Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 253: Hoàn chính văn
Nghe đến đây, Mặc Hồng Vũ mới nhận, ông ngoại và mấy người cậu nhà họ Nghiêm, anh họ, đều khiến cô ấy cảm nhận được tình thân mình vẫn luôn khát vọng bao lâu nay.
Cô ấy nức nở nói: "Cám ơn ông ngoại, cám ơn các cậu."
Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười trêu ghẹo: "Em không cám ơn chị dâu họ này à?”
Mặc Hồng Vũ bật cười nói: "Chị dâu họ, sao chị tốt thế."
Hai người đều bật cười, Nghiêm Chính Sinh cũng rất vui. Chỉ cần không nghĩ tới Hà Tú Phân nữa, ông ấy lại cảm thấy không khí cũng thơm.
Nhà họ Nghiêm phân chia tài sản xong, Mặc Hồng Vũ nói sẽ làm một bàn đồ ăn mời mọi người. Cô ấy còn chưa kịp xuống bếp, Nghiêm Chính Sinh chợt nhận được điện thoại, người ở đầu bên kia nói Hà Tú Phân gây chuyện ở cục công an thành phố, chưa đi đến cửa, đã tức giận bị chảy máu não.
Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bà ta bị đột quỵ nằm liệt trên giường.
Lần này, mấy người con trai cùng bàn nhau mời hộ lý chăm sóc, hai người chăm sóc cho Hà Tú Phân hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.
Chỉ có Nghiêm Chính Sinh thỉnh thoảng tới thăm bà ta.
Người thân bệnh nhân cùng phòng thường buôn chuyện với nhau, nói bà cụ có hai hộ lý chăm sóc kia là đáng đời, mình nằm liệt ở trên giường bệnh, nhưng con trai ruột chỉ bỏ tiền chứ chẳng thèm tới liếc nhìn.
Một bên khác, Mặc Hồng Vũ đón Đoạn Huệ Quyên xuất viện, nói với bà ấy nhà này là nhà đi thuê, chờ đến khi sức khỏe của bà ấy ổn định hơn, cô ấy mới kể cho bà ấy nghe về tiền nhân hậu quả chuyện này.
Đoạn Huệ Quyên nhận nhau với Nghiêm Chính Sinh và mấy người anh trai, lúc hai bên gặp nhau, bà ấy không kiềm được nước mắt.
Mấy người chị dâu đều đối xử rất tốt với cô em chồng số khổ này, làm Đoạn Huệ Quyên cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Đây là những cảm xúc bà ấy chưa từng được cảm thụ ở nhà chồng cũ, vì thế bà ấy càng tôn kính mấy chị dâu hơn.
Mặc Hồng Vũ sửa lại họ, sửa sang họ Nghiêm của ông ngoại, cũng chuyển hộ khẩu đến Bắc Kinh.
Đến tháng ba, Tạ Tiểu Ngọc đi nhập học, Cá Lớn Cá Nhỏ vào trung học cơ sở, Tinh Tinh lên lớp hai, nửa năm sau cô bé cũng lên lớp ba.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức vào tháng bảy, Nghiêm Hồng Vũ đạt được thành tích rất tốt, đăng ký vào đại học Bắc Kinh, chọn khoa báo chí giống Tạ Tiểu Ngọc, trở thành đàn em của Tạ Tiểu Ngọc.
Nghiêm Dặc và Trần Niên đã trở thành cảnh sát chính thức, bữa tiệc mừng Nghiêm Hồng Vũ thi đỗ đại học, cũng là bữa tiệc nhà họ Nghiêm nhận người thân. Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười chân thành.
Đây mới là bầu không khí gia đình Nghiêm Dặc luôn khát vọng.
Nghiêm Dặc nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Đúng là kỳ lạ, không có Hà Tú Phân và Nghiêm Bạch Huệ, nhà họ Nghiêm vẫn có thể hài hòa thế này."
Không ai ghen ghét, không ai oán hận, chị dâu em chồng hòa thuận, anh em họ khiêm nhường đối xử tốt với nhau. Vì vậy, Nghiêm Dặc cảm thấy nhà họ Nghiêm có kết quả thế này cũng không tồi.
"Cám ơn em Tiểu Ngọc."
Nghiêm Dặc cúi đầu nhìn người vợ đang ngà ngà say của mình, trong lúc mơ mơ hồ hồ chợt nhớ đến cảnh tượng ở thôn Thanh Sơn năm đó, anh ôm em gái đang bệnh nặng chạy đi tìm cha, vô tình gặp được Tạ Tiểu Ngọc trong veo như nước ở cổng thôn.
Cô dẫn đường cho anh, mang anh đến chỗ chuồng bò tìm cha, giúp đỡ bọn họ chăm sóc cho em gái, bế em gái trở về nhà, bế em gái đang phát sốt đến trạm y tế, còn lén lút mang đồ ăn cho anh.
Cô luôn cười rất ngọt ngào, làn nào cũng nói: "Anh Nghiêm Dặc, em nướng bánh cho anh nè, để ở trong túi anh ấy, lúc đập đá anh nhớ lười biếng nghỉ ngơi, cũng nhớ phải ăn bánh nhé."
Nghiêm Dặc không nhịn được cúi đầu hôn cô, lại bị Tiểu Ngọc xấu hổ đẩy ra: "Già rồi còn không đứng đắn, cháu trai cháu gái đều đang ở đây đấy."
Nghiêm Dặc nhìn thấy có sợi tóc trắng trên tóc mai của Tiểu Ngọc, lại nhìn ánh mắt của cô vẫn chứa đầy tình cảm, và cái bóng chiếu ngược của mình trong đôi mắt cô, anh chợt nhận ra mình cũng có tóc bạc.
Lúc này anh mới nhớ, hóa ra mình và Tiểu Ngọc đã qua cả đời.
Nhìn lại lần nữa, anh như thấy được thấy được núi xanh nước biếc trải dài khắp thôn Thanh Sơn, Tiểu Ngọc trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở bên bờ ruộng vẫy vẫy tay với anh: "Anh Nghiêm Dặc, tới ăn bánh đi"
Lúc đó, tất cả thanh niên trong thôn đều hâm mộ ghen tị với anh.
Nghiêm Dặc rơm rớm nước mắt, cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng, cong khóe môi cười nói: "Tới đây."
Cám ơn em đã luôn chờ anh.
Hoàn chính văn
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận