Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 182
Cậu ấy nhăn nhó mặt mày, miễn cưỡng giao bao lì xì của mình cho Tạ Tiểu Ngọc: "Vậy.. Vậy em cũng..."
Tạ Tiểu Ngọc bật cười nói: " Tiền riêng trong tay chị đủ rồi, không tiêu tới tiền mừng tuổi của các em, các em tự giữ đi, đây là tiền ông ngoại cho các em đấy."
Cá Nhỏ rất vui, cậu ấy cũng có tiền để dành của mình.
Sau đó, Mạnh Cảnh Niên cũng phát sáu phong bao lì xì, mỗi phong bao mười đồng, anh ấy là phó sư đoàn trường, tiền lương mỗi tháng hơn một trăm đồng, số tiền này tương đương với tiền lương nửa tháng của anh ay
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng nhau đưa bao lì xi, trong mỗi bao lì xì là năm đồng, như vậy chuyến này Tạ Tiểu Ngọc kiếm lời tiền lì xì.
Tất nhiên, đưa bao lì xì ngày tết là phong tục chúc may mắn.
Tinh Tinh hỏi ông ngoại có còn phong bao lì xì rỗng không, cô bé muốn xin bốn chiếc, sau đó cô bé và Cá Lớn Cá Nhỏ lấy mấy tờ một đồng từ trong túi ra nhét vào trong phong bao lì xì không, chia ra đưa cho ông ngoại, anh họ, Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc.
"Đây là lì xì của ba đứa bọn cháu, chờ bao giờ chúng cháu lớn kiếm được tiền, chúng cháu sẽ lì xì mọi người một trăm đồng!"
Một trăm đồng, Tinh Tinh nghĩ số tiền này rất lớn, lớn gấp mười lần tờ mười đồng là mệnh giá tiền tối đa ở thời đại này!
Mạnh Hoài Sơn thật sự rất vui vẻ, năm nay ông ấy nhận được bao lì xì từ cháu gái không cùng quan hệ huyết thống.
Đứa bé đáng yêu thế này mà người nhà bên kia không thương, đúng là vô lý.
Sau đó, Mạnh Hoài Sơn thật sự nhận được tiền lì xì từ Tinh Tinh vào mỗi dịp năm mới, dù Tinh Tinh không tới được, cô bé cũng sẽ chuyển tiền qua, kèm theo chú thích: Tặng ông ngoại tiền lì xì lấy may...
Sau bữa cơm, vẫn là Nghiêm Dặc dọn dẹp rửa bát đũa, ông ngoại rất tốt với anh, anh muốn làm nhiều hơn, tình thân ở nơi này mới là thứ anh luôn khao khát.
Mạnh Cảnh Niên còn muốn hỏi Tạ Tiểu Ngọc thêm về thế giới song song, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau ở trong phòng khách.
Mạnh Hoài Sơn vừa định dẫn mấy đứa trẻ đi ra ngoài đốt pháo hoa, gặp Thạch Tiến Hoành dẫn theo vị hôn thê, xách quà tới nhà.
Anh ta chuyển nghề đi tới đơn vị tốt ở Bắc Kinh, thậm chí vị hôn thê cũng được đơn vị sắp xếp công việc. Tuy vị hôn thê muốn trở về Tô Châu, nhưng đơn vị sắp xếp cho bọn họ đi Bắc Kinh, bọn họ còn có thể kén chọn cái gì.
Bắc Kinh à, bao nhiêu người muốn cầu cũng không cầu được.
Đơn vị sắp xếp cho hai người ở cách xa Tô Châu, là vì không muốn gieo rắc nguy hiểm tiềm ẩn cho Mạnh Cảnh Niên sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ này, nhưng cũng đúng là sắp xếp tốt nhất Thạch Tiến Hoành.
Thạch Tiến Hoành nói sáng mai mình sẽ lên thuyền trở về Tô Châu thăm người thân trước, sau đó cùng nhà bên kia bàn bạc chuyện hồn sự, mùng sáu tháng giêng kết hôn, mùng tám đi tới Bắc Kinh báo danh ở đơn vị.
Đoạn Hồng Diệp có vẻ không tình nguyện cho lắm, trên mặt không có nụ cười nào, nhưng vị hôn phu của cô ta không chết, cô ta cũng không tiện nhìn Mạnh Cảnh Niên.
Thạch Tiến Hoành vội vàng mua ít đặc sản trên đảo, đều là đồ hải sản chất lượng tốt với giá cao, nói là cảm ơn sự quan tâm của Mạnh Cảnh Niên trong những năm qua.
Anh ta biết Phó đoàn trưởng Mạnh đã giúp mình trong lần chuyển nghề này, bằng không với sai lầm anh ta phạm phải, không biết anh ta sẽ bị đày đi đâu.
Mạnh Cảnh Niên vỗ vỗ vào trên bả vai của anh ta, nói: "Thạch Đầu, đừng cứ mãi vướng mắc chuyện quá khứ, con người phải nhìn về phía trước."
"Ừ"
Thạch Tiến Hoành đỏ ửng hai mắt, bị buộc phải giải ngũ chuyển nghề, dù người đàn ông làm bằng sắt cũng rất khổ sở.
Mạnh Cảnh Niên nói thẳng, mặc kệ người nhà của anh ta vẫn còn đang ở bên cạnh: "Sau này cậu phải biết tách bạch giữa công việc và gia đình, công việc là công việc, đừng có ngã hai lần trong ở cùng một cái hố, nếu không đừng nói là lính do tôi hướng dẫn nữa."
Thạch Tiến Hoành đứng nghiêm làm tư thế chào: "Vâng."
Đoạn Hồng Diệp thầm cảm thấy khó chịu, ý của Phó đoàn trưởng Mạnh là, cô ta hại Thạch Đầu phải chuyển nghề?
Nhưng lúc này cô ta không dám nói lung tung gì nữa, sợ Thạch Đầu lại bị mất công việc lần nữa.
Thạch Tiến Hoành ngồi một lúc, nhìn thấy Nghiêm Dặc đi ra từ trong phòng bếp, anh ta suýt nữa làm rơi cả ly trà trong tay: "Đội trưởng Mạnh, cậu ấy... cậu ấy..."
Sao lại giống với anh chàng đã cứu anh ta đến vậy? Tuy lúc đó đối phương đội mũ đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt của con người sẽ không thay đổi.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận