Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 217
Để tạo điều kiện cho Nghiêm Dặc thâm nhập vào trong tìm kiếm tin tức, bên phía trường học sẽ dàn xếp tội danh, sau đó đuổi anh ra khỏi trường học.
Tạ Tiểu Ngọc:...
"Các anh làm lớn đến vậy sao?"
Nghiêm Dặc gật đầu, phải làm như vậy, nếu không làm lớn thì sao anh bị đuổi khỏi trường học?
Tạ Tiểu Ngọc thở dài, hỏi tại sao lần này lại chọn Nghiêm Dặc, đổi người khác không được sao?
Nghiêm Dặc cúi đầu, một lát sau anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô nói: "Tiểu Ngọc, anh nhìn thấy người đàn ông hại chết mẹ anh xuất hiện ở Bình thành."
Lúc đó anh nóng máu muốn xông lên, lại bị Tống Liêm âm thầm đi theo giữ lại, người này chính là nghi phạm bọn họ đã theo dõi suốt một thời gian dài.
Lúc đó, Tống Liêm túm chặt lấy Nghiêm Dặc đột nhiên xuất hiện: "Cháu muốn chết à? Cháu biết người đàn ông đó?" Nghiêm Dặc nói với Tống Liêm, anh đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông này ném hòn đá mài sắc cạnh kia, hòn đá đó ném trúng trên huyệt thái dương của mẹ anh, sau đó anh nhặt được hòn đá bị mài sắc vẫn còn vương vết máu trong đám đông hỗn loạn.
Anh chỉ nói cho mỗi Nghiêm Bình Châu và Tạ Tiểu Ngọc biết chuyện này, khuôn mặt và ngoại hình của người đàn ông kia đã khắc sâu ở trong đầu anh, anh không thể nhận sai được.
Tống Liêm nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Nghi phạm này ẩn núp rất sâu, nếu không vì dính líu đến một vụ án buôn lậu văn vật, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ người đó là nhân viên tình báo giấu mặt.
Nếu đối phương cố tình hại chết mẹ của Nghiêm Dặc, vậy chắc chắn là có lý do.
Sau khi Tống Liêm báo cáo lên, tổ chức quyết định chọn Nghiêm Dặc đi làm nằm vùng, điều tra vụ án này, đồng thời anh cũng có cơ hội điều tra động cơ và lý do mẹ anh bị hại.
Nghe những lời giải thích này của anh, Tạ Tiểu Ngọc không ngăn cản nữa.
Cô nói: "Anh Nghiêm Dặc, anh vẽ hình dạng của người kia ra cho em nhìn đi, để lần sau nếu tình cờ gặp được đối phương, em cũng chuẩn bị sẵn tâm lý." Nghiêm Dặc rất giỏi ký họa, người đàn ông được ký họa chân dung trên giấy là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đại trà, là kiểu không nổi bật trong đám đông.
Tạ Tiểu Ngọc nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương, rồi vứt bức vẽ vào trong bếp lò thiêu hủy.
"Nhiệm vụ của anh khi nào thì bắt đầu?"
Nghiêm Dặc cười khổ nói: "Tối hôm nay, lát nữa phải đuổi anh đi, lần này anh đến đây ngoài việc nói với em, còn nhờ em phối hợp cãi nhau với anh, sau đó đuổi anh ra ngoài."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Được rồi, vậy chờ ăn cơm xong lại diễn xuất.
Nghiêm Dặc: "Lúc ăn cơm không thích hợp đâu, có ba đứa bé ở đây, sao chúng ta có thể cãi nhau trước mặt bọn họ được, giờ cứ cãi nhau mấy câu, rồi anh bỏ đi?"
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Không cần, đợi lát nữa lúc ăn anh nhớ ăn nhanh lên, đừng để đói bụng."
Nghiêm Dặc:.. Vậy cũng được.
Buổi tối lúc ăn cơm, Cá Lớn Cá Nhỏ đều nhìn ra bầu không khí có vân đề, chị bực tức, anh chỉ cắm đầu vào ăn cơm.
Bọn họ đều không dám lên tiếng.
Tạ Tiểu Ngọc thấy bữa ăn sắp kết thúc, bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn của mình, chợt đập mạnh tay xuống mặt bàn, ấm ức mắng Nghiêm Dặc: "Anh cũng sắp bị trường học đuổi rồi, mà còn có tâm tình ăn cơm à, anh nói thử xem, em chỉ mới nói có một câu muốn mua nhà ở Bắc Kinh, anh đã liên hệ với Hoa kiêu ở nước ngoài âm mưu bán văn vật ra ngoài biên giới. Đây là hành động bán nước đấy, ngay cả khi anh là đối tượng của em, em cũng cảm thấy xấu hổi"
Trường học thật sự không tìm được lý do đuổi anh, vẫn là Nghiêm Dặc tự đề nghị.
Chị họ của anh có một hòm văn vật chôn ở dưới đất, sau đó vì chuyện của Thẩm Diệp Hoài, anh từng gọi điện thoại ra nước ngoài mấy lần. Giờ bọn họ bịa lý do anh chuẩn bị lấy vợ, không muốn đến nhà gái ở rể, muốn mua nhà, nên liên hệ với Hoa kiều ở nước ngoài muốn bán văn vật chị họ cho mình.
Sau đó tình cờ bị người ngoài nghe thấy nội dung cuộc gọi của anh, báo cáo với trường học của anh.
Trộm bán văn vật là hành động cực kỳ tôi tệ, ngay cả khi chỉ mới manh nha lên kế hoạch chứ chưa thực hiện thành công, cũng không thể tha thứ được. Vì vậy, nhà trường ra quyết định đuổi học anh.
Nghiêm Dặc ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, chắc phải rất lâu nữa anh mới được ăn đồ Tiểu Ngọc làm.
Anh phối hợp nói: "Tại em nói muốn xây tứ hợp viện ở Bắc Kinh, tứ hợp viện ở Bắc Kinh ít nhất phải hai ba mươi nghìn, nếu không bán đồ cổ chị anh cho đi, anh lấy gì mua nhà cho em?"
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận