Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 200
Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, nhìn vào đồng hồ đeo tay, còn mấy tiếng nữa cô mới phải đi làm ca đêm. Vì vậy, cô và Dư Thư Phương lại đi đến nhà Thẩm Đại Hà....
Thẩm Đại Hà xin lãnh đạo xưởng nghỉ nửa ngày, dẫn hai vị phóng viên đi tới khu nhà ở gia đình của nhà máy dệt. Trên đường đi, anh ta hãnh diện khoe khoang với hàng xóm xung quanh.
"Đây là phóng viên tờ báo chiều, đến đưa tin nhà tôi được tiên tiến, tháng sau tôi sẽ được bình bầu tiên tiến ở trong xưởng!"
Mọi người đều cười giả lả chúc mừng mấy câu, dù sao các thím các bác cũng không dám mắng chửi ngay trước mặt phóng viên, sợ bị lên báo vì ghen tị mắng chửi người, như vậy sẽ rất mất mặt.
Thẩm Đại Hà bảo Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đứng ở dưới sân chờ một lúc: "Trong nhà hơi bừa bộn, để tôi đi lên dọn dẹp đã, hai vị phóng viên chờ một lát."
Dư Thư Phương cứ cảm thấy Thẩm Đại Hà này là kẻ tiểu nhân đắc chí, cô ấy nói: "Tiểu Ngọc, chúng ta đưa tin không thể viết bừa được, chờ điều tra rõ ràng rồi chúng ta đưa tin nhé?"
Tạ Tiểu Ngọc cũng có ý này, nhưng cô không phải là phóng viên của tòa soạn báo, không làm chủ được: " Chờ lát nữa đi lên xem tình hình thế nào."
Dư Thư Phương vui mừng nói: "May mà hôm nay tôi xin đổi tới đây, chứ nếu là Mai Tử Cầm tới, cô ta chắc chắn sẽ khen lên tận trời, chọn tin tức người ta muốn xem nhất."
Xét cho cùng, mọi người đều thích nghe những tin tức như như người tốt nhận được hồi báo, nhưng nếu Thẩm Đại Hà không phải là người tốt thì sao?
Vợ của Thẩm Đại Hà thất nghiệp ở nhà, hôm nay là ngày mười lăm tháng giêng, đứa trẻ còn chưa đi học, ở nhà nặn bánh trôi giúp cô ấy.
Hai mẹ con nhìn thấy Thẩm Đại Hà trở về trước giờ tan tâm, đều giật mình sợ hãi.
Nhưng hôm nay Thẩm Đại Hà không đánh người, mà hung tợn uy hiếp: " Chờ lát nữa phóng viên đi lên phỏng vấn, thằng nhóc con mày không được nói lung tung, phải nói ông đây rất tốt với mày, còn phải nói cha ruột mày muốn dẫn mày ra nước ngoài hưởng phúc, có nghe không?"
Sau đó, ông ta lại nói với Tiếu Văn Cúc: "Đừng có khóc sướt mướt nữa, đưa thằng này đi, lại nhận nuôi một đứa khác là được, ông đây không chê cô không thể sinh đã là tốt lắm rồi, còn khóc lóc cái gì, đừng có khóc làm cho tài khí của ông đây chạy mất."
Sau khi căn đặn xong, Thẩm Đại Hà thay đổi bộ mặt tươi cười, mời Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đến nhà, giới thiệu vợ và con trai với hai người bọn họ.
"Thằng quỷ con đòi nợ này ốm yếu nhiều bệnh, ông đây.. tiền lương của tôi đều đổ hết ở trên người nó, đã vậy đám hàng xóm xung quanh còn tung tin đồn nói tôi đối xử không tốt với con, đúng là vô lý”
Anh ta xoa xoa đầu con trai, cười híp mắt hỏi: "Con trai, con mau nói cho hai chị gái phóng viên này biết đi, cha có tốt với con không."
Bé trai lớn cỡ Cá Lớn Cá Nhỏ, run lẩy bẩy nói: " Được... Tốt "
Chỉ cần nói theo những lời cha căn dặn, hôm nay cha sẽ không đánh người, cha nói như vậy.
Dư Thư Phương cũng nhìn ra được là bé trai đang sợ hãi, không đành lòng: " Bạn nhỏ đừng sợ, em cho chị biết tên em là gì đi?"
"Thẩm... Thẩm Diệp Hoài."
Thẩm Đại Hà vỗ vào trên đầu con trai: "Ngu xuẩn, ông đã nói với mày rồi còn gì, cha ruột của mày họ Hạ, bây giờ mày tên là Hạ Diệp Hoài."
Một cái họ này có giá mấy chục nghìn đồng đấy, gia đình nhà Hoa kiều kia rất giàu có, nghe nói tài sản của bọn họ ở nước ngoài phải lên tới mấy triệu đồng, anh ta nghĩ cũng không dám tưởng tượng ra. "Hạ... em tên là Hạ Diệp Hoài."
Tạ Tiểu Ngọc không nói lên lời.
Cô từng gặp cậu bé này ở thế giới song song kia. Lúc Cá Lớn Cá Nhỏ học trung học phổ thông, Hạ Diệp Hoài trở về nước, tình cờ học cùng một trường với Cá Lớn Cá Nhỏ. Đặc biệt là, cậu ấy trở thành kẻ thù không đội trời chung với Cá Nhỏ, bọn họ đấu với nhau từ khi học trung học phổ thông cho đến lớn.
Tạ Tiểu Ngọc còn thắc mắc, tại sao Hạ Diệp Hoài có thù lớn với Cá Nhỏ.
Sau đó, cô được nghe kể về một phần trải nghiệm của Hạ Diệp Hoài ở nước ngoài.
Nghe nói, cậu ấy chỉ là đứa con riêng bị cha cậu ấy để lại trong nước trước khi ra nước ngoài, mười năm sau cha cậu ấy tìm trở về, là để chữa bệnh cho con gái sinh đôi ở nước ngoài.
Sau khi đưa cậu ấy ra nước ngoài, không hiểu tại sao cha cậu ấy đột nhiên không cần cậu ấy nữa, một đứa trẻ hơn mười tuổi bị vứt bỏ lưu lạc nơi đầu đường ở nơi xứ người.
Những gì Hạ Diệp Hoài phải chịu đựng không phải là điều người thường có thể tưởng tượng được.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận