Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 91
Cảm xúc của Cá Nhỏ bị tụt xuống, chủ động đem nồi đi rửa, khi cậu đem sách và hộp bút chưa kịp thu dọn bỏ vào balo thì thấy trong đó có một túi giấy hút dầu, cách một túi giấy cậu sờ sờ, còn độ ấm, có hương thơm ngọt của đậu đỏ.
Cậu quá vui vẻ kích động rồi, chị không giận nữa.
Quả nhiên, xin lỗi vẫn có tác dụng.
Tạ Tiểu Ngọc đem phân nửa bánh táo tàu đậu đỏ còn lại gói kỹ càng, bảo Nghiêm Dặc mang về trường học.
"Anh mang về lại quá hời cho đám con trai độc thân trong kí túc rồi."
Tạ Tiểu Ngọc biết, mang về Nghiêm Dặc cũng không ăn được mấy miếng, nhưng anh Nghiêm Dặc mỗi tháng đều tìm bọn họ để đổi phiếu lương thực, phiếu thịt, phần tình cảm này vẫn phải trả.
"Ai bảo anh có người yêu rồi chứ, em đành yêu cho bọn họ ngưỡng mộ anh."
Nghiêm Dặc:.. Còn ngưỡng mộ nữa sẽ thành đố kị.
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa, Tạ Tiểu Ngọc đi làm, Nghiêm Dặc trở về trường học.
Sáng sớm hôm nay hàng xóm giống như hẹn sẵn với nhau ngồi dưới cây hoè cạnh nhà máy xay ăn sáng, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc với một người con trai cùng nhau ra khỏi cửa, quả nhiên có người bày ra bộ dáng âm dương quái khí.
"Chưa kết hôn đã ở cùng nhau, đúng là trời sinh đất dưỡng không có cha mẹ dạy dỗ."
Người lên tiếng là Khổng Kim Trúc, gia đình sa sút nên đem mảnh sân ruộng do tổ tiên để lại bán cho Tạ Đông Hải, sau đó Tạ Đông Hải lại đổi cho Tạ Tiểu Ngọc.
Căn nhà to đẹp của tổ tiên đã bán mất, bản thân lại phải chui vào một ngôi nhà chật hẹp được cải tạo từ nhà chăn nuôi, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đem theo em trai em gái vào ở, trong lòng đương nhiên không thoải mái.
Nếu là Tạ Đông Hải ở đây, bà ta đến cái rắm cũng không dám thả.
Tạ Tiểu Ngọc cười típ mắt nhìn sang: "Dì Khổng, dì hỏi xem ở khu vực này có bao nhiêu cô gái hưởng ứng lời kêu gọi rời quê về nông thôn lao động, nếu dựa theo cách nói của dì, mấy người thanh niên tri thức ở tạm nhà dân tất cả đều là người không biết xấu hổ à?"
Nhà ai chẳng có mấy cô con gái rời quê chứ, trở về chẳng được mấy người, một số làng không có nơi ở cho thanh niên tri thức, chỉ đành ở tạm nhà của thôn dân, mọi người không thể để cho bà gì họ Khổng này huỷ hoại thanh danh con gái nhà mình.
"Dì Khổng, đó là người yêu của Tiểu Ngọc, dì đừng có nói bừa nữa."
Khổng Kim Trúc cười: "Con bé làm sao có thể so sánh được với thanh niên tri thức rời quê đi lao động chứ, chưa kết hôn đã dẫn người yêu về ở cùng nhà, vậy thì đừng sợ người khác nói bản thân không biết xấu hổ."
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Dì Khổng, hình như cháu nghe được con gái dì gả đi mới 5 tháng đã sinh con rồi, xin hỏi cô ta chưa kết hôn đã sống cùng người yêu, bây giờ dì còn có mặt mũi nói tôi sao?"
"Lúc trước tôi tới nhà người yêu tôi, nhà anh ấy sắp xếp cho tôi một căn phòng, người yêu tôi được nghỉ, tôi sắp xếp cho anh ấy một phòng để ở, liên quan gì đến Dì!"
"Di Khổng, dì đừng quên rằng tôi và con gái dì vẫn ở cùng một đơn vị, nếu tôi nghe được lời đồn đại nào, đảm bảo cả đơn vị sẽ biết được con gái dì kết hôn được 5 tháng thì sinh con, không muốn giữ mặt mũi thì tất cả đều không giữ vậy."
Khổng Kim Trúc:.…
Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc cùng nhau đi tới trạm xe buýt, thở dài: "Miệng của mấy bà cô này sẽ không ngậm được, nghỉ đông anh có thể ở lại đây không?” Tạ Tiểu Ngọc cười hi hi đáp: "Nhà họ Khổng bị như thế đều có nguyên nhân, căn nhà em đang ở là nhà của bà ta bán cho, trừ nhà họ Khổng ra, những hàng xóm khác đều rất tốt, rất hay cho em trái cây và rau quả họ tự trông."
Tạ Tiểu Ngọc cho bọn họ một ít lê chưng đường phèn, thuốc xổ giun miễn phí, nấu món ngon cũng sẽ chia cho nhau, quan hệ hàng xóm trước giờ vẫn rất tốt.
"Sáng nay có nhiều cô dì ngồi chờ ở đó, thực ra phần lớn đều muốn xem người yêu của em như thế nào, còn có cơ hội đào góc tường của anh hay không, bọn họ rất thích em đấy."
Nghiêm Dặc:.…
Xe buýt đến rồi, Tạ Tiểu Ngọc đem bánh táo tàu đậu đỏ trong tay đưa cho anh, nhảy lên xe buýt nói: "Anh Nghiêm Dặc, tuần sau anh tới nữa đi, em thích xem bộ dạng bà ta ghen ty nhưng không thể làm gì được."
Nghiêm Dặc bật cười, anh đang suy ngẫm, mua một chiếc xe đạp có lẽ sẽ tiện hơn, đợi đến khi nghỉ đông còn có thể đưa cô đi làm.
Nghiêm Dặc trở về trường học, bánh táo tàu đậu đỏ đã bị chia nhỏ làm bữa sáng, Trần Niên dẫn đầu ép cung anh: "Anh Dặc, đêm qua anh đã đi đâu?”
Người bên cạnh gõ vào đầu Trần Niên: "Đồ ngốc, cậu làm sao có thể đứng thứ hai cơ chứ, chỗ bánh táo tàu đậu đỏ đã ngon lại vẫn còn độ ấm, tối qua anh Dặc chắc chắn ở nhà người yêu của anh ấy.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận