Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 232
Cô ấy không cảm thấy hối tiếc vì phải chịu những lời châm chọc trong suốt hai năm qua, nếu không nhờ có vậy, cô ấy sẽ không tìm được đối tượng thật tâm thật ý với mình như Hứa Xương.
Hàng xóm láng giềng xung quanh đều cực kỳ kinh ngạc, ôi trời ơi, hóa ra con dâu của Triệu Hương xinh đẹp đến vậy, kỳ thực lúc trước con dâu của bà ấy nhìn cũng đẹp, chỉ là bây giờ gầy đi, lại thay đổi kiểu tóc trang điểm nhẹ nhàng, nhìn như đổi một cô con dâu mới.
Tề Nhạc Bình không dám tin hỏi hàng xóm cũ: "Cô gái nhìn gây đến mức gió có thể thổi đi này là con dâu của Triệu Hương?"
Ôi trời ơi, cô gái xinh đẹp thế này, gia thế tốt, của hồi môn có hẳn một căn nhà, tại sao cô gái có điều kiện tốt thế này lại tìm nhà chồng nghèo rớt mùng tơi như nhà Triệu Hương.
Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nói với Dư Thư Phương: "Cô gái à, cháu đừng để nhà họ Hứa lừa, Hứa Xương từng làm đầu cơ trục lợi, cẩn thận không cậu ta liên lụy cả cháu vào đấy."
Dư Thư Phương tức giận nói: "Thím nói gì vậy, nghe nói thím vừa đi cải tạo về, mới về đã lại tung tin đồn lung tung, có phải thím muốn đi cải tạo tiếp không?”
Te Nhạc Bình lập tức ngậm miệng lại, bà ta lẩm bẩm nói: "Đắc ý cái gì, gầy thế này lại càng khó nuôi, nếu cô không thể sinh, xem nhà họ Hứa có cần cô nữa không."
Tạ Tiểu Ngọc tạt chậu nước rửa cá vừa nãy ra ngoài, cố tình tạt thẳng vào mặt Tề Nhạc Bình.
"Ai nha muốn chết à, bà dội nước không nhìn xem có ai bên ngoài không à?”
Tạ Tiểu Ngọc cười khẩy nói: "A, hóa ra thím là con người, cháu cứ tưởng là con súc sinh nào."
"Cô..."
"Cháu làm sao, cháu thấy thím đi cải tạo thế này là thất bại rồi đấy, có cần cháu viết một bài báo giúp thím tỉnh táo lại không?"
Tề Nhạc Bình chán nản rời đi, con dâu và con gái nuôi nhà Triệu Hương đều làm việc ở tòa soạn báo, bà ta thật sự không dám gây chuyện.
Lúc ăn cơm, Nghiêm Dặc cũng tới, Tạ Tiểu Ngọc không biết anh đã lấy được lòng tin của Tào Bằng Vũ hay chưa.
Nhiệm vụ của Nghiêm Dặc là dành được lòng tin của Tào Bằng Vũ, tìm hiểu đường dây phía sau ông ta trước khi ông ta lên kế hoạch bỏ trốn, và lấy được bằng chứng xác thực về chứng cứ phạm tội của ông ta.
Triệu Hương một lòng muốn giúp Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc giảng hòa, vội kéo Nghiêm Dặc ngôi vào bên cạnh Tạ Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc nhéo Nghiêm Dặc ở dưới gầm bàn, ý là hỏi anh chuyện hồi sáng thế nào rồi?
Nghiêm Dặc nói nhỏ ở bên tai Tạ Tiểu Ngọc: "Hôm nay anh có thể trở về nhà ngủ."
Anh và Tào Bằng Vũ đã bàn bạc với nhau xong, ngày mai bọn họ sẽ đi đến nhà chị họ ở Tô Châu kiểm tra đồ cổ, lại thảo luận mức giá cụ thể, nếu đã tìm được "Khách hàng", anh đương nhiên có thể về nhà Ở.
Tạ Tiểu Ngọc thầm vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng không cần phải giả vờ cãi nhau nữa.
Cô vui vẻ tuyên bố với Cá Nhỏ đang đần thối mặt: "Được rồi, anh chị không cãi nhau nữa, tối nay anh rể em sẽ về nhà ở."
Cá Nhỏ còn vui vẻ hơn cả Tạ Tiểu Ngọc: "Vậy sau này anh chị cũng không được cãi nhau nữa!”
"Được"
Cá Lớn đột nhiên thút tha thút thít, còn lẩm bẩm nói: "Lần này anh chị cãi nhau lâu quá."
Chỉ có Tinh Tinh bình tĩnh ăn cá viên, cô bé biết ngay là anh và chị giả vờ cãi nhau, nhưng bây giờ không cần phải giả vờ nữa, chỉ cần nhìn cái cách chị Tiểu Ngọc gắp thức ăn cho anh trai là biết. Hồi còn ở thôn Thanh Sơn, mỗi lần không phải giả vờ nữa, chị Tiểu Ngọc đều sẽ làm rất nhiều món ngon cho bọn họ ăn. Uhml Lại có lộc ăn rồi.
Mọi người đều mừng thay cho hai người bọn họ, chỉ có Hứa Xương là vẫn còn lo lắng. Tiểu Ngọc không tức giận, còn để Nghiêm Dặc về nhà ở, vậy chứng tỏ là anh đã giải quyết xong vụ làm ăn đồ cổ kia rồi.
Anh ấy vẫn rất lo lắng, chờ cơm nước xong anh ấy tìm cơ hội nói chuyện riêng với Nghiêm Dặc, dặn anh phải chú ý, đừng để bị đi tù.
Nghiêm Dặc vỗ vỗ vào trên bả vai của anh ấy, nói: "Anh sẽ cẩn thận."
Lúc Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc dẫn ba đứa trẻ về nhà, anh gầy và Tào Bằng Vũ đứng phía xa xa nhìn.
Anh gầy nói: "Anh Tào, anh cũng cẩn thận quá rồi đấy, anh xem, thằng nhóc kia làm vậy thật sự là vì muốn dành dụm tiền cưới vợ, cô vợ nhỏ của cậu ta là kẻ tham tiền, vừa nghe thấy có mấy mươi nghìn đồng vào sổ là làm hòa với người ta liền, giờ anh đã tin chưa?”
Tào Bằng Vũ yên tâm.
Anh gầy nói: "Anh Tào, anh nói một món đồ cổ sẽ đưa cho cậu ta tám nghìn đồng, cậu ta nói mình có năm món, chúng ta đi đâu lấy bốn mươi nghìn đưa cho cậu ta bây giờ?"
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận