Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 164
"Đúng là quá đáng." Dư Thư Phương rất có ý thức đạo đức nghề nghiệp, cô ấy không đè nén được cơn giận.
Nhưng dù sao nơi này cũng là bệnh viện, cô ấy không dám nói quá lớn tiếng.
Tạ Tiểu Ngọc trao đổi thông tin với Dư Thư Phương xong, hỏi nhà cô ấy có máy ảnh không, cô muốn mượn dùng, Dư Thư Phương đồng ý cho mượn, nói sáng sớm ngày mai trước khi đi làm sẽ mang đến nhà cho cô.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vưu Tiểu Ninh gọi Tạ Tiểu Ngọc đến phòng khám ngoại trú.
Theo nguồn tin bọn họ nhận được, có người dân bị thương được đưa đến bệnh viện, đối phương hăng hái làm việc nghĩa lao vào cứu một đứa trẻ bị bạo lực gia đình, nghe nói vì bảo vệ cô bé đáng thương, đối phương bị tên chó má bạo lực gia đình kia dùng cuốc đánh bị thương, phải khâu bảy mũi.
Bệnh nhân bị thương ngoài da, còn bị đồ sắt rỉ sét làm bị thương, bắt buộc phải tiêm phòng uốn ván.
Nhưng người dân tốt bụng kia không chịu cởi thắt lưng quần, bởi vì tình cờ tất cả y tá trực đêm hôm nay đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chưa lập gia đình, đối phương xấu hổ, nói hy vọng y tá Tạ ở khoa nhỉ tới tiêm cho mình.
Tạ Tiểu Ngọc thật sự có chút tên tuổi ở khoa nhỉ này, rất nhiều bạn nhỏ chỉ đích danh muốn được cô tiêm, bởi vì miệng cô rất ngọt có thể dỗ dành trẻ con, tiêm cũng không đau. Nhưng người ở khu khám ngoại trú kia là người lớn, sao còn nhõng nhẽo đến.
Tạ Tiểu Ngọc tức giận: "Ai lại kiểu cách như vậy, thời đại này rồi còn tư tưởng cổ hủ, không tiêm thì thôi, tôi không đi."
"Là đối tượng của cô"
Vưu Tiểu Ninh cười đến nghiêng ngả cả người, thật sự, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người đàn ông dễ xấu hổ như vậy. Nếu không có Tạ Tiểu Ngọc ở đâu, anh ấy định làm thế nào, có kiểu cách thế này không.
Đoán chắc là sợ đối tượng biết được, nghĩ đối tượng đang làm việc ở trong bệnh viện còn để nữ y tá trẻ tuổi khác tiêm cho, sẽ ghen tuông.
Vậy anh đã đoán sai rồi, những y bác sỹ làm công việc cứu người như bọn họ sao có thể ăn loại dấm vô lý này được, ha ha ha... Đối tượng của Tiểu Ngọc quả là bình dam vương, sao có thể tự ghen với mình chứ, đúng là buồn cười.
Tạ Tiểu Ngọc: ".. Cô còn cười được, sao cô không nói sớm."
Khâu bảy mũi đấy, bị khâu ở trên cánh tay sẽ không thể tiêm thuốc gây tê được, bởi vì thuốc gây tê sẽ làm cánh tay cứng lại. Khâu sống như vậy sẽ rất đau, sao anh biết cô ở bệnh viện, lại không gọi cô qua ngay từ đầu.
Tạ Tiểu Ngọc vội vàng chạy đến vội vàng chạy đến phòng bên cạnh phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Dặc chờ ở phòng tiêm.
Nhìn thấy cô tới, Nghiêm Dặc đỏ bừng mặt lên, sợ Tạ Tiểu Ngọc nói anh kiểu cách.
Áo khoác của anh đã bị cởi bỏ, áo sơ mi bên trong bị cuốc làm rách, lúc khâu vết thương, bác sỹ phải cắt phần tay áo đi. Giờ vết thương đã được băng bó lại, Tạ Tiểu Ngọc không thấy được vết khâu.
Cô vừa tức giận lại vừa đau lòng nói: "Sao anh để mình thành thế này?"
Nghiêm Dặc cúi đầu xuống, kể cho Tạ Tiểu Ngọc nghe mọi chuyện. Hôm nay anh tan học xong đi theo dõi, tình cờ bắt gặp một cô bé chọc giận mẹ kế, bị cha ruột hành hung, cô bé đó quá đáng thương.
"Cô bé đó rất giống Tinh Tinh, làm lòng anh quynh lên, nên mới không lưu ý."
Tất nhiên là không giống với Tinh Tinh của hiện tại, mà giống Tinh Tinh lúc mới được bế về thôn Thanh Sơn, nhìn đáng thương như chú mèo con yếu ớt, nghe nói cô bé đó đã sáu tuổi, mà nhìn nhỏ xíu như mới ba bốn tuổi.
Chẳng trách anh vợ nói: "Bất cứ lúc nào cũng không thể làm việc theo cảm tính, phải bình tĩnh phán đoán, nếu không cẩn thận rất dễ bị thương, thậm chí tử vong."
Quả nhiên đúng như anh vợ căn dặn, đều tại có khoảng khắc lòng anh rối bời, chứ không còn lâu tên chó má kia mới làm anh bị thương được.
"Lần sau anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để mình bị thương nữa." Nghiêm Dặc bảo đảm.
Tạ Tiểu Ngọc thở dài, vừa tiêm phòng uốn ván cho anh vừa nói: "Vậy mà anh còn kiểu cách, ai tiêm cho anh chẳng giống nhau."
"Sao giống nhau được." Nghiêm Dặc đỏ mặt nói, nếu ở trong bệnh viện Tiểu Ngọc làm việc, vậy chỉ có thể để Tiểu Ngọc tiêm cho anh. Xét cho cùng, tiêm phòng uốn ván phải tiêm ở mông, nếu để người khác tiêm cho anh, chẳng lẽ Tiểu Ngọc sẽ không ăn dấm?
"Em làm việc ở bệnh viện, anh có quyền lựa chọn."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Cô đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh ra, tức giận nói: "Anh định chờ tới khi trời sáng đấy à, còn không mau cởi quần ra, em còn phải trở vê khoa nhi trực đấy."
Nghiêm Dặc:...
Anh nhăn nhó tháo thắt lưng ra...
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận