Cái gì thế?”
“Thuốc phòng muỗi đốt.”
“Không cần.”
Cô ngồi xuống, vặn nắp hộp ra: “Đưa tay ra.”
Giang Ly đưa tay ra, cô bôi thuốc mỡ lên những chỗ lộ ra bên ngoài trên cánh tay anh, hai tay đều bôi hết. Anh vừa rút tay lại đã nắm lấy tay cô.
Dư An An nâng mắt nhìn: “Em đang bôi thuốc mỡ cho anh đó.”
Giang Ly rũ mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cuối cùng cũng chậm rãi buông tay ra.
Cô rút tay lại, cất hộp vào lại trong túi.